CẤM ĐÌNH


Sau Tết Thượng Nguyên, triều đình kinh qua một phen chấn chỉnh của Địch Nhân Kiệt, triều cục ổn định, xa mĩ chi phong dần dừng lại.

Phong tật của Thiên Tử ngày càng nặng, có rất nhiều thời điểm không thể cùng Thiên Hậu cùng nhau thượng triều chấp chính.

Võ Hậu trên triều đình, nghiễm nhiên như Thiên Tử, Thái Tử Lý Hiền khắp nơi bị kiềm kẹp, thái độ lại ẩn nhẫn không bộc phát một cách khác thường, trong triều không ít người nhạy bén đã ngửi được trong cung sắp xuất hiện mùi máu tươi.
Không đơn thuần chỉ là triều thần muốn xem vở tuồng mẫu tử này, Thiên Tử Lý Trị cũng chờ xem tuồng diễn này kết thúc như thế nào.

Thiên Hậu thắng, hoàng tử thân sinh còn hai vị, bàn về tuổi tác, Thiên Hậu khẳng định thể bằng hoàng tử, nếu Thái Tử thắng, khói mù mang tên Thiên Hậu bao phủ trên triều đình Đại Đường hơn mười năm sẽ tiêu tán, Đại Đường sẽ nghênh đón một mở đầu hoàn toàn mới.
Thái Tử Lý Hiền dung mạo tuấn tú, trời sinh thông tuệ, giám quốc mấy lần, không có chút thiếu sót, cũng không có chút sơ hở, ở trong lòng triều thần, hắn xác thật là trữ quân xuất sắc nhất của Đại Đường.
Đầu tháng năm năm đó, Minh Sùng Nghiễm bị ác đồ đánh gục ở đầu đường Trường An.

Màn đêm buông xuống, tin tức được Đức An bẩm báo cho Lý Trị.
Củ khoai lang phỏng tay này, cuối cùng cũng biến mất.
Lý Trị đem hai quyển chiết tử gác ở trên kỷ án đưa cho Đức An, khó có được mà cười ra tiếng, "Đức An, cầm đi thiêu đi."
Đức An cung kính lĩnh mệnh, tiếp nhận chiết tử rồi lui ra.
Lý Trị xoa xoa thái dương, thoải mái mà nằm ở trên trường kỷ.

Thái Bình của hắn quả là thanh đao tốt, chỉ dùng hai người, liền có thể thu thập Minh Sùng Nghiễm.

Hắn nghĩ, đêm nay Thái Bình nhất định sẽ đến tranh công, hắn xác thật cần phải khen thưởng Thái Bình.
Nhưng đêm nay Thái Bình không tới, hắn lại chờ được sắc mặt ngưng trọng của Võ Hậu.
Lý Trị ra vẻ suy yếu, gọi Võ Hậu đến, thuận thế gối lên trên hai đầu gối Võ Hậu, "Mị Nương à, mấy ngày nay vất vả cho nàng, chờ trẫm khỏe hơn, trẫm nhất định bồi nàng đến Đông Đô tĩnh dưỡng một thời gian."
Võ Hậu lạnh lùng nói: "Ta cho rằng hôm nay bệ hạ đã khỏe hơn, cho nên mới đến yết kiến bệ hạ."

Lý Trị biết Minh Sùng Nghiễm là cánh tay của Võ Hậu, hiện giờ Minh Sùng Nghiễm vừa chết, không còn ai dám yêu ngôn hoặc chúng, hãm hại Thái Tử.

Võ Hậu không cao hứng, là đương nhiên.
"Có chuyện gì sao?" Lý Trị nhíu mày.
Võ Hậu đối diện ánh mắt hắn, nghiêm túc hỏi: "Bệ hạ thật không biết?"
"Triều đình làm sao à?"
"Minh Sùng Nghiễm đã chết."
Lý Trị kinh ngạc, từ trên người Võ Hậu ngồi dậy, ngay ngắn ngồi một bên, "Tra được là ai hạ thủ không?"
"Địch Nhân Kiệt bẩm báo, ác đồ kia xuống tay cực nhanh, ra tay cực chuẩn, khi đó chợ phía Tây người rất đông, hung đồ lẻn vào đám người, liền như cá diếc sang sông, khó tìm khó kiếm, án tử này chỉ có thể là một án treo." Ngữ khí Võ Hậu hơi tàn nhẫn, hiển nhiên là phẫn nộ.
Lý Trị phủ lên mu bàn tay Võ Hậu, "Mị Nương, việc này trẫm sẽ tiếp tục phái người âm thầm điều tra, nhất định phải tra ra manh mối."
"Hy vọng bệ hạ có thể tra được hung thủ là ai." Võ Hậu cố ý dẫn đường, "Ta chỉ hy vọng việc này không quan hệ đến Đông Cung."
Lý Trị kinh ngạc: "Mị Nương sao lại nghĩ như vậy?"
"Chiết tử của Minh Sùng Nghiễm bệ hạ cũng đã xem qua, người muốn hắn chết nhất cũng chỉ có Đông Cung." Võ Hậu nói, bỗng nhiên lạnh lùng cười, "Nếu không phải Đông Cung, chẳng lẽ là bệ hạ sao?"
Sắc mặt Lý Trị trầm xuống, "Mị Nương."
"Thôi, đêm nay ta tới, là đến thăm bệ hạ." Võ Hậu giơ tay xoa xoa thái dương Lý Trị, "Thái y gần đây nói, phong tật của bệ hạ lại thêm nghiêm trọng, bên ngoài triều thần không nhìn thấy bệ hạ thượng triều mấy ngày, còn tưởng rằng ta làm gì bệ hạ."
"Nói hươu nói vượn! Mị Nương một lòng vì trẫm, sao có thể gánh ô danh như vậy?" Lý Trị gầm lên, "Ngày mai trẫm liền bồi nàng thượng triều."
"Được." Võ Hậu ôn nhu mỉm cười, ý cười lại lạnh như băng sương.
Hai người lại không mặn không nhạt mà hàn huyên một lát, Võ Hậu liền nói còn có tấu chương muốn xem, rời khỏi tẩm cung.
Lý Trị chờ Võ Hậu đi xa, ý cười trên mặt đã không còn sót lại chút gì.
Đức An nhìn thấy sắc mặt Thiên Tử không tốt, nhanh chóng bưng canh sâm tới, hầu hạ nói: "Bệ hạ nên dùng canh."
Lý Trị chỉ uống hai hớp, liền đem canh sâm đặt qua một bên, trầm mắt như đang cân nhắc cái gì.
Đức An không dám hỏi nhiều, vẫn luôn chờ ở bên cạnh.
"Đức An." Lý Trị bỗng nhiên mở miệng, "Đã nhiều ngày bên Thượng Quan Uyển Nhi có động tĩnh gì không?"
Đức An đúng sự thật đáp: "Tất cả như thường, Thiên Hậu dường như rất thích văn chương của nàng, rất nhiều chiếu thư đều giao cho nàng nghĩ chiếu."

"Nuôi binh ngàn ngày, dùng trong chốc lát." Trong lòng Lý Trị biết rõ ràng, đêm nay Võ Hậu đi một chuyến tới nơi này, chính là tới dò xét ý tứ của hắn.

Cái chết của Minh Sùng Nghiễm, tuy nói Đông Cung hiềm nghi lớn nhất, nhưng Mị Nương thông minh như vậy, sẽ chỉ hướng về trên người hắn.

Thái Bình tuy rằng hoàn thành việc này, nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu nha đầu, chẳng may để lại dấu vết gì, bị Mị Nương tìm hiểu nguồn gốc, hắn vẫn là tránh thoát không được hiềm nghi.
Lúc này, tự nhiên càng loạn càng tốt, ngàn vạn lần không thể để Mị Nương yên tĩnh điều tra rõ cái chết của Minh Sùng Nghiễm.

Bắt đầu từ ngày mai, hắn cùng Mị Nương thượng triều, quản nhiều chút chính sự, chuyện Mị Nương phải kiêng kị càng nhiều, nàng liền không có nhiều tinh lực để cẩn thận tra cái án này.
"Mật thám bên Đông Cung có hồi báo gì không?" Lý Trị lại hỏi.
Lần này sắc mặt Đức An không tốt lắm, đến gần Lý Trị, nhỏ giọng nói: "Cấm quân trong cung đã đổi tướng lĩnh ba lần, đều là người từ bên Đông Cung."
Lý Trị cười lạnh, "Đem tin tức này thả ra cho mật thám của Mị Nương, việc hao tổn tinh thần đều giao hết cho nàng ấy đi."
"Nặc." Đức An lĩnh mệnh.
Lý Trị nhìn thoáng qua ánh trăng ngoài cửa sổ, cười hỏi: "Đức An, ngươi nhìn trẫm có phải hay không đã già rồi?"
Đức An vội vàng quỳ xuống, nghiêm mặt nói: "Bệ hạ xuân thu chính mậu, một chút cũng không già."
"Truyền chỉ." Lý Trị cười, ý cười lại khó có thể nắm bắt, "Đêm mai, mệnh Thượng Quan tài tử đến bên trẫm, thị tẩm."
Đức An ngẩn ra, "Bệ hạ, Thượng Quan tài tử chính là người bên Thiên Hậu......"
"Đã là tài tử, chính là phi tử của trẫm, trẫm không được lâm hạnh?" Lý Trị liền muốn nhìn một chút, hắn ngay lúc này sủng hạnh người bên cạnh Mị Nương, Mị Nương có dám cản hắn hay không?
Huống hồ, hắn đợi đã lâu, Thượng Quan Uyển Nhi suy nghĩ nhiều tháng như vậy, cũng nên cho hắn một hồi đáp.
Rốt cuộc có nguyện ý làm người của hắn, giúp hắn kéo Võ Hậu xuống hay không?
"Vâng." Đức An nghe ra trong giọng nói Thiên Tử có chút tức giận, sao dám không lĩnh mệnh.
Hoàng hôn ngày thứ hai, Đức An mang hai cung tì đi tới Tử Thần Điện, ngay trước mặt Võ Hậu, tuyên ý chỉ thị tẩm.
Uyển Nhi lễ bái trên mặt đất, thật lâu cũng không đứng dậy.

Hôm qua Võ Hậu đi thăm Lý Trị, chỉ muốn thăm dò hắn một chút, nhưng hôm nay đột nhiên dò ra tin tức bên Đông Cung, sau đó lại hạ chỉ truyền Thượng Quan Uyển Nhi thị tẩm, Thiên Tử là đang muốn thị uy với nàng.
Quả nhiên là nhịn không được, muốn thu thập nàng.
Võ Hậu nhận được đáp án, nhìn xuống Uyển Nhi, "Thượng Quan tài tử còn không tạ ơn rồi đi xuống tắm gội thay quần áo?"
Uyển Nhi cắn chặt môi dưới, ân điển như vậy, nàng cho rằng chỉ cần ở bên cạnh Võ Hậu, liền sẽ không phát sinh.

Thậm chí đời trước nàng cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.
Võ Hậu thấy nàng muốn kháng chỉ, nhiều ít đoán được một chút tâm tư của nàng.

Tuy cái chết của Thượng Quan Nghi, nguyên nhân là vì quyển tấu chương thỉnh phế hậu kia, nhưng chân chính hạ lệnh xét nhà vẫn là Thiên Tử Lý Trị.

Muốn nàng thị tẩm một người Thiên Tử như vậy, xác thật là chuyện thống khổ.
"Đức An, ngươi trở về bẩm báo với bệ hạ, nàng đã lĩnh mệnh." Võ Hậu đuổi Đức An đi trước.
Đức An ra hiệu cho hai cung tì lưu lại, "Hầu hạ tài tử tắm gội cho tốt."
"Vâng." Cung tì song song hành lễ.
Đức An đi rồi, Võ Hậu phất tay cho nhóm cung tì lui ra trước chuẩn bị nước tắm, nhìn thấy Uyển Nhi còn dập đầu ở chỗ cũ vẫn không nhúc nhích, liền biết nàng ta hiện đang cầu xin ai.
"Ngươi cầu bổn cung, bổn cung cũng không quản được việc này." Võ Hậu chầm chậm mở miệng, "Đây là cửa ải của ngươi, chỉ một mình ngươi có thể xông vào." Nói, Võ Hậu nhìn hoàng hôn bên ngoài, "Nữ tử trong cung, từ Hoàng Hậu, cho tới cung tì, chỉ cần Thiên Tử muốn, liền có thể thị tẩm, dù là Thượng Cung Cục bên kia cũng như thế."
Uyển Nhi cuối cùng nâng người dậy, vành mắt tuy đỏ, nước mắt lại ngang ngạnh nhịn trong hốc mắt, "Nếu là triều thần ngoài triều thì sao?"
Võ Hậu không nghĩ tới nàng dám ngay lúc này nói ra lời như vậy, trầm giọng nói: "Hiện nay bổn cung chỉ là Hoàng Hậu, có rất nhiều chuyện, vẫn phải tuân thủ quy củ." Nói, Võ Hậu đưa tay ra cho nàng, "Bổn cung có thể cản được lần này, lại không cản được lần sau.

Theo lý, bệ hạ phong tật càng nặng, những việc này hẳn là bớt làm, để tránh tổn hại long thể.

Hắn đột nhiên hạ chỉ mệnh ngươi thị tẩm, muốn cũng không phải thân thể của ngươi, bổn cung nghĩ, thông minh như ngươi, nên biết làm sao toàn thân mà lui."
Uyển Nhi chần chờ mà nhìn bàn tay Võ Hậu duỗi đến, "Đa tạ Thiên Hậu chỉ điểm."
Võ Hậu cũng không có ý rút tay về, "Còn không dậy nổi?"
Uyển Nhi cúi đầu đứng dậy, "Thiếp đi chuẩn bị trước."
Võ Hậu cuối cùng rút tay lại, thả lỏng phía sau, "Đi đi." Nhìn Uyển Nhi đi xa, nàng nhàn nhạt cười cười, nhìn về phía Bùi thị, đối diện ánh mắt nghi hoặc của Bùi thị, "Chưa hiểu sao?"
Bùi thị gật đầu, "Nô tỳ không hiểu, Thiên Hậu vì sao lại cho nàng cơ hội tiếp cận bệ hạ như vậy."

"Mới vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, bổn cung duỗi tay đến, nàng ta cũng không nắm lấy." Ý cười Võ Hậu khó lường, "Ngươi biết vì sao không?"
Bùi thị khó hiểu.
Võ Hậu có chút hứng thú mà cười, "Nha đầu này không đơn thuần chỉ có tính tình quật cường, lá gan cũng rất lớn, khó thuần hơn nhiều so với Sư Tử Thông năm đó." Uyển Nhi mới vừa rồi nếu nắm tay nàng, đó là tin tưởng những gì Võ Hậu đã nói, nhưng nàng lại không nắm lấy.
Hôm nay Uyển Nhi đi thị tẩm, không thể nghi ngờ cũng là một lựa chọn.
Nàng đi theo bệ hạ, bệ hạ chắc chắn sẽ thánh sủng với nàng, sẽ bồi dưỡng giống như lúc trước đã bồi dưỡng Mị Nương, đây là một con đường sống khác của nàng.

Uyển Nhi không nắm tay Võ Hậu, chính là muốn lấy điểm này làm lợi thế cuối cùng, muốn bức Võ Hậu mở miệng giúp nàng đẩy đi thị tẩm đêm nay.
Nếu nàng không thuận theo bệ hạ, bệ hạ làm sao có thể lưu giữ nàng? Nếu Võ Hậu còn coi trọng quân cờ như nàng, nghĩ đến thời điểm sau cùng, cũng sẽ đến cứu nàng, từ đó liền có thể càng tin Uyển Nhi một chút.
Đây là Uyển Nhi cùng Võ Hậu triển khai đánh cờ, Võ Hậu lâu rồi chưa gặp được nha đầu thú vị lại gan lớn như vậy.

Uyển Nhi muốn kéo nàng đánh cờ, nàng càng không tham gia, nàng ngược lại muốn nhìn xem, Uyển Nhi đêm nay có thể hay không từ bên Lý Trị toàn thân mà lui?
Đối với Võ Hậu mà nói, người không có bản lĩnh không xứng làm quân cờ của nàng.

Liền lấy một màn đêm nay, nghiệm xem quân cờ này có đáng giá để nàng quý trọng hay không? Cũng áp chế ngạo khí của nha đầu này một chút, xem nàng ta về sau còn dám dùng tâm tư mà chơi đùa với nàng, lấy lui làm tiến mà bức nàng nhập cuộc hay không.
Võ Hậu né tránh ván cờ Uyển Nhi, lại cho Uyển Nhi một thế cục khác, xem như thăm dò sau cùng.
Võ Hậu đột nhiên nghĩ tới một người, "Bùi thị, đi tuyên Thái Bình lại đây bồi bổn cung dùng bữa."
"Vâng." Bùi thị lĩnh mệnh lui ra.
Trong cung khẳng định không giấu được tin tức, Thái Bình sớm hay muộn cũng sẽ biết chuyện này.

Mấy ngày nay Thái Bình cùng Uyển Nhi diễn trò không ít, tuy nói Võ Hậu cũng không nắm bắt được cái gì, thế nhưng nhìn ra được, hai nha này đầu tuổi tác xấp xỉ, là thật tâm thật lòng mà thưởng thức lẫn nhau.
Không ai hiểu rõ nhi nữ bằng mẫu thân, nếu để Thái Bình biết Uyển Nhi đêm nay thị tẩm, trực giác nói với nàng, đứa nhỏ này với tâm tính kiêu căng sợ là sẽ phạm tội nghiêm trọng.
_____
Chú giải
Xa mĩ chi phong: xa hoa, lãng phí, lợi dụng chức quyền tham nhũng
Trữ quân: người kế vị hoàng đế (Thái Tử)
Thượng Cung Cục: nữ quan trong cung, nắm giữ mấy việc chung trong cung.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi