CẤM ĐÌNH


Năm Thiên Thụ thứ hai, Mùng Một tháng Giêng, Võ Hoàng ban chiếu lệnh, chính thức định đô ở Lạc Dương.

Tế thiên năm nay, Võ Hoàng vẫn là sơ hiến, á hiến là Thái Bình, chung hiến lại là Võ Thừa Tự.
Trên dưới triều chính, suy đoán sôi nổi.
Đối với Võ Thừa Tự mà nói, đây tuyệt đối là một khởi đầu tốt.

Võ Hoàng cho hắn vinh quang như vậy, hắn thuận thế cổ động tâm phúc dâng thư xin lập Thái Tử, cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Mùng Hai tháng Giêng, Võ Hoàng lại ban bố chiếu lệnh một lần nữa, phong nhi tử của Chương Hoài Thái Tử Lý Hiền, vốn bị giáng xuống làm thứ dân, thành quận vương, “mời” về Thần Đô.

Hai đứa nhỏ kia đã trải qua quá nhiều mưa máu gió tanh, đột nhiên được ân sủng, chỉ cảm thấy đại nạn rơi xuống, lại nhiễm bệnh mà chết bất đắc kỳ tử trên đường trở về.
Võ Hoàng nghe được tin tức, vô cùng đau đớn, tự mình ở Thiên Đường tụng kinh siêu độ cho hai tôn nhi, thể hiện thiên ân bao la rộng lớn.
Mùng tám tháng Giêng, bốn bang đến triều bái.

Đây lần đầu tiên bốn bang triều kiến Thiên Tử sau khi Võ Hoàng đăng cơ, Võ Hoàng mặc cổn phục long trọng, ngồi trên long ỷ tại Vạn Tượng Thần Cung, nghênh đón sứ thần các nước.
Mấy năm trước gặp mặt sứ thần, đều là ở Trinh Quán Điện, nhưng Trinh Quán Điện so với Vạn Tượng Thần Cung mà nói, thật sự kém hơn không ít.
Nhóm sứ thần chưa bước vào Vạn Tượng Thần Cung, ánh mắt đã bị tòa cung khuyết thật to lớn này hấp dẫn.

Bọn họ nhịn không được ồ lên, kinh ngạc cảm thán, hoàn toàn không thể tin được trên đời lại có toà cung khuyết hoa lệ cao ngất đến mây trời như vậy.
Nhiều ngày nay trời nắng, cũng không có tuyết rơi, ánh mặt trời xán lạn chiếu vào Chu Tước trên đỉnh Vạn Tượng Thần Cung, Chu Tước đón gió giương cánh, phảng phất sẽ thuận gió mà bay lên chín tầng mây bất kỳ lúc nào.
Sứ giả Đông Doanh há to miệng, nhìn toà cung khuyết tráng lệ này, không khỏi đứng ngây ngốc ở đó, tưởng rằng đã nhìn thấy cung khuyết của thần thánh, chờ đến khi lấy lại tinh thần, cuống quít quỳ xuống đất thành kính lễ bái ba lần với Vạn Tượng Thần Cung.
Sứ giả Thổ Phiên đã được chứng kiến Đại Minh Cung tuyệt mỹ, cũng đã thấy qua rất nhiều cung khuyết mỹ lệ của Đại Đường, lại là lần đầu nhìn thấy Thần Cung cao ngất như vậy.
Đại Chu khai quốc, muôn hình vạn trạng.
Vị nữ đế kia ngồi ở bên trong Vạn Tượng Thần Cung, văn võ bá quan xếp thành hai hàng hai bên, thế nhưng còn làm cho người ta cảm thấy uy nghiêm trang trọng hơn so với triều đình Đại Đường lúc trước.
Nữ tử làm Thiên Tử, đây chính là người đầu tiên từ xưa đến nay.

Sứ giả Thổ Phiên vốn tưởng rằng còn có thể nhân cơ hội vớt được chút gì tốt trở về, nhưng nhìn thấy triều đình uy nghiêm này, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình sai rồi.


Nghĩ đến đây, hắn không khỏi liếc mắt nhìn sứ giả Đột Quyết bên kia một cái, trong mắt sứ giả Đột Quyết cũng đầy vẻ kinh ngạc, hẳn là tâm cảnh cũng giống hắn y như đúc.
Chưa vào Vạn Tượng Thần Cung, trận chiến trong lòng đã thua một bậc.
Võ Hoàng ngồi ở giữa Minh Đường, những hoa văn tráng lệ huy hoàng được chạm khắc trên Minh Đường phản chiếu ánh đèn cung đình sáng rỡ, cả người nàng dường như đều đang sáng lên.
Đây nào phải là nữ tử tầm thường, rõ ràng là thánh nhân được Thiên Phật giáng xuống trần gian!
Bên dưới Long Đài, nội xá nhân Thượng Quan Uyển Nhi đứng thẳng ở một bên, nàng mặc một thân quan phục màu trăng sáng, mi tâm điểm hoa mai diễm lệ, khẽ nâng cằm, mặc dù chỉ là nữ quan nho nhỏ, nàng cũng có khí khái không kiêu ngạo không siểm nịnh của thần tử.
Đứng đầu bách quan không phải là ai khác, chính là Trấn Quốc Công Chúa Thái Bình.
Hôm nay nàng cũng ăn diện lộng lẫy, một bộ váy đỏ, bên hông đeo chuỗi ngọc tơ vàng, dải lụa choàng màu vàng treo trên cánh tay.

Nàng đứng thẳng ở chỗ đó, bên tóc mai cài trâm vòng mẫu đơn, hoa điền rực rỡ, phấn hồng như mây, trái phải đôi môi anh đào cũng điểm nhẹ hai lúm đồng tiền.
Nếu hỏi ở nơi nào của Đại Chu có thể tìm được quốc sắc, thử nhìn xem công chúa sáng nay làm thiên hạ kinh diễm thế nào.
Hôm nay là ngày trọng đại của Đại Chu, cũng là lần đầu tiên a nương lấy thân phận Thiên Tử gặp mặt sứ giả bốn bang, nàng thân là công chúa, cũng cần phải ăn diện lộng lẫy, để những người đó nhìn một cái, cái gì gọi là quốc sắc thiên hương?
Thái Bình hai mươi sáu tuổi đầy phong vận, một thân cung bào trên người, mặc dù chỉ ở xa xa liếc mắt nhìn một cái, đều làm người ta nhịn không được rung động.
Nhóm sứ giả chưa vào điện, trong điện này đã có hai người rung động trước.
Phò mã Võ Du Kỵ đứng trong đội ngũ võ quan, tầm mắt hắn xuyên qua khe hở những bộ bào sam giống y nhau, chặt chẽ chăm chú dán vào trên người Thái Bình.

Vị công chúa phong hoa tuyệt đại kia, lại là chính thất trên “danh nghĩa” mà hắn mong muốn nhưng không thể thân cận.

Mỗi lần nghĩ đến đây, hắn liền cảm thấy chua xót.

Cũng may có Mai thị săn sóc, mấy ngày nay hắn đến phủ công chúa, làm bạn với Mai thị cùng Bình An, tuy không thể lấp đầy tiếc nuối trong tim hắn, nhưng cũng xem như có bỏ mới có được.

Công chúa ngẫu nhiên cũng sẽ giữ hắn lại dùng vãn thiện, đã không còn lạnh băng giống như lúc trước.
Có lẽ……
Hắn còn có một tia may mắn, tầm mắt hắn lén lút dừng ở trên người Võ Hoàng, nếu cô cô có thể sống lâu hơn mười năm, khi đó công chúa đã quá tuổi, hẳn cũng sẽ không tìm lang quân khác.
Uyển Nhi không nghĩ tới công chúa sẽ trang điểm như vậy, minh diễm đến mức làm người khác không thể rời mắt.

Nàng coi như may mắn, nàng cần phải đứng ở dưới Long Đài nhìn thẳng vào văn võ bá quan.


Kể từ đó, nàng liền có thể không cần kiêng kỵ gì mà nhìn điện hạ lâu hơn, thu hết vũ mị của điện hạ vào đáy mắt, giấu giếm vào trong tim.
Trương dương như thế, cũng không biết hôm nay sẽ có bao nhiêu người lặng lẽ ghi nhớ công chúa xinh đẹp.
Chỉ cần nghĩ như vậy, Uyển Nhi liền cảm giác có một cổ chua xót quấn lấy trái tim.

Lại cứ lúc này, Thái Bình phảng phất biết Uyển Nhi sẽ nhìn nàng ấy, chỉ thấy công chúa hơi hơi nghiêng mặt, khóe miệng khẽ cong lên với nàng.
Điện hạ đang trấn an nàng, Uyển Nhi lại ghi thù, rõ ràng là đang “khiêu khích”.

Nàng âm thầm tính toán ngày tháng, ba ngày sau nàng có thể nghỉ hưu mộc một ngày, đến lúc đó nhất định phải tới cửa tính món nợ “dấm” này một phen.
“Tuyên sứ thần các nước vào yết kiến ——” Nội thi ti lễ ngoài điện xướng lên một tiếng, sứ thần các nước sửa sang lại y quan một lần nữa, rồi nối đuôi nhau đi vào Vạn Tượng Thần Cung.
Vốn tưởng rằng bên ngoài Vạn Tượng Thần Cung đã đủ hoa lệ, bước vào nơi này mới biết tất cả đều sai rồi.

Phật quang nơi này sáng ngời, Vạn Tượng đủ đầy, nào phải là triều đình của Thiên Tử, rõ ràng là Thiên Cung của Thần Tiên.
Sứ giả Đông Doanh nhịn không được hít sâu vài hơi, tâm trí vẫn không bình tĩnh lại được.

Một toà Thần Cung tráng lệ huy hoàng như vậy, không biết phải cần đến bao nhiêu người thợ tài ba tâm huyết mới có thể xây xong.

Trong lòng hắn kích động, mơ rằng có thể cầm đuốc cúng bái từng tấc từng tấc toà cung khuyết hoa lệ này.
“Bái kiến Đại Chu bệ hạ.” Sứ thần các nước hành lễ, bày tỏ sự kính trọng chân thành tha thiết nhất với Võ Hoàng.
Bàn tay Võ Hoàng vung lên, “Bình thân.” Thanh âm giống như chuông lớn, dáng vẻ không giận tự uy, làm nhóm sứ thần không dám coi khinh vị nữ đế của Đại Chu này.
Sau đó, sứ thần các nước dâng quà mừng lên, Võ Hoàng nhận lấy từng món, cũng mệnh Thái Bình chuẩn bị đáp lễ, xem như quan hệ ngoại giao giữa các cường quốc, liên hệ lui tới, đôi bên cùng có lợi.
Sứ giả Đột Quyết sau khi tặng quà, bỗng nhiên tươi cười sâu xa, “Đột Quyết của ta còn có một bảo vật muốn dâng lên, bệ hạ thử nhìn xem, có thể đổi lấy một toà thành hay không?”
Võ Hoàng khẽ cười, “Một thành? Trẫm ngược lại cũng muốn nhìn một cái, là bảo vật hiếm lạ gì.”
Sứ giả Đột Quyết vỗ tay hai cái, một người tùy tùng đi ra, ở ngay trước mặt mọi người, cởi từng mảnh áo choàng lông trên người, cởi mũ nỉ, hoá ra là một tăng nhân thiếu niên tuyệt diệu trong bộ tăng y.
Chỉ thấy tăng nhân thiếu niên này chậm rãi giương mắt, một đôi mắt hoa đào trong vắt không nhiễm bụi trần, hắn chỉ nhẹ nhàng mím môi, liền làm trong lòng người khác có chút ngứa ngáy.
Sứ giả Đột Quyết giới thiệu: “Vị pháp sư này, phát hào là Liên Quyết, có khả năng thông thiên.” Trước khi đến Đại Chu, hắn đã điều tra rõ ràng, Võ Hoàng coi trọng Phật, lại là nữ tử, dâng Phật tử cho Võ Hoàng, đó chính là lễ vật cao cấp nhất.
Võ Hoàng trầm mắt xuống, “Như thế nào là khả năng thông thiên?”

Sứ giả Đột Quyết ôm ngực hành lễ với Võ Hoàng, trong lời nói có ẩn ý: “Ngân hà trong đêm, nhấc tay có thể hái sao.”
“Hay cho một cái gọi là nhấc tay có thể hái sao.” Thái Bình mỉm cười phụ họa, đi đến trước một bước, “Mẫu hoàng, con cũng có thể hái sao, hơn nữa không chỉ là một vì sao.”
Võ Hoàng nhịn cười, “Không được nói bừa.”
“Nếu thần thật sự có thể hái được sao, mẫu hoàng sẽ thưởng cho thần bao nhiêu toà thành đây?” Thái Bình cười khẽ.
“Nếu hái không được, cần phải xử tội khi quân.” Võ Hoàng nghiêm túc nhắc nhở.
Thái Bình đắc ý ngẩng đầu, “Nếu hái được, vị này pháp sư cũng không có gì hiếm lạ, mẫu hoàng, người nói có phải hay không?”
Võ Hoàng gật đầu, “Xác thật như thế.”
Thái Bình nhớ rõ, đời trước cũng vào lúc triều bái này, sứ giả Đột Quyết dâng Phật tử cho a nương.

Nói là hái sao, chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, ý đồ chân chính là muốn đưa tên diện thủ ra vẻ Phật tử này cho a nương.

Năm đó a nương tiện tay tống cổ hắn đến chùa Bạch Mã, trước nay đều không để ý tới.

Lần này sử giả Đột Quyết còn có chút không giống, muốn dùng một tên diện thủ đổi lấy một toà thành ở biên giới phía Tây, thiên hạ nào có chuyện mua bán dễ dàng như vậy!
A nương không tiện làm kẻ ác, vậy thì để cho Trấn Quốc Công Chúa nàng ra mặt.
Thái Bình hơi hơi mỉm cười với sứ giả Đột Quyết sắc mặt xanh mét, “Sứ giả bớt giận, bổn cung chỉ là nhất thời ngứa nghề, muốn để chư vị nhìn một chút, như thế nào là thuật hái sao?” Nói xong, nàng cố ý nâng thanh âm lên, “Miễn cho sứ giả bị tiểu nhân lừa gạt, làm ra trò cười cho thiên hạ, trở về lại bị Khả Hãn nhà ngươi quở trách.”
Sứ giả Đột Quyết vốn định hung hăng trừng mắt với Thái Bình một cái, nhưng nàng hôm nay thật sự quá mức tươi đẹp, ai có thể hung dữ với một công chúa đẹp đến như vậy chứ?
“Như vậy, xin mời điện hạ thể hiện thuật hái sao.”
“Chư vị đại nhân, có thể lui lại ba bước?” Thái Bình cung kính nói với văn võ bá quan.
Văn võ bá quan cũng nổi lên hứng thú, cũng muốn nhìn xem công chúa hôm nay rốt cuộc muốn diễn trò gì.

Văn võ bá quan lập tức cùng lui về sau ba bước, nhường ra một khoảng trống lớn trong Vạn Tượng Thần Cung.
Thái Bình một thân một mình đứng ở giữa sảnh trống, hạ lệnh với nội thị ở ngoài điện, “Dọn ba bình phong có vẽ sao trời trên mặt đến đây, rồi lấy bảy trản đèn cung đình tới, bố trí ở chỗ này.” Nói xong, nàng chỉ chỉ dưới chân mình, “Chiếu theo vị trí của bảy ngôi sao Bắc Đẩu mà bố trí, một trản cũng không được đặt sai.”
Uyển Nhi không biết Thái Bình muốn làm cái gì, nàng không khỏi hỏi: “Thần có thể giúp điện hạ gì không?”
Thái Bình quay đầu lại cười khẽ, “Thượng Quan đại nhân văn thơ xuất chúng, không ngại lát nữa làm một câu thơ, dệt hoa trên gấm.” Nàng cười đầy tự tin, Uyển Nhi mặc dù thấp thỏm, cũng chỉ có thể tin tưởng Thái Bình sẽ không gây ra rắc rối gì ở chỗ này.
Nhóm nội thị nhanh chóng chuyển bình phong đến, dựa vào Thái Bình chỉ điểm, đặt bình phong thỏa đáng.
“Tắt đèn cung đình phía trên đi.” Thái Bình chỉ chỉ mấy cái đèn cung đình trang trí bên trên, đặc biệt cường điệu, “Không nhiều không ít, tắt hai ngọn đèn trên đầu bổn cung là được.”
Nhóm nội thị nghe Thái Bình nói, tắt đèn cung đình, trong một chốc, Vạn Tượng Thần Cung tối sầm vài phần.

Thái Bình lại sai người châm lửa bảy trản đèn cung đình dưới chân, nàng đứng ở trước đèn cung đình, cho cung nhân nội thị lân cận lui ra, mỉm cười với Võ Hoàng, tay chắp thành hoa lan, dường như chuẩn bị hiến tặng một điệu múa.
“Tuy còn hơn một tháng, mới là ngày sinh của mẫu hoàng, hôm nay thần mượn hoa hiến phật, hái sao làm lễ vật, nguyện mẫu hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Công chúa vừa nói xong, nàng đột nhiên kéo lụa đỏ trên cổ tay trái, cổ tay trái khẽ động, dẫn tới lục lạc trên cổ tay thanh thúy rung động.

Điện hạ lấy chuông bạc làm nhạc, một bộ váy đỏ, nổi bật giữa ba mặt bình phong sao trời, nhẹ nhàng nhảy múa.
Thái Bình đã lâu rồi chưa từng khiêu vũ xuất thần như vậy, chúng thần cũng chưa bao giờ nhìn thấy công chúa quyến rũ xuất trần nhảy múa, nàng giống như hồng liên nở rộ ở giữa sao trời, dáng người xoay tròn, tà váy tung bay, nổi bật lên ánh vàng rực rỡ của dải lụa choàng, như là kinh văn chữ vàng uốn lượn quanh hồng liên, cũng như là hồng liên lộ ra sương vàng.
Điện hạ như vậy, làm sao người khác có thể chuyển dời tầm mắt?
Mãi cho đến giờ này khắc này, Uyển Nhi cuối cùng cũng hiểu vì sao Thái Bình trang điểm như vậy, nàng ấy nhất định đã sớm nghĩ kỹ hết rồi.
Điện hạ không đơn thuần chỉ muốn khắc tên mình vào trong lòng văn võ bá quan, cũng muốn khắc vào trong lòng sứ thần ngoại bang, để cho bọn họ biết, Đại Chu không chỉ có nữ hoàng, còn có Trấn Quốc Công Chúa đẹp hơn cả hồng liên ——
Thái Bình.
Lúc mọi người đều đang đắm chìm trong dáng múa của công chúa, Thái Bình bỗng nhiên vung tay áo, phất ra muôn vàn kim phấn, nàng thuận thế nghiêng người, vừa lúc quét tắt một trản đèn Bắc Đẩu dưới chân, trong tay lại phát sáng lên một chút.
Nàng dừng điệu múa, cung kính quỳ xuống trước Võ Hậu, hai tay dâng lên một viên Đông Hải minh châu tốt nhất, cất cao giọng: “Đây là sao trời, nguyện ngô hoàng vạn tuế, phúc thọ miên diên.”
Chúng thần nghe thấy lời này, theo bản năng liền nhao nhao quỳ xuống, cũng hô vang theo công chúa: “Nguyện ngô hoàng vạn tuế, phúc thọ miên diên.”
Trong lòng Võ Hoàng đầy cao hứng, cười to nói: “Hay cho một điệu múa hái sao! Hạy! Quả thật rất hay!” Nói xong, nàng nhìn về phía Uyển Nhi, “Uyển Nhi đã nghĩ ra câu thơ gì chưa?”
Uyển Nhi mỉm cười cúi đầu, “Thần đã nghĩ được một câu.”
“Đọc nghe một chút.” Võ Hoàng hạ lệnh.
Uyển Nhi thẳng lưng, cao giọng đọc: “Tuế tuế niên niên thường hỗ tất, trường trường cửu cửu nhạc thăng bình.”
Tháng tháng năm năm thường hỗ tất, lâu lâu dài dài mừng thái bình.
“Câu hay!” Võ Hoàng vỗ tay cười to.
Văn võ bá quan phụ họa khen ngợi.
Thái Bình lui về bên cạnh sứ thần Đột Quyết, nhỏ giọng nhắc nhở, “Một chiêu hái sao này, văn võ của Đại Chu ta đều biết, sứ quân không thể gạt được pháp nhãn của mẫu hoàng đâu, không bằng nhân lúc còn đang tốt thì rút lại đi.”
Sứ thần Đột Quyết hung tợn trừng mắt liếc nhìn Phật tử bên cạnh, “Đồ vô dụng!”
Thái Bình thuận thế giương giọng: “Mẫu hoàng, thần thấy vị pháp sư này rất có pháp tướng, không bằng thu vào chùa Bạch Mã tiếp tục tu hành.” Nói xong, nàng nhìn về phía sứ giả Đột Quyết, “Đổi một thành cũng được, ngày nào đó sứ thần Đại Chu ta đến Đột Quyết, mỗi người đều có thể hái sao, xin hỏi sứ quân, Đột Quyết Khả Hãn có thể nguyện đổi cho Đại Chu ta cứ một vì sao là một tòa thành?”
Đột Quyết sứ thần vội vàng xua tay, cười làm lành: “Mới vừa rồi chẳng qua là nói đùa thôi, kẻ hèn hái sao như tiểu tăng, sao có thể có giá trị ngang một thành?”
Thái Bình cười nói: “Thì ra là thế.”
Võ Hoàng hiểu ý cười, cử chỉ hôm nay của Thái Bình thật đúng là không uổng phí một binh một tốt, lại thắng được sứ thần Đột Quyết.
Một trận chiến này, thắng đẹp, cũng thắng rất hay!
“Chuẩn tấu!”
_____
Chú giải
Triều bái: vào chầu lạy vua, sứ thần các nước đến bái kiến...
Đông Doanh: Nhật Bản.
Tuế tuế niên niên thường hỗ tất, trường trường cửu cửu nhạc thăng bình: hai câu thơ cuối trong bài "Giá hạnh tân phong ôn tuyền cung, hiến thi tam thủ" (Ghé thăm cung điện suối nước nóng Tân Phong, tặng ba bài thơ) của Thượng Quan Uyển Nhi.

Hỗ tất là theo chân bảo vệ vua..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi