CẤM ĐÌNH


Sáng sớm ngày thứ hai, xe ngựa ngừng ở ngoài cổng phủ công chúa.
Vũ Lâm tướng sĩ đánh xe ôm đồ kê chân đến, hầu hạ Thái Bình xuống xe ngựa.

Uyển Nhi sợ nàng cảm lạnh, cầm áo choàng tới, đắp lên người Thái Bình.
“Hiện nay là mùa Hạ đó……” Thái Bình cười khổ.
“Thái y đã phân phó, thân thể của điện hạ kỵ nhất lạnh lẽo.” Uyển Nhi cũng không nghe nàng nói tiếp.
Thái Bình nhịn không được cười ra tiếng, đang muốn mang theo Uyển Nhi vào phủ, liền nhìn thấy ở xa xa có một đội người ngựa đi đến.
Xá Địch thị cưỡi ngựa đi đầu, ghìm ngựa ngừng ở trước phủ công chúa, lập tức xoay người xuống ngựa, gỡ chiếc hộp đựng thánh chỉ cài trên yên ngựa xuống, cung kính nói: “Thỉnh điện hạ tiếp chỉ.”
Cả Thái Bình lẫn Uyển Nhi đều rất ngạc nhiên, chẳng lẽ cục diện hôm qua có biến số?
Xá Địch thị giãn mày cười khẽ, “Điện hạ không cần lo lắng, tiếp chỉ là được rồi.”
Thái Bình bán tín bán nghi mà quỳ xuống đất tiếp chỉ.
Xá Địch thị lấy chiếu thư ra, tuyên ngay tại chỗ, cái chức Đông Quan thượng thư này thật sự có thể làm được nhiều chuyện, nếu có thể bắt đầu mưu tính từ Công Bộ, việc phát triển thế lực tuyệt đối sẽ nhanh hơn nhiều so với dùng quan nhỏ từng bước leo lên.
Sau khi Thái Bình lĩnh chỉ, mời Xá Địch thị vào phủ nghỉ ngơi một lát.
Xá Địch thị xua tay nói: “Hôm nay vốn là Uyển Nhi túc trực, nhưng Uyển Nhi đã phụng mệnh chăm sóc cho điện hạ, bên Thái Hậu dù sao cũng phải có người hầu hạ bút mực.”
Uyển Nhi đến gần Xá Địch thị, nhất bái với nàng ấy, “Mấy ngày này phải làm phiền Trinh nương rồi.”
Xá Địch thị phủ lên mu bàn tay của Uyển Nhi, cười nói: “Cùng là nữ tử, vốn nên tôn trọng giúp đỡ lẫn nhau mà.” Nói xong, nàng nháy mắt trái một cái với Uyển Nhi.
Cái gọi là tôn trọng giúp đỡ lẫn nhau, cũng không chỉ là giúp Uyển Nhi túc trực.
Uyển Nhi hiểu ý cười, cuối cùng đã hiểu ra đạo ý chỉ này là kiệt tác của ai.

Nàng cảm kích lại hành lễ với Xá Địch thị, “Cảm ơn ngươi, Trinh nương.”
“Thân thể điện hạ ngàn vàng, mấy ngày này cần phải điều dưỡng thật tốt.” Xá Địch thị nói đầy ẩn ý, hai tay cùng nắm lấy tay Uyển Nhi, hơi hơi dùng sức, “An tâm là được.”

Bên phía Võ Hậu, có nàng nội ứng, mấy ngày nay sẽ tận dụng mọi cách góp lời.
“Ừm.” Uyển Nhi cũng nắm thật chặt tay Xá Địch thị, “Mọi chuyện cẩn thận.”
“Biết rồi.” Xá Địch thị mỉm cười cúi đầu nhất bái với Thái Bình, cuối cùng thả lỏng tay Uyển Nhi, xoay người lên ngựa, mang đội Vũ Lâm Quân phi về thành Tử Vi.
Thái Bình nhìn bóng dáng Xá Địch thị hiên ngang cưỡi ngựa, lẩm bẩm: “Nếu nàng ta là nam nhân……”
“Mặc dù là nữ nhân, cũng không thua kém nam nhân trên đời.” Uyển Nhi lên tiếng khen ngợi, có lẽ ngày nào đó Xá Địch thị có thể thể hiện hết phong thái của nàng ấy.
Thái Bình hiểu rõ, “Xác thật như thế.”
Uyển Nhi tiến lên đỡ Thái Bình, mấy ngày nay nàng có thể danh chính ngôn thuận lưu lại phủ công chúa chiếu cố Thái Bình, có một số việc cũng có thể nhân lúc này nói rõ ràng với Thái Bình.
Đồng lòng, mới có thể đồng hành.
Thái Bình cùng Uyển Nhi bước vào cổng phủ Trấn Quốc Công Chúa, nhìn con đường dài thắng tắp dẫn đến chính điện, nàng nhịn không được cười nói: “Về nhà rồi!” Vừa dứt lời, Thái Bình liền nắm tay Uyển Nhi, bước nhanh vào bên trong.
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy theo sát sau lưng, đi được nửa đường, Xuân Hạ liền vẫy tay mệnh cung nhân trong viện lại đây, phân phó cung nhân đi chuẩn bị tảo thiện cho công chúa cùng đại nhân.
Thái Bình nắm tay Uyển Nhi vòng qua chính điện, đến tẩm điện trước.
Công chúa mới vừa ngồi xuống bên kỷ án, liền giương giọng phân phó cung nhân mang một chiếc giường đến, “Mấy ngày này Thượng Quan đại nhân phải chiếu cố bổn cung mọi lúc, đặt một chiếc giường ngủ ở bên kia.”
“Vâng.” Các cung nhân nghe lệnh lui ra.
Uyển Nhi nhìn thấu nhưng không nói gì, chiếc giường này kỳ thật đặt ở chỗ nào cũng đều giống nhau.

Buổi tối chắc chắn điện hạ sẽ dính lấy nàng, muốn nàng ôm cùng nhau ngủ.
Thị vệ trong phủ nhanh chóng nâng giường ngủ đến tẩm điện, sau khi đặt thỏa đáng, các cung nhân đem đệm giường cùng chăn gối tới, đặt ngay ngắn xong, liền bị Thái Bình tống cổ ra ngoài.
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy mang tảo thiện đến, hầu hạ hai người dùng bữa xong, cũng bị Thái Bình đuổi đi.
Hai người từ trước đến nay thức thời, nhịn cười rời khỏi chính điện, thuận tiện khép chặt cửa điện.
Ai ngờ ngay khi cửa điện khép lại, Uyển Nhi bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Thái Bình.
Tươi cười của Thái Bình đông lại trên mặt, nghi hoặc hỏi: “Uyển Nhi, nàng làm gì vậy?”
“Điện hạ còn muốn thiên hạ này không?” Mặc dù Uyển Nhi đã đè thấp thanh âm, nhưng trọng lượng của những lời này giống như một quyền nặng nề giáng vào trái tim Thái Bình.

Thái Bình nhíu mày, chậm rãi nói: “Nếu mưu thiên hạ, hai ta suốt cuộc đời khó có được tiêu dao.”
“Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên Tử, rời khỏi hoàng cung, thật sự có thể tiêu dao sao?” Uyển Nhi hỏi lại, nàng biết kế hoạch ban đầu của Thái Bình, ngủ đông mười lăm năm, thừa dịp Đường Long chính biến, lúc tuân mệnh sẽ thuận theo mà chọn một người kế vị trong đám dòng dõi.

Phụ tá chính sự mấy năm, sau khi ổn định triều cục, dự định sẽ quy ẩn, rời xa hoàng cung.
Thái Bình thở dài, nghiêm túc hỏi: “Uyển Nhi, nàng cũng biết mưu thiên hạ có nghĩa là gì?”
“Thần biết.” Uyển Nhi đáp đúng sự thật.
Thái Bình muốn nói lại thôi, “Nàng cũng biết mà……” Nàng cứng nhắc nhịn xuống những lời này, không phải nàng không nghĩ đến mưu thiên hạ, nàng chỉ sợ hãi một chuyện khác.
Lần đó chuyện ở Duyện Châu nổ ra, Trương Tắc phụng mệnh trấn an Uyển Nhi, hắn điều dưỡng cho Uyển Nhi mấy ngày, hiểu rõ thân thể của Uyển Nhi nhất.

Hắn từng mật báo với Thái Bình, nói thẳng tình huống của Uyển Nhi, nếu tiếp tục vất vả làm việc mưu toan, nhất định sẽ giảm thọ.

Cho nên, khi Thái Bình tĩnh dưỡng ở Đông Thượng Các, lại suy tính một lần nữa, lựa chọn con đường phụ chính rồi quy ẩn.
Uyển Nhi quỳ dịch đến bên Thái Bình hai bước, vươn tay tới Thái Bình, chân thành mở miệng, “Điện hạ có nguyện cùng thần mưu tính một thời đại hồng trang thịnh thế?” Đáy mắt nàng lấp lánh ánh sáng, cực kỳ loá mắt, “Một hồng trang thịnh thế mà nữ tử có thể làm quan, có thể trấn giữ biên cương, có thể làm chủ vận mệnh của chính mình.”
Thịnh thế này, không chỉ có nữ đế, còn có nữ quan cùng nữ tướng, chuyện nam tử trong thiên hạ có thể làm, nữ tử cũng có thể làm.

Nữ tử trên đời không cần phải hèn mọn, không cần sinh ra phải mang gông cùm xiềng xích, có thể thi triển hết tài năng, không cầu lưu danh sử sách, chỉ cầu mấy chục năm làm người không uổng phí thời gian.
Thái Bình nắm tay nàng, “Nàng nghĩ kỹ rồi?”
“Vâng.” Uyển Nhi đáp một cách cực kỳ kiên định.
Thái Bình trầm mắt.
Uyển Nhi lại ôm hai má Thái Bình, gằn từng chữ: “Nếu điện hạ vì thần phải quy ẩn chốn sơn lâm, bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một khai sáng triều đại hồng trang như vậy, điện hạ sẽ không cam lòng, thần cũng sẽ tự trách, quãng đời còn lại sao có thể tiêu dao?”
“Nàng…… Nàng biết rồi sao?” Thái Bình khiếp sợ hỏi lại.

Uyển Nhi gật đầu, “Thần biết.” Năm ấy nhặt lại một cái mạng từ trong thiên lao, thân thể nàng đã không còn tốt như trước, các thái y luôn nói phải điều dưỡng, nhưng lại không nói rốt cuộc là mắc bệnh gì, trong lòng Uyển Nhi đã sớm nổi lên nghi ngờ.
Tuy nàng chỉ là nội xá nhân của Võ Hậu, nhưng Võ Hậu sủng ái nàng cũng đã quá nhiều, khi ở trong cung, cứ cách ba ngày sẽ có thái y tới bắt mạch cho nàng.

Mới đầu nàng còn cho rằng đây là thủ đoạn Võ Hậu thu phục nhân tâm, sau đó khi đã quen thuộc với các thái y, nàng cuối cùng cũng hỏi được sự thật mà các thái y đã giấu giếm nhiều năm ——
Nếu không cẩn thận điều dưỡng, tổn hại nặng đến tuổi thọ.
Thái Bình phủ lên mu bàn tay nàng, đau lòng nhìn nàng, “Nếu biết, vì sao còn muốn chọn con đường này?”
“Vì ta, điện hạ muốn vứt bỏ đại nghiệp, ủy khuất ẩn mình mười lăm năm.” Bất luận là đời trước, hay là đời này, Uyển Nhi cũng không muốn trở thành gánh nặng của Thái Bình, “Thần không đành lòng để điện hạ như thế, càng không thể để chính mình trở thành trói buộc của điện hạ.

Thần có kiêu ngạo của thần, thần thà rằng chết trên triều đình……”
Thái Bình chợt đè lại môi nàng, ngăn cản nàng nói tiếp, nghiêm túc nói: “Nàng phải sống thật tốt cho bổn cung!” Nói xong, nàng nhịn nước mắt lắc đầu, “Không phải chỉ là một thiên hạ thôi sao?”
Tâm trí Uyển Nhi nóng lên, nhiệt liệt nói: “Thần muốn một vương triều Thái Bình.”
“Cho nàng.” Thái Bình ngắn ngủi mà kiên định nói ra hai chữ, lôi kéo Uyển Nhi đứng lên, đột nhiên kéo tay, liền ôm nàng ấy vào trong lòng ngực, gắt gao ôm chặt.
Uyển Nhi thuận thế ôm eo Thái Bình, dán lên ngực Thái Bình, nghe tiếng tim đập “bang bang” của nàng ấy, cảm thấy máu huyết trong thân thể lặng lẽ sôi trào.
Hai chữ này, còn nóng hơn nhiều so với bất kỳ hứa hẹn nào trên đời.
“Thần sẽ sống thật tốt, đây là lời hứa mà rất nhiều năm trước thần đã nói với điện hạ.” Uyển Nhi ngẩng mặt lên từ trong vòng tay Thái Bình, “Thần tuyệt đối không nuốt lời!”
“Nàng dám gạt ta, xem ta trừng phạt nàng như thế nào!” Tuy Thái Bình cắn răng nói ra những lời này, nhưng trong giọng nói trộn lẫn quá nhiều đau lòng.
Uyển Nhi trước nay đều không phải là cô nương cam lòng tầm thường, ở Dịch Đình mười bốn năm, nàng ấy có thể một bên chịu khổ, một bên đọc sách viết chữ, bất luận là đời trước, hay là đời này, nàng ấy tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để bước lên càng cao.
Thái Bình lại đau lòng vì nàng ấy có “dã tâm” như vậy.
Nếu nói a nương Võ Chiếu thắp sáng một ngọn lửa cho nữ tử trong đêm tối tăm, Uyển Nhi chính là gió ấm thổi bùng ngọn lửa này lên.

Đời trước triều đình hồng trang kia mới vừa lộ ra một góc từ trong núi băng, liền nhanh chóng bị vùi lấp bởi nước lũ.

Kiếp này có thể đến một lần nữa, sao không nghịch thiên kháng mệnh, xem có thể đạt được hồng trang thịnh thế hay không!
Cho dù có thất bại, Uyển Nhi cùng Thái Bình cũng coi như không thẹn sống lại một đời.
Sống cùng sống, chết cùng chết.

Hai chữ “sống tạm”, vĩnh viễn không thuộc về hai người các nàng.
Thái Bình tựa lên trán Uyển Nhi, trêu ghẹo: “Xem ra Uyển Nhi không chỉ muốn làm công chúa phi.”
Uyển Nhi cười khẽ, “Đều do điện hạ, làm thần càng ngày càng tham lam.”
Thái Bình cực kỳ yêu Uyển Nhi cãi lại như vậy, “Nhanh mồm nhanh miệng.” Tiếng nói vừa dứt, Uyển Nhi liền câu lấy cổ Thái Bình.
Uyển Nhi thề, mới đầu thật sự không có bất kỳ ý nghĩ gì không chính đáng, chỉ trách Thái Bình cùng nàng dán đến quá chặt, cố tình Thái Bình còn áp lên trán nàng thân mật nói chuyện như vậy, trêu chọc làm cho nàng có hành động cầm lòng không đậu.
Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, đáy mắt nhanh chóng dâng lên lửa tình, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
“Chuyện ở Công Bộ rườm rà hỗn tạp, quan viên đông đảo, bước đầu tiên của điện hạ sẽ không dễ đi.” Uyển Nhi cố ý kéo lại chủ đề, “Nhưng chỉ cần đứng vững……”
“Thì như thế nào?” Thanh âm của Thái Bình đã trầm thấp khàn khàn.
Uyển Nhi mỉm cười, “Điện hạ muốn như thế nào…… sẽ như thế đó……”
Thái Bình tựa lên trán của nàng, vừa đi, vừa mang Uyển Nhi đến bên giường, cuối cùng ôn nhu ấn nàng xuống gối.
Nào biết Thái Bình nhẹ nhàng vuốt lại tóc mái cho Uyển Nhi, dịu dàng nói: “Tối hôm qua không ngủ cả đêm, nàng muốn làm Uyển Nhi của ta mệt chết sao?”
Uyển Nhi kinh ngạc, vốn tưởng rằng tối hôm qua Thái Bình ngủ rất say, cũng không phát hiện nàng canh cho nàng ấy cả đêm.

Không nghĩ tới khi nàng bảo hộ Thái Bình, kỳ thật Thái Bình cũng đang bảo hộ nàng.
Lưỡng tình tương duyệt là chuyện may mắn, cùng chung chí hướng cũng là chuyện đáng mừng.
Cũng mặc kệ Thái Bình lựa chọn con đường nào, Uyển Nhi vĩnh viễn là tư tâm của nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi là người trong lòng mà nàng đặt ở đầu quả tim, nàng sẽ kính trọng, đau lòng, yêu thương, suốt đời suốt kiếp.
“Điện hạ mới là người cần tĩnh dưỡng……” Uyển Nhi còn chưa nói xong, Thái Bình đã tự tay cởi bỏ giày vớ của các nàng, ngã xuống bên cạnh nàng ấy.
“Uyển Nhi nói cái gì, bổn cung liền làm cái đó.” Thái Bình nói xong, tươi cười đắc ý lại hiện lên trên mặt, nàng duỗi tay kéo chăn đắp lên hai người, ôm Uyển Nhi vào trong lòng ngực, ghé vào tai nói, “An tâm ngủ, đây là nhà của chúng ta.”
Uyển Nhi khẽ cười, chui sâu vào trong lòng Thái Bình, nghe lời khép lại hai mắt.
Chỉ cần có điện hạ ở bên, nơi nào cũng là nhà nàng.
“Thái Bình.” Uyển Nhi để tay lên ngực Thái Bình, hạnh phúc mà khẽ gọi tên nàng.
“Hửm?” Khoé miệng Thái Bình giương lên, nhắm mắt đáp lời.
Uyển Nhi lặng lẽ mở mắt, ngón tay ở trên ngực Thái Bình chậm rãi viết hai chữ này, “Nơi này mới là nhà của ta.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi