CẤM ĐÌNH


Sắc trời đã tối dần, tuyết đổ hai ngày, sau đó dừng lại.

Mấy trận gió lạnh thổi tới, mây đen trên trời cũng dần thưa, ánh trăng len qua khe hở mà chiếu xuống mái hiên Đại Minh Cung.
Thái Bình đã sớm thay xiêm y nội thị, đứng ở dưới hiên Hàm Quang Điện đợi hồi lâu, thật vất vả chịu đựng đến giờ Tý, lúc này Uyển Nhi hẳn đã trở về nghỉ ngơi.
"Xuân Hạ, đồ vật đã chuẩn bị tốt chưa?" Thái Bình hỏi Xuân Hạ.
Xuân Hạ cúi đầu đếm đếm đồ vật trong túi vải, "Rối bóng cùng thuốc trị thương tiêu sưng đều đã mang theo."
"Đi thôi." Thái Bình hơi hơi cúi đầu, giống với nội thị trong cung, cúi đầu đi dọc theo ven tường.

Mới đầu Xuân Hạ không dám cùng Thái Bình sóng vai mà đi, Thái Bình kéo nàng mấy cái, cuối cùng nàng mới mang theo run sợ trong lòng mà đi nhanh nửa bước.
Tử Thần Điện từ trước đến nay thắp đèn suốt đêm dài, càng ở gần nơi này, Vũ Lâm Quân canh giữ càng nghiêm ngặt.

Người có địa vị cao, có ai có thể chân chính kê cao gối ngủ ngon?
Lý Trị là vậy, Võ Hậu cũng như thế.
Thái Bình biết chắc chắn không thể lẻn vào, nàng vốn dĩ cũng không tính toán trà trộn mà vào, hôm nay tới Tử Thần Điện, nàng khẳng định sẽ kinh động Võ Hậu, cho nên khi Vũ Lâm Quân đề ra nghi vấn, nàng đơn giản ngẩng đầu lên, để cho bọn họ thấy rõ ràng khuôn mặt chính mình.
"Điện hạ!" Vũ Lâm tướng sĩ vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Thái Bình đứng chắp tay, "Ta có chuyện quan trọng muốn gặp mẫu hậu, các ngươi tránh ra."
"Vâng." Vũ Lâm tướng sĩ lập tức nhường đường, nhìn Thái Bình đi dọc theo cung giai lên Tử Thần Điện.
Bùi thị chờ ở trước cửa điện nhìn thấy công chúa tới, còn giả làm nội thị, nghĩ đến hẳn là nàng không muốn kinh động những người khác trong cung, lập tức đi vào thông báo.
Thái Bình kéo kéo Xuân Hạ, dặn dò: "Ngươi không phải có cái gì muốn đưa cho Hồng Nhụy sao? Còn không mau đi?" Nói, nàng đối với Xuân Hạ chớp chớp mắt.
Thanh âm Thái Bình nói chuyện không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể cho Vũ Lâm Quân hai bên nghe thấy.

Nàng thuận thế quay đầu lại nhìn lướt qua Vũ Lâm tướng sĩ muốn cản Xuân Hạ lại, "Chẳng lẽ nô tỳ của bổn cung muốn đưa hai con rối bóng, còn phải thông báo mẫu hậu?"
Xuân Hạ nhút nhát sợ sệt mà từ trong túi vải móc ra con rối bóng, nhỏ giọng nói: "Đây là Hồng Nhụy mua vào Tết Thượng Nguyên, để quên ở chỗ nô tỳ, đêm nay muốn trả lại cho nàng."
Vũ Lâm tướng sĩ tiến lên dò xét túi vải, nhìn thấy bên trong còn có một hộp thuốc trị thương, hồ nghi mà nhìn qua Xuân Hạ.

Cung tì đưa cao thuốc cho nhau cũng thực thường thấy, chỉ là hôm nay người bị thương rõ ràng là Thượng Quan tài tử, mà không phải tỳ nữ Hồng Nhụy của Thượng Quan tài tử.
"Hửm?" Thái Bình không vui mà hừ một tiếng.

Rõ ràng như thế, Vũ Lâm tướng sĩ đã hiểu rõ, đây là công chúa muốn đưa cho tài tử.

Trong cung đều nói công chúa cùng tài tử quan hệ rất tốt, xem ra quả nhiên như thế.
Vũ Lâm tướng sĩ không tiện cản lại, liền tránh ra, thả cho Xuân Hạ đến thiên điện.
Bùi thị đi ra cửa điện, cúi đầu nói với Thái Bình: "Điện hạ, thỉnh."
"Được." Thái Bình đi vào, trong điện quả nhiên ấm áp hơn bên ngoài nhiều.
Võ Hậu đánh giá nàng trên dưới, "Đêm hôm khuya khoắt lại hóa trang thành như vậy, con muốn làm cái gì?" Tai mắt trong cung đông đảo, mặc dù là ra vẻ nội thị dạ hành, cũng không thể bảo đảm không bị tai mắt Lý Trị nhìn thấy.
Nơi này là Tử Thần Điện của a nương, nàng còn sợ cái gì? Lập tức cong mi cười khẽ, đến gần Võ Hậu, thuận tay mà xoa bóp bả vai Võ Hậu, dịu dàng gọi: "A nương, con gặp phải việc khó, cho nên chỉ có thể làm ra hạ sách này."
Đã lâu rồi không nghe thấy Thái Bình gọi nàng "a nương", tâm Võ Hậu khẽ run, nghiêm túc hỏi: "Việc khó gì?"
"Phụ hoàng keo kiệt, chỉ cho con hai gã cung vệ để điều động, Minh Sùng Nghiễm giảo hoạt như vậy, khẳng định là không giết được hắn." Nói, Thái Bình dừng lại động tác xoa bóp, "Nếu lần này a nương không giúp con, việc này con xác định làm không xong."
Võ Hậu đã sớm biết việc này, tuy ý đồ Thái Bình đến đây cũng coi như hợp tình hợp lý, nhưng thời điểm này thật sự trùng hợp, với tâm tính của Thái Bình, ban ngày nhìn thấy Uyển Nhi bị nàng đánh, có thể nhịn đến buổi tối mới đến, hơn nữa lại tới tìm a nương như nàng làm chính sự, sự tình đêm nay nghĩ như thế nào cũng lộ ra một cổ kỳ quặc.
Võ Hậu đưa ánh mắt cho Bùi thị, ra hiệu Bùi thị ra ngoài nhìn xem.
Bùi thị im lặng rời khỏi điện.
Võ Hậu phủ lên mu bàn tay Thái Bình, đạm thanh hỏi: "Con muốn a nương giúp con như thế nào? Minh Sùng Nghiễm chính là người của a nương, a nương đẩy hắn ra để con giết, mục đích chỉ vì để con lập uy, lưu lại chút ấn tượng trong lòng triều thần, về sau gặp phải chuyện gì, bọn họ mới có thể nhớ đến con."
"A nương cho con thêm một người là được rồi." Thái Bình nghiêm túc trả lời.
Võ Hậu tò mò nhìn nàng, "Hai người không đủ, nhiều hơn một người liền đủ rồi?"
"Hai cái ở ngoài sáng, một cái ở trong tối, song đao chém xuống, Minh Sùng Nghiễm mới chạy không được." Thái Bình đã nghĩ kỹ làm sao để làm tốt việc này.
Võ Hậu nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được, mẫu hậu cho con thêm một người."
"Con có thể chỉ tên không?" Thái Bình hỏi lại.
Võ Hậu nghi ngờ hỏi: "Trong Vũ Lâm Quân, con nhận biết sao?"
"Lần trước a nương cấm túc con tại Thanh Huy Các, có một tên không có mắt, làm con nhớ kỹ." Thái Bình nhớ rõ người nọ, Dương Phong.
Võ Hậu cười, vuốt một cái lên chóp mũi Thái Bình, "Con lại còn mang thù."
"Phạt hắn không hết giận, chi bằng để hắn làm việc cho con." Thái Bình khoanh lại cổ Võ Hậu, "Con nhớ rõ hắn gọi là Dương Phong!"
Võ Hậu cũng nhớ rõ người này, xưa nay trung thành tận tâm, võ công cũng rất tốt.

Không nghĩ tới Thái Bình có thể nhìn trúng người này, còn muốn dùng người này làm việc, nàng tuổi tác chừng này lại có lòng dạ như vậy, đúng là không dễ.
"Ngày mai mẫu hậu đem hắn điều đến canh giữ Hàm Quang Điện, sẽ báo hắn nghe mệnh lệnh của con mà hành sự."

"Đa tạ mẫu hậu!"
Thái Bình cao hứng mà vòng đến trước người Võ Hậu, cung kính nhất bái.
Khóe miệng Võ Hậu chứa ý cười, ngữ khí lại có vài phần lạnh lẽo, thử hỏi: "Chuyện đêm nay xong rồi?"
"Xong rồi." Thái Bình nghe ra mẫu thân muốn đuổi khách, nàng xác thật không thể ở lại Tử Thần Điện lâu hơn, "Con lui xuống."
"Chậm đã." Võ Hậu cầm lấy cái chữ "Chiếu" mà hôm nay Uyển Nhi đã viết, đưa cho Thái Bình thưởng thức, "Đây là Thượng Quan tài tử viết một chữ mới, mẫu hậu rất thích, ban âm là chiếu."
Thái Bình tiếp nhận trương giấy Tuyên Thành, nhìn thấy nét chữ quen thuộc, mặt mày khó khống chế mà nhiều thêm một tia kiêu ngạo.

Nàng tự nghĩ mình là người đương thời quen thuộc nhất với bút pháp của Uyển Nhi, đời trước sưu tập thi văn của Uyển Nhi đã nhìn vô số lần, cũng từ trong câu chữ nghiền ngẫm không biết bao nhiêu lần, tuy không tận mắt nhìn thấy Uyển Nhi viết ra chữ này như thế nào, nhưng nàng có thể tưởng tượng khi Uyển Nhi viết chữ này, tâm tình trào dâng như thế nào.
Với Đại Đường mà nói, Thiên Tử là nhật, Hoàng Hậu là nguyệt, chiếu sáng Cửu Châu.

Với Uyển Nhi mà nói, Võ Hậu là nhật, Thái Bình là nguyệt, nhật là ánh sáng soi rọi, cả đời đi theo, nguyệt là tình thâm muôn vàn, không chút hối hận.
Võ Hậu từ chữ này phẩm ra chí khí nhật nguyệt đương không, Thái Bình lại trừ chữ này phẩm ra tâm cảnh của Uyển Nhi.
Tuy rằng a nương đánh nàng ấy, nhưng mà, có thể đi theo thánh nhân khai sáng một thời đại hồng trang triều đình như vậy, cũng là tâm nguyện mà Uyển Nhi hướng về.

Vốn dĩ Thái Bình còn có chút oán giận, nhưng nhìn thấy cái chữ này, nàng cảm thấy bình thường trở lại.
Võ Hậu nhìn trên mặt Thái Bình từng chút từng chút mà hiện ra ý cười, nhưng lại một chữ cũng không nói, nhịn không được hỏi: "Như thế nào?"
"Chữ rất đẹp, bút pháp này con có luyện mười năm cũng không theo kịp." Hai tay Thái Bình đem giấy Tuyên Thành dâng lên, "Con biết a nương muốn nhắc nhở con chuyện gì, sau khi trở về, con nhất định mỗi ngày sẽ tập viết nửa canh giờ, tu thân dưỡng tính."
Võ Hậu vốn muốn chia sẻ yêu thích đối với cái chữ này, không nghĩ tới Thái Bình lại nói sang chuyện khác.
"Luyện! Nên luyện!" Võ Hậu chợt cảm giác tẻ nhạt.
Thái Bình lại bái, "Vậy thì mỗi ngày viết xong, con liền sai người đưa tới cho a nương chấm."
Mỗi ngày Võ Hậu lao tâm quốc sự, sao có thể chấm thư pháp, nàng chỉ cần nghĩ một chút, liền có thể đoán được chủ ý của Thái Bình.
"A nương để Thượng Quan tài tử chấm cho con, như thế nào?"
"Không được! Ánh mắt nàng ta rất khó tính, khi còn nhỏ làm thư đồng, thường xuyên nói chữ con xấu."
Võ Hậu nhẫn cười, Thái Bình thật sự đã trưởng thành, dám can đảm ở trước mặt nàng diễn trò lấy lùi làm tiến như vậy.
"Thư pháp của Thái Tử cũng không tồi......"
"A nương!"

Thái Bình vội vàng đánh gãy Võ Hậu, "Hắn thiếu chút nữa làm con chết!"
"Còn Tứ Lang?"
"Tứ ca sao......"
Võ Hậu thu lại ý cười.
Thái Bình thật sự đã tính sai một bước, nếu còn ngỗ nghịch a nương, chỉ sợ a nương sẽ tức giận, "Cũng được."
"Vậy từ ngày mai, mẫu hậu để Tứ Lang mỗi ngày tiến cung nửa canh giờ, chỉ điểm thư pháp cho con."
"Vâng."
Thái Bình âm thầm thở dài, tính tính canh giờ, Xuân Hạ hẳn đã làm tốt, lập tức nhất bái với Võ Hậu, "Con phải trở về rồi."
"Đi đi." Võ Hậu phất tay ý bảo Thái Bình lui ra.
Khi Thái Bình rời khỏi Tử Thần Điện, Xuân Hạ đã chờ ở ngoài điện.

Thái Bình thấy túi vải của nàng trống trơn, liền biết nàng nhất định đã làm xong rồi.

Đêm nay cũng coi như có thu hoạch, ít nhất chuyện muốn làm nhất đã làm xong.
Trong lòng Thái Bình cao hứng, liền gọi Xuân Hạ, rời khỏi Tử Thần Điện.
Sau đó Bùi thị trở lại Tử Thần Điện, ghé vào lỗ tai Võ Hậu nói cái gì.
Võ Hậu không khỏi cười ra tiếng, "Nha đầu này, đêm nay tới chỗ bổn cung, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương à." Nàng thật sự hiếu kì, chỉ đưa hai con rối bóng, một hộp thuốc trị thương, cái gì cũng không nói, đây đã tính là thăm hỏi Uyển Nhi rồi?
Hai nha đầu này nhất định có bí mật.
"Mang theo dù, cùng bổn cung đi nhìn xem."
Võ Hậu đứng dậy, Bùi thị cầm lấy cây dù, đuổi theo Võ Hậu.
Ngoài điện Vũ Lâm tướng sĩ canh giữ thấy Võ Hậu ra ngoài, tiến lên hành lễ, còn chưa mở miệng, Võ Hậu liền ra hiệu bọn họ không được phát ra tiếng, tiếp tục canh gác.
Vũ Lâm tướng sĩ tuân mệnh.
Võ Hậu đến gần thiên điện của Uyển Nhi, ánh sáng bên trong hơi mờ, chỉ chừa một trản đèn cung đình, những ngọn nến còn lại đã tắt.
Rốt cuộc đang chơi đùa cái gì?
Bùi thị hiểu rõ tâm ý của Võ Hậu, thấy nàng nhướng nhướng mày, liền biết Võ Hậu muốn tìm hiểu ngọn ngành, liền thấm ướt đầu ngón tay, chọc thủng cửa sổ giấy.
Võ Hậu bị hành động của nàng chọc trúng tâm tư, không vui mà trừng mắt nhìn nàng một cái.
Bùi thị cười làm lành lui về sau nửa bước, cúi đầu xuống.
Võ Hậu do dự một lát, vẫn quyết định nhìn cho rõ ràng.
Xuyên qua lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, Võ Hậu nhìn thấy chính là ánh nến chiếu sáng bình phong sơn thủy, dưới bình phong, Hồng Nhụy cầm một con con rối, Uyển Nhi cũng cầm một con con rối, dường như đang chơi múa rối.
Đã là múa rối, tại sao lại không xướng từ?
Con rối nhảy múa trên bình phong trong chốc lát, hai người liền đem chúng thu hồi.

Hồng Nhụy nói: "Tài tử, nên nghỉ ngơi."
"Được." Uyển Nhi gật đầu, đứng dậy thổi tắt ngọn nến.
Võ Hậu vội vàng lui về phía sau, nàng biết bên ngoài có ánh tuyết, một khi bên trong tắt nến, bóng người bên ngoài nhìn là thấy ngay.
Bùi thị sợ Võ Hậu ngã, vội vàng đỡ lấy Võ Hậu.
Không thú vị.
Võ Hậu nhìn thấy tẻ nhạt vô vị, liền mang theo Bùi thị trở về Tử Thần Điện.
"A......" Hồng Nhụy dựng lỗ tai lên, nghe tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, rón ra rón rén mà đến bên giường Uyển Nhi, nhỏ giọng nói: "Vẫn là tài tử thông minh, biết có người sẽ đến nhìn lén."
Công chúa tặng lễ vật gióng trống khua chiêng như vậy, ai mà không tò mò?
"Rối bóng đâu?" Uyển Nhi hỏi Hồng Nhụy.
Hồng Nhụy lấy ra con rối đưa cho Uyển Nhi, nhỏ giọng nói: "Xuân Hạ nói, muốn để hồng y chạm bạch y như thế này, nói một câu, đừng sợ."
Nào phải Xuân Hạ nói, rõ ràng là lời nói của điện hạ si ngốc kia của nàng.
Uyển Nhi ôm chặt con rối, tuy Thái Bình không vuốt ve được gương mặt bỏng rát của nàng, nhưng nàng biết hôm nay Thái Bình nhất định rất đau lòng, chỉ cần biết điểm này, như vậy là đủ rồi.
"Tài tử muốn thắp nến thoa thuốc không?" Hồng Nhụy hỏi lại.
"Ngày mai đi, ta cũng mệt mỏi, ngủ thôi." Uyển Nhi chỉ nghĩ ôm lấy lễ vật mà Thái Bình đưa nàng, lẳng lặng mà nằm trong chốc lát.
Hồng Nhụy gật đầu, "Vâng." Nói xong, Hồng Nhụy liền đứng dậy lui về bên giường của mình, chui vào trong chăn, ấm áp mà ngủ.
Uyển Nhi nương ánh tuyết xuyên qua ô cửa, khẽ vuốt ve mặt con rối bóng, yên lặng cười cười.

Công chúa đêm nay ở trước mặt Võ Hậu ra vẻ, nàng sao có thể không giải vây cho điện hạ?
Thái Bình tìm mọi cách để đến nơi này, chỉ vì muốn nói hai chữ "đừng sợ" với nàng, hiện giờ trong tim Uyển Nhi chỉ thấy ấm áp, nàng biết Thái Bình vẫn luôn đợi nàng, vậy là đủ rồi.
_____
Chú giải
Ám độ: trôi qua một cách âm thầm lặng lẽ không hay không biết.
Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: công khai tu sửa sạn đạo, nhưng ngầm vượt qua Trần Thương (dương Đông kích Tây)
HànTín sau khi được Lưu Bang bái làm đại tướng, lo thao luyện binh mã, chuẩn bịđông chinh.

Ông nghĩ ra một kế sách công kích quân Sở.

Hàn Tín để cho đại tướngcủa Lưu Bang là Phàn Khoái, Chu Bột lãnh một vạn nhân mã đi tu sửa sạn đạo màtrước đó đã bị thiêu huỷ.

Tướng quân nước Sở là Chương Hàm nghe mật thám nên chỉbiết phái binh trấn giữ nơi sạn đạo, nhưng quân Hán không đi theo đường đó, màngầm vượt qua Trần Thương, đại quân đã đến trước mặt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi