CẤM ĐÌNH


"Nói xong?" Trên mặt Võ Hậu cũng không có nhiều biến hóa, nàng chỉ chầm chậm hỏi một câu.
Phản ứng như vậy, ngược lại Thái Bình trăm triệu lần cũng không nghĩ tới.

Thái Bình còn đang chìm trong cảm xúc vừa rồi, lúc này lại ngẩn ngơ, không biết nên đáp cái gì.
Võ Hậu liếc mắt nhìn ra ngoài điện, trường ghế vẫn đặt tại nơi đó, Vũ Lâm tướng sĩ chuẩn bị thi hình sớm đã vào chỗ, "Qua đó đi."
Thái Bình nhìn nhìn ngoài điện, không hiểu ý tứ của a nương.
"Ngỗ nghịch bổn cung, vẫn phải phạt." Võ Hậu nhẹ nhàng dựng lên ba ngón tay, "Liền ba cái."
Thái Bình theo bản năng mà che lại mông, nhỏ giọng hỏi: "Không đánh không được?"
"Cũng được, vậy thì cấm túc ở Hàm Quang Điện, không có bổn cung truyền triệu, không được bước vào Tử Thần Điện nửa bước." Ánh mắt Võ Hậu dừng lại trên mặt Uyển Nhi vẫn còn hôn mê, "Về sau không được bổn cung cho phép, cũng không được lợi dụng cung tì lén tặng lễ vật cho nàng."
Thái Bình hít sâu một hơi, "Đánh thì đánh!" Không cho nàng tới thăm hỏi Uyển Nhi, một ngàn một vạn cũng không được! Nói, nàng nhịn xuống sợ hãi, đi đến bên cạnh trường ghế, dứt khoát mà nằm sấp lên.
Võ Hậu đi tới, lấy cây gậy từ trong tay Vũ Lâm tướng sĩ bên cạnh, quát lớn: "Công chúa kiêu căng! Không phục bổn cung quản giáo! Hôm nay bổn cung tự mình dùng hình, lấy đó làm răn dạy, ngày sau còn tái phạm, xử trí bằng trọng hình!" Tiếng nói vừa dứt, gậy liền đánh xuống một cái.
"A!"
Thái Bình vốn tưởng rằng sẽ đau giống như lúc trước, nào biết động tác mẫu hậu tuy lớn, nhưng lực đạo lại rất nhỏ, một gậy này, nàng chỉ khẽ kêu rên một tiếng.
Võ Hậu thực mau đã đánh xong ba gậy, hạ lệnh: "Truyền Xuân Hạ lại đây hầu hạ Thái Bình, trước khi vết thương lành lại, không cho phép ra khỏi Tử Thần Điện một bước." Nói, Võ Hậu hơi hơi ngồi xổm xuống, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm con ngươi Thái Bình, "Bổn cung muốn đích thân quản giáo công chúa!"
Thái Bình cố ý cắn chặt răng, kỳ thật trong lòng đã nở hoa, "Con muốn đến chỗ phụ hoàng tố cáo người! Lạm dụng tư hình!"
Võ Hậu cười lạnh, "Tố cáo bổn cung? Ngươi là muốn tiếp tục ngỗ nghịch bổn cung?"
Thái Bình kêu gào: "Thì tính sao?!"
Tay Võ Hậu dừng trên gáy Thái Bình, đem đầu nàng chậm rãi nhấn xuống, "Bổn cung là chủ nhân lục cung, bổn cung nói như thế nào, liền như thế đó, mặc dù ngươi là nữ nhi thân sinh của bổn cung, cũng chỉ có thể nghe bổn cung." Hai câu sau, nói ra lạnh lẽo cực kỳ, người khác nghe thấy đều cảm thấy không khỏi run sợ.
Không ít cung nhân đưa tới ánh mắt lo lắng cho công chúa, công chúa đêm nay chắc lại làm Thiên Hậu tức giận, cứ thế mãi, chỉ sợ công chúa hết lần này đến lần khác làm Thiên Hậu tức giận, sẽ đưa tới họa sát thân.


Trước kia trong cung cũng lưu truyền lời đồn về cái chết của Thái Tử Lý Hoằng, các cung nhân đều biết Võ Hậu tàn nhẫn, là chủ tử tuyệt đối không được chọc vào, nhi tử thân sinh đều có thể xuống tay, huống gì nói đến nữ nhi thân sinh?
Màn diễn này, không đơn thuần chỉ là để các cung nhân xem, cũng là để Thiên Tử Lý Trị đang ở tẩm cung tĩnh dưỡng xem.
Đức An đem tin tức thu được bẩm báo với Lý Trị, Lý Trị siết chặt nắm tay, "Thái Bình lần này giúp trẫm, nàng lại đem tức giận trút hết lên người Thái Bình sao!"
Đức An vội vàng khuyên nhủ: "Bệ hạ bớt giận, thái y đã phân phó, mấy ngày này bệ hạ cần phải tĩnh dưỡng thật tốt."
Lý Trị bực bội cực kỳ, ôm đầu ngồi dậy.
Thủ đoạn của Mị Nương hắn là người hiểu nhất.

Mị Nương đả thương Thái Bình rồi lưu lại, một là vì trông giữ Thái Bình, hai là vì tìm cơ hội hàn gắn tình mẫu tử, cho nên Mị Nương mới có thể chỉ đánh ba cái.
Thật vất vả Thái Bình mới đứng về phe hắn, nếu để Mị Nương bắt được Thái Bình, Tam Lang Lý Hiển nhát gan, Tứ Lang Lý Đán chỉ biết bo bo giữ mình, nếu Thái Tử làm phản thất bại, hắn sẽ trở thành người cô đơn.
Lý Trị cực lực làm chính mình bình tĩnh lại, hắn cần phải ngẫm nghĩ thật kỹ, làm sao đem Thái Bình nắm chặt trong lòng bàn tay, trở thành lưỡi đao tốt nhất để hắn đánh bại Mị Nương.
Nửa đêm, Uyển Nhi cuối cùng đã chậm rãi tỉnh lại, nàng mở mắt liền phát hiện mình nằm ở trong thiên điện, bên giường còn có hai cung tì hầu hạ.
Có Hồng Nhụy ở, không phải chuyện lạ, không nghĩ tới Xuân Hạ cũng ở đây.
"Điện hạ nàng......" Uyển Nhi lo lắng cho Thái Bình, cũng không biết Thái Bình làm sao ứng phó với Võ Hậu, sao lại đẩy Xuân Hạ tới chiếu cố nàng?
"Ta không sao!" Thái Bình đang ghé vào trường kỷ cách đó không xa, mỉm cười nhìn Uyển Nhi, phân phó, "Xuân Hạ, mau đi mang thuốc tới đây!"
"Vâng!" Xuân Hạ đứng dậy, bước nhanh mang chén thuốc đến cho Uyển Nhi.
Uyển Nhi nhìn tư thế của Thái Bình, nghĩ đến nhất định đã bị đánh, "Điện hạ đây là......"
"A nương tức giận, tàn nhẫn đánh ta, cho nên đoạn thời gian này, ta phải ở lại đây dưỡng thương." Trên mặt Thái Bình đầy ý cười, vốn tưởng rằng nàng cần phải cùng Uyển Nhi bảo trì khoảng cách bốn năm, không nghĩ tới tối hôm qua náo loạn thành như vậy lại là nhờ họa được phúc.

Dù sao a nương đã nói, mấy ngày này nàng lưu lại Tử Thần Điện, học tập cho tốt, nói không chừng có thể dĩ dật đãi lao, đợi được một ít kinh hỉ không tưởng tượng được.

Nàng vốn không nên ghé vào trong phòng của Uyển Nhi dưỡng thương, nhưng nàng một hai phải chờ Uyển Nhi tỉnh lại, mới bằng lòng về phòng mình nghỉ ngơi.

Lý do đưa cho Võ Hậu chính là, đây là long ân, là thủ đoạn mà nàng thuần phục Thượng Quan Uyển Nhi, nàng còn nghiêm túc hy vọng mẫu hậu không cần quấy rầy, không cần làm hư chuyện của nàng.
Mấy lời này của nàng Võ Hậu chỉ tin một nửa, dù sao cũng là hai tiểu cô nương tuổi tác xấp xỉ, nữ tử thương tiếc lẫn nhau, cũng không phải chuyện lớn gì.

Nàng cũng từng trải qua tuổi niên thiếu, còn nhớ rõ nàng cùng Từ Huệ lúc trước cũng coi như đã trải qua ngày tháng như vậy.

Suy bụng ta ra bụng người, có một số việc không cần vạch trần, Võ Hậu liền mở một con mắt nhắm một con mắt.
Uyển Nhi nhíu mày, nàng có thể tưởng tượng, Thái Bình vì cứu nàng, cùng Thiên Hậu đã xảy ra tranh chấp lớn nhường nào.

Nàng muốn mở miệng hỏi nàng ấy, điện hạ có phải đã nói ra chuyện các nàng yêu nhau hay không, nhưng nghĩ lại, nếu Thái Bình thật sự nói ra chuyện đó, Thiên Hậu làm sao có thể để Thái Bình đến nằm chỗ này?
Uyển Nhi có chút hiếu kì, không biết Thái Bình rốt cuộc làm sao qua được cửa này.
Thái Bình biết nàng muốn hỏi, khóe miệng khẽ nhếch, "Ta nói với a nương, ta và nàng thưởng thức lẫn nhau." Hơi dừng lại, Thái Bình nhịn đau ngồi dậy, tuy chỉ có ba gậy, Võ Hậu cũng không đánh tàn nhẫn, nhưng dù sao cũng là đánh vào trên thịt, khẳng định đã xanh tím.
"Điện hạ đừng nhúc nhích!" Uyển Nhi vội vàng nhấc chăn lên, muốn từ trên giường xuống dưới, lại bị Hồng Nhụy vội vàng đè lại.
"Đại nhân vẫn nên nghỉ ngơi thôi."
Uyển Nhi giật mình, "Đại nhân?"
Hồng Nhụy gật đầu, "Thiên Hậu hạ lệnh, mệnh người làm nội xá nhân, về sau nô tỳ chỉ có thể gọi người như vậy."
Uyển Nhi không nghĩ tới thân phận này lại đến nhanh mấy năm so với đời trước.
Thái Bình tập tễnh đi đến bên giường, thử thăm dò bò tới trước người Uyển Nhi, dán dán lên người Uyển Nhi, "Uyển Nhi, nhường ta một chút, bằng không ta phải nằm xuống dưới đất mất thôi."

"Điện hạ người......" Uyển Nhi không nghĩ tới lúc này Thái Bình lại bắt đầu hồ nháo, "Đừng làm loạn."
Hồng Nhụy nhẫn cười.
Thái Bình đưa ánh mắt cho Hồng Nhụy.
Hồng Nhụy ngầm hiểu mà rời khỏi tẩm điện, Xuân Hạ bưng chén thuốc tiến vào, đặt ở bên giường, cũng ngầm hiểu mà rời khỏi tẩm điện, đóng lại cửa điện, song song chờ ở bên ngoài.
Uyển Nhi sợ Thái Bình ngã xuống đất, lại ngã hư nơi nào, chỉ phải nghe theo Thái Bình, dịch dịch vào bên trong, nhường ra một chỗ.
"Nơi này là Tử Thần Điện của Thiên Hậu, có một số việc, không thể làm bậy."
Uyển Nhi vẫn nhịn không được mà nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ta đã bị thương, chỗ nào còn có thể làm bậy chứ?" Thái Bình nói, trở tay cởi bỏ váy sam, hơi hơi nhấc lên tiết khố, để Uyển Nhi nhìn một cái, "Nàng nhìn xem, lần này tuy rằng không đổ máu, nhưng thịt cũng đều tím."
Uyển Nhi nhìn thấy đau lòng, "Có một số việc, ta tự mình có thể ứng phó, nàng cần gì phải chịu khổ như vậy?"
Hai mắt Thái Bình sáng như sao, chớp mắt cười khẽ với Uyển Nhi, "Cho nên Uyển Nhi đau lòng ta sao?"
Uyển Nhi vừa tức giận vừa đau lòng, "Nàng nói xem?"
"Đau lòng." Ngữ khí Thái Bình đột nhiên thay đổi, hai chữ này nói ra có chút khàn khàn.
Uyển Nhi yên lặng nhìn gương mặt Thái Bình, một cái tát kia của Võ Hậu là thật, lúc này sườn mặt Thái Bình còn hơi sưng, có thể mơ hồ nhìn ra dấu ấn bàn tay.
Lòng bàn tay hơi lạnh của nàng phủ lên gương mặt Thái Bình, biết rõ không nên ở chỗ này làm càn, nàng vẫn muốn xoa xoa mặt nàng ấy, "Còn đau phải không?"
"Ban đầu còn đau, Uyển Nhi sờ sờ, đã hết đau." Thái Bình một tay chống cằm, hưởng thụ Uyển Nhi dịu dàng thắm thiết với nàng, "Ngay cả trong lòng cũng không còn đau như vậy."
Uyển Nhi trừng mắt nhìn nàng, "Đó chính là lệnh của Thiên Tử, nàng lớn mật ngỗ nghịch, tội nặng sẽ là tội chết."
"Nếu ta chết, Uyển Nhi sẽ bồi ta chứ?" Thái Bình cười như không cười, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Mi tâm Uyển Nhi nhíu chặt, "Điện hạ phải tồn tại thật tốt."
"Uyển Nhi nếu có việc, ta tuyệt đối không sống một mình." Thái Bình từng câu từng chữ nói ra, trong ánh mắt dâng lên một chút nước mắt, "Thái y nói, nàng mang tâm bệnh, đã tổn hại đến tuổi thọ, nếu nàng cam lòng để ta tuổi xuân chết sớm, vậy cứ tiếp tục giày vò chính mình."
Uyển Nhi không thể tin được khi nghe mấy lời này, "Nàng nói......!cái gì?"
"Không cho phép lại giày vò chính mình." Thái Bình duỗi tay nắm lấy cằm nàng, dường như là ngữ khí ra lệnh, "Nếu không, nếu ta biết nàng trầm kha khó chữa, ta nhất định đi trước nàng một bước, uống rượu độc, để nàng nếm thử nhìn người trong lòng chết đi là tư vị gì!"
Uyển Nhi nghe lời uy hiếp này, nỗi lòng phức tạp, đang muốn rũ mi, giật mình nhận ra hơi thở Thái Bình đã gần trong gang tấc.
Lúc này Thái Bình nào còn để ý đến mông đau, liền từ trên giường ngồi dậy, đáy mắt đau lòng mà ôm lấy gương mặt Uyển Nhi, "Nàng phải sống thật tốt, ta nói với a nương, ta muốn nàng cùng ta cùng nhau nhìn Đại Đường thịnh thế, ta là quân, nàng là thần, giống như Hoàng gia gia cùng Ngụy Trưng vậy."

Uyển Nhi quả thật không nghĩ tới, Thái Bình lại dùng lý do như vậy để thoái thác, kinh qua chuyện đêm nay không quan tâm gì mà xông vào cung.
"Không phải chỉ nhìn một cái là xong, phải bồi ta nhìn vài thập niên, cho đến khi nàng và ta......" Lòng bàn tay Thái Bình nhẹ nhàng mơn trớn tóc mai Uyển Nhi, "Hai người đầu bạc." Thanh âm nàng thấp xuống, chỉ để nàng cùng Uyển Nhi nghe thấy, "Bạc đầu không rời."
Uyển Nhi nghe được tim cũng ấm lên, bốn chữ này là ước nguyện đẹp nhất của nàng cùng nàng ấy, cũng là hy vọng xa vời nhất của nàng cùng nàng ấy.

Mặc dù nàng thanh tỉnh một đời, giờ này khắc này, nàng không có biện pháp lại bảo trì thanh tỉnh, chỉ muốn sa vào trong lời nói âu yếm mềm mại này của Thái Bình.
Nàng nhớ nàng ấy, thời thời khắc khắc mà nhớ nàng ấy.
Tình niệm vừa động, chẳng sợ dù biết nơi này không nên có cử chỉ thân mật như vậy, Uyển Nhi vẫn là nhịn không được phủ lên mu bàn tay Thái Bình, hơi hơi nghiêng mặt, cánh môi dán lên môi Thái Bình.
"Ta bồi điện hạ......"
Giữa hơi thở đan xen, phát ra câu tâm tình dịu dàng của Uyển Nhi.
Thái Bình rưng rưng cười khẽ, ôm lấy hai má nàng, làm sâu thêm cái hôn này.
Nước mắt nóng hổi từ khóe mắt Uyển Nhi chảy xuống, biết trên đời sẽ có người bồi nàng, là kinh hỉ, biết người này cho dù sinh hay tử cũng đều bồi nàng, đó chính là hạnh phúc.
Sống sót thật tốt, mới có thể bên nhau.
Cho dù thiên địa bất dung, cũng có thể bên nhau chốn Hoàng Tuyền, đây là lời hứa quyết liệt kiên định nhất trên đời.
Môi hôn kết thúc, hai người chống lên trán đối phương, ôn nhu mà giúp đối phương lau đi nước mắt trên mặt.
Thái Bình tươi cười, giống hài tử ngây thơ hồn nhiên y như trước đây.
Uyển Nhi tươi cười, lại nhiều một phân tình nồng làm càn.
"Ta đút thuốc cho nàng."
"Ta tự mình......"
"Nghe ta."
"Điện......!A!"
Rõ ràng là Thái Bình muốn hôn nàng, lại mượn cớ đút thuốc, trước hôn nàng một cái, mới bưng chén thuốc lên, múc một muỗng, mỉm cười đưa qua, "Như vậy Uyển Nhi hẳn sẽ không cảm thấy đắng!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi