CẤM ĐÌNH


Chạng vạng dần chuyển sang tối, ánh tà dương từ ngoài cửa sổ rơi vào trong phòng, chiếu sáng một bên kỷ án.
Gió đêm thổi đến làm lay động bức rèm, ngẫu nhiên đập vào song cửa sổ, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Hai mắt Uyển Nhi đỏ hồng, quan bào màu trăng sáng đã lỏng lẻo không giữ được, nàng chậm rãi chống thân thể dậy, chậm rãi lui ra.
Thái Bình đã mất hết sức lực, vậy mà dải lụa trắng vẫn dán chặt lên mắt, nàng vô lực kéo kéo, chỉ phí công rồi buông thõng tay xuống, khàn khàn khẽ gọi: “Uyển Nhi……” Nàng vừa mở miệng, thanh âm dinh dính, vẫn còn câu người như trước.
“Thần ở đây.” Uyển Nhi ngồi bên mép giường, nhìn công chúa điện hạ chật vật bất kham trên giường, lửa nóng trong mắt chưa tan, tim vẫn còn nhảy lên kịch liệt.
Lần này giống như thu thập tàn nhẫn quá rồi……
Dấu hôn như mai đỏ lấm ta lấm tấm, vài chỗ dường như muốn xuất huyết.
Chỗ càng sâu, giống như thược dược nở rộ, chỉ sợ phải mất vài ngày mới có thể hoàn toàn tiêu sưng.
“Uyển Nhi còn giận ta sao?” Thái Bình chậm lại một hồi, nhịn không được hỏi.
Uyển Nhi khẽ thầm thì: “Thần biết điện hạ chỉ là phùng tràng nhập hí.”
“Vậy…… Giờ cho phép ta nhìn nàng được không?” Thái Bình vẫn còn bất an, lần “giáo huấn” này vừa lâu vừa tàn nhẫn, làm cho nàng đến lúc hiện tại vẫn còn chìm đắm trong những dư vị đó, thật lâu không thể bình ổn, thanh âm của nàng còn nhiễm một mạt mê hoặc, khiến người khác không cách nào cự tuyệt.
Uyển Nhi lặng yên không một tiếng động mà thở dài một hơi, sờ sờ dải lụa trắng trên trán theo bản năng, xác nhận lụa trắng đã được buộc chặt, lúc này mới ra tay tháo dải lụa trên mắt Thái Bình xuống.
Lụa trắng ướt át, mồ hôi cùng nước mắt đã sớm hòa vào nhau.
Thái Bình híp mắt thích ứng một lát, cuối cùng đôi mắt ửng đỏ chăm chú nhìn về phía Uyển Nhi, nhìn nàng ấy đang cúi đầu mặc lại y phục, nhịn không được nói: “Đêm nay ta sẽ không rời đi.”
Động tác của Uyển Nhi cứng lại, nhíu mày nhìn lại đây, “Điện hạ nên trở về.”
“Hiện giờ đã trễ thế này, xe ngựa của ta đi được một nửa là đến canh giờ cấm đi lại ban đêm, không thể về đến phủ công chúa.” Lý do của Thái Bình vô cùng hợp tình hợp lý, lời nói vừa dứt, liền dang cánh tay ôm lấy Uyển Nhi, mềm mỏng nói, “Ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng mà.”
Uyển Nhi nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, tự nghĩ mới vừa rồi không nên không biết đúng mực như vậy, lại không biết thoả mãn mà khi dễ công chúa nhiều canh giờ đến thế.
“Một đêm thôi.” Ngữ khí của Thái Bình bỗng nhiên hạ xuống thật thấp, mặc kệ nàng ở bên ngoài cao cao tại thượng cỡ nào, nhưng ở trước mặt Uyển Nhi, nàng vĩnh viễn là người cúi đầu trước.
Tiếng lòng Uyển Nhi khẽ run, nhưng không lập tức trả lời Thái Bình.
“Ta lau người cho điện hạ trước đã.”
“Uyển Nhi.”

Thái Bình nhìn thấy nàng ấy muốn đi, vội vàng nắm lấy ống tay áo của Uyển Nhi, “Ta đói bụng……”
Uyển Nhi quay đầu lại, ôn nhu mà cười cười với Thái Bình, “Thần bồi điện hạ cùng nhau ăn.”
“Được.” Nước mắt lóng lánh nơi đáy mắt Thái Bình, nàng cuối cùng cũng buông tay áo ra, để Uyển Nhi đi đến cửa phòng.

Truyện Đoản Văn
Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ đã chờ ở bên ngoài hơn nữa ngày, lúc này bên tai hai người đều đỏ lên, cúi đầu im lặng trốn vào ánh hoàng hôn, cũng không biết hai chủ tử bên trong khi nào mới thức dậy.
“Hồng Nhụy, mang một thau nước ấm đến đây.”
Rốt cuộc chờ được đại nhân phân phó, Hồng Nhụy nhanh chóng gật đầu, “Vâng!” Nàng nhanh chân rời khỏi nơi này, gió đêm quất vào mặt, cuối cùng cũng có được một khắc mát lạnh.
Xuân Hạ còn đứng ở ngoài cửa, chờ công chúa phân phó, nhưng điện hạ không nói gì cả, nàng một mình chờ ở ngoài cửa, chỉ cảm thấy dày vò.
Cuối cùng Hồng Nhụy đã bưng nước ấm trở về, Xuân Hạ cười cười nhận lấy từ trong tay Hồng Nhụy, ra hiệu cho Hồng Nhụy đi mở khóa, “Khóa đồng chỉ cần kéo ra là được, không cần chìa khóa.”
Hồng Nhụy gật đầu, tháo mở khóa đồng, sau khi mở cửa phòng, Xuân Hạ cúi đầu bưng nước ấm đi đến cạnh giường.
“Phân phó đầu bếp, làm nhiều món ăn một chút, đêm nay bổn cung muốn cùng Uyển Nhi uống vài ly.” Giọng nói Thái Bình cực kỳ khàn khàn.
Xuân Hạ lĩnh mệnh, không khỏi liếc mắt nhìn điện hạ một cái.
Tuy lúc này điện hạ đã khoác nội thường, nhưng dấu hôn trên xương quai xanh nhìn thấy vẫn làm người ta giật mình, nàng vừa thấy, chỉ cảm giác hai mắt nóng lên, liền vội vàng rời khỏi phòng.
Lá gan của đại nhân thật sự rất lớn, vậy mà dám hôn điện hạ thành như vậy.
Xuân Hạ chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm, kéo kéo Hồng Nhụy ở cửa, “Đi, cùng ta đến phòng bếp truyền thiện.”
“Nhưng mà bên này……” Hồng Nhụy lo lắng đại nhân còn có việc phân phó.
Xuân Hạ trợn mắt liếc nàng một cái, kéo hai cái, “Đi mau!” Vừa nói, liền mạnh mẽ túm Hồng Nhụy đến phòng bếp trong dịch quán.
Uyển Nhi lấy một chiếc khăn sạch sẽ đến, nhúng vào nước ấm, nhìn đến chỗ sưng đỏ trên người Thái Bình, nhiều ít có chút đau lòng hối hận.
Thái Bình cảm thấy hô hấp nàng ấy trầm xuống, nhịn cười hỏi: “Đau lòng sao?” Nói xong, nàng cố ý vén vạt áo lên, để cho Uyển Nhi nhìn càng rõ ràng hơn, “Nhìn một cái xem, nàng cũng thật đành lòng.”
Uyển Nhi ngồi xuống đối diện Thái Bình, đắp chiếc khăn ấm lên, “Việc này coi như qua.”

Thái Bình bị chạm đến, nhịn không được khẽ rít một tiếng.
“Có đau hay không?” Uyển Nhi nhìn Thái Bình cau chặt mày, ôn nhu hỏi.
Thái Bình gượng cười hỏi lại: “Nàng nói xem có đau hay không?”
Vành tai Uyển Nhi nóng lên, “Thần chỉ làm y theo mệnh lệnh của điện hạ, mới vừa rồi điện hạ rõ ràng vẫn luôn muốn thần làm mạnh chút, thần nào dám từ chối?”
“Uyển Nhi cũng thật ngoan!” Thái Bình vừa thẹn vừa giận, nắm lấy cằm Uyển Nhi, “Quả thực miệng lưỡi không xương! Thời điểm bổn cung cầu xin nàng, sao một chữ nàng cũng không nghe?”
Uyển Nhi mỉm cười đối diện hai mắt Thái Bình —— đáy mắt điện hạ dâng tràn tình ý nồng đậm, mặc dù thời điểm xấu hổ buồn bực là thế, điện hạ cũng biết chừng mực, chỉ ôn nhu nắm lấy cằm nàng, sợ siết chặt sẽ làm đau nàng.
Điện hạ luôn yêu thương nàng như vậy.
Nàng lại bởi vì ghen tuông, hung hăng lăn lộn điện hạ một hồi.
Động tác lau người của Uyển Nhi chợt ôn nhu ba phần, “Lần sau thần nhất định sẽ nghe lời, điện hạ nói như thế nào, thần liền như thế đó.”
Thái Bình được Uyển Nhi hầu hạ vô cùng thoải mái, vốn nên đi xuống theo bậc thang mà Uyển Nhi đã đưa ra, Thái Bình lại buông lỏng tay, thuận thế vuốt một cái lên chóp mũi Uyển Nhi, nghiêm túc nói: “Về sau không cho phép nghi ngờ ta!”
Uyển Nhi lại tẩm ướt khăn, sau khi vắt khô thì đắp lên một lần nữa, “Ừm.”
Thái Bình muốn Uyển Nhi cũng phải trả lời nghiêm túc, hốc mắt nàng vẫn chưa hết ửng đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt Uyển Nhi, “Ta không phải loại người phụ bạc đứng núi này trông núi nọ, nàng nghĩ ta như vậy, ta cũng sẽ khổ sở.”
Uyển Nhi cười khẽ, thả khăn xuống thau nước, ôm lấy hai má Thái Bình, nghiêm túc đáp: “Được.”
“Trường An cách Lạc Dương khá xa, ta ở Trường An có thể làm cho nàng, chỉ có vậy thôi.” Vừa nói, Thái Bình phủ lên mu bàn tay Uyển Nhi, “Phải bảo vệ nàng cẩn thận trước, ta mới an tâm trù tính chuyện khác……”
Nàng không muốn lại giống như đời trước, khi trở về chỉ thấy Uyển Nhi đầu mình hai nơi.
Uyển Nhi nghe Thái Bình trần tình, trong lòng một mảnh nóng hổi, “Ta đã đáp ứng điện hạ, sẽ sống sót thật tốt, ta tuyệt đối không nuốt lời.”
Thái Bình lắc đầu, “Gần vua như gần cọp, tình cảnh nàng ở Lạc Dương có bao nhiêu hung hiểm, ta biết rõ.”
Uyển Nhi không khỏi có chút hoảng loạn, chẳng lẽ một chuyện trên trán nàng, điện hạ đã sớm biết?
“A nương phái nàng tới truyền chỉ, là muốn nàng giúp ta đoạt được binh quyền Nam Nha phải không?” Thái Bình ôm lấy Uyển Nhi để nàng ấy ngồi lên đùi mình, nghiêm túc hỏi, “Cái người đồng hành cùng nàng, lại là người nào vậy?”
Uyển Nhi nghe Thái Bình thay đổi đề tài, kín đáo thở phào một hơi, lập tức đáp: “Kế thất của Bùi Hành Kiệm, Xá Địch Trinh Nương.” Hơi dừng lại, Uyển Nhi vòng tay lên cổ Thái Bình, “Thái Hậu mệnh ta đến truyền chỉ, xác thật như lời điện hạ nói.”

Ánh mắt Thái Bình hơi trầm xuống, “A nương mệnh Xá Địch thị đồng hành, là muốn giám sát hành động của nàng?”
Uyển Nhi lắc đầu, “Nàng ấy tới điều tra vị trí cấm quân Nam Nha đóng giữ.”
Thái Bình mỉm cười, “A nương vậy mà ngay cả chuyện này cũng nghĩ tới.” Nếu không thể chiếm được binh quyền, vậy sẽ để Xá Địch thị giúp đỡ, chỉ một lần là đoạt được binh quyền Nam Nha.
Nghĩ lại, Xá Địch thị này hiểu rõ binh pháp, có lẽ là học được từ người thân, có lẽ là đi theo Bùi Hành Kiệm nhiều năm mưa dầm thấm đất.
“Điện hạ muốn như thế nào?” Uyển Nhi chỉ muốn một câu nói thật.
Đáy mắt Thái Bình hiện lên ý cười giảo hoạt, “Muốn nàng.”
Uyển Nhi đang cùng nàng ấy nói chính sự, sao đột nhiên điện hạ lại hồ nháo, “Chính sự quan trọng.”
“Nàng là chính sự của ta mà.” Bàn tay Thái Bình đang câu lấy eo Uyển Nhi chợt cởi bỏ đai lưng quan bào của nàng, đột nhiên xoay người áp nàng xuống giường.

Thái Bình chế trụ hai cổ tay Uyển Nhi, đè ở trên gối đầu, ngữ khí vẫn ôn nhu như cũ, “Qua ngày lành, Lưu Nhân Quỹ sẽ cáo ốm với bên ngoài, thuận thế giao binh quyền Nam Nha cho ta.”
Nhịp tim Uyển Nhi trở nên rối loạn, kéo căng một chút lý trí, nghiêm túc hỏi: “Thật sao?”
“Lúc trước chậm chạp không đưa ra, chính là vì để ta danh chính ngôn thuận thao luyện cấm quân Bắc Nha, học cách điều binh khiển tướng, hiện giờ ta đã hiểu biết bảy phần, tự nhiên sẽ giao binh quyền cho ta, để a nương không còn nghi ngờ Trường An.” Thái Bình một bên nói, một bên tới gần Uyển Nhi, gần trong gang tấc, hôn vẫn chưa hôn, khẽ khàn khàn: “Mấy khi đến được Trường An một chuyến, ngày tốt như thế, sao có thể uổng phí?”
Uyển Nhi hơi hơi giãy giụa, “Điện hạ không phải nói đói bụng rồi sao?”
Thái Bình nhìn bộ dáng nàng ấy cực lực kiềm chế, cười nói: “Ừ, đói mà.”
Uyển Nhi chỉ cảm thấy đã bị ánh mắt Thái Bình làm cho tan chảy, đẩy đẩy đầu vai Thái Bình, “Lát nữa Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy sẽ trở lại, sẽ…… nhìn thấy……”
“Chỉ sợ, đã sớm nhìn thấy hết rồi.” Thái Bình cười trộm, đột nhiên giương giọng nói, “Khóa cửa lại! Chờ ở xa chút!”
“Vâng!”
Ngoài cửa vang lên tiếng xiềng xích, đồng thời còn có hai thanh âm quen thuộc.
Hai má Uyển Nhi nháy mắt đỏ bừng, cũng không biết hai nô tỳ kia trở về từ khi nào.
“Điện……”
Uyển Nhi còn muốn nói cái gì, lại thấy Thái Bình tóm lấy một góc quan bào của Uyển Nhi, không biết xấu hổ mà quơ quơ, “Thượng Quan đại nhân không biết cẩn thận gì hết nha, từ khi nào lại để nước ấm làm ướt quan bào thế này?”
“Nàng!” Uyển Nhi cực kỳ cực kỳ giận dỗi xấu hổ, “Càn rỡ!”
“Bổn cung cứ càn rỡ đó!”
Thái Bình thích nhìn bộ dáng ngượng ngùng này của Uyển Nhi, lúc trước bị che mắt vài canh giờ, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.


Nàng nhắm chuẩn môi Uyển Nhi, đang muốn một ngụm ngậm lấy, nào biết Uyển Nhi đã sớm dự đoán được thủ đoạn của nàng, tránh đi trước một bước.
Nàng trăm triệu không nghĩ tới, bởi vì hồ nháo một lúc, lụa trắng trên trán nàng lỏng lẻo bung ra, làm lộ một góc vết sẹo.
Ban đầu Thái Bình còn cùng Uyển Nhi náo loạn, đây cũng là thú vui giường chiếu, nhưng khi ánh mắt khóa chặt tại một góc vết sẹo kia, ý cười nháy mắt cứng ngắt.
Uyển Nhi nhìn thấy sắc mặt nàng ấy ngưng trọng, rất nhanh liền biết được nàng ấy phát hiện cái gì.

Nàng nhanh chóng che lại vết thương trên trán, mãnh liệt che giấu hoảng loạn, ra vẻ trấn tĩnh nói: “Trên đường tới Trường An, đường xá xóc nảy, không cẩn thận đụng phải……”
Không đợi nàng nói xong, Thái Bình liền một tay tháo dải lụa trắng.
Đây nào phải là vết thương do va chạm?!
Hoa ngân dài nửa ngón tay, rõ ràng là thương thích do lưỡi dao bén nhọn gây ra.
Thái Bình xem đến kinh hãi, cũng xem đến đau lòng, ánh mắt nháy mắt trở nên sắc bén, “Là a nương làm sao?” Nàng không cần nghĩ nhiều, liền biết người động thủ sẽ chỉ có a nương.
Uyển Nhi im lặng không phản bác.
Bàn tay Thái Bình thật cẩn thận chạm lên vết sẹo, giọng đã nghẹn lại: “Vì sao như thế?”
“Chuyện đã qua lâu rồi……”
“Trả lời ta!”
Trên mặt Thái Bình mang theo tức giận lại ẩn chứa bất đắc dĩ cùng đau lòng, nàng chỉ có thể tự trách chính mình, sống lại một đời vẫn không thể bảo vệ nàng ấy chu toàn.

Nước mắt lập lòe trong đáy mắt, một giọt lệ nóng đột nhiên rơi xuống, vỡ vụn trên mặt Uyển Nhi.
Giống như một tiếng trống nặng nề, vang vọng cả trái tim.
Uyển Nhi mím môi, vòng tay lên cổ Thái Bình, nàng chủ động hôn môi Thái Bình, muốn đem tất cả giải thích nghiền nát trong cái hôn triền miên.
Chỉ cần nàng điện hạ mạnh khỏe, khổ sở thế nào, nàng cũng vui lòng chịu đựng.
_____
Chú giải
Phùng tràng nhập hí: gặp dịp, có cơ hội thì diễn kịch.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi