Bên ngoài Thanh Huy Các cũng có một gốc cây quế, cành cây tươi tốt vươn vào trong đình, dẫn tới không ít chim chóc đậu lên ầm ĩ không thôi.
Ngày thường Thái Bình còn cảm thấy tiếng chim hót thật là thanh thúy, nhưng hôm nay chỉ cảm thấy ồn ào.
Nàng ngồi bên kỷ án đã lâu, thỉnh thoảng nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, mắt thấy hoàng hôn đổ bóng, thế nhưng người nàng chờ vẫn không xuất hiện.
Mới đầu nàng còn có thể nhẫn nại, càng về sau, lại càng nôn nóng.
Uyển Nhi không về thì thôi, sao ngay cả Xuân Hạ cũng chưa trở về?
Thái Bình cảm thấy chuyện này không thích hợp, liền đặt bút lông xuống, đứng dậy đi đến trước cửa điện, nghiêng đầu nhìn về phía cửa viện Thanh Huy Các —— Bên ngoài cửa viện là một hàng trúc, lúc này đắm mình dưới hoàng hôn, rất là yên tĩnh.
“Điện hạ, nên truyền thiện.” Cung tì đến gần, nhắc nhở công chúa.
Thái Bình làm sao nuốt trôi cái gì, “Ngươi, đi hỏi thăm một chút……” Nói một nửa, nàng bỗng nhiên ngừng lại.
Tuy nói trong cung đều biết nàng cùng Uyển Nhi giao tình rất tốt, nhưng cung nhân cũng chỉ cho rằng hai người là giao lưu thi văn mà thôi, nếu nàng đi quá xa, liền sẽ bị nghi kị, với Uyển Nhi mà nói, cũng không phải chuyện gì tốt.
Cung tì còn chờ Thái Bình phân phó, nào biết Thái Bình xoay người đi, “Truyền thiện đi!”
“Vâng.” Cung tì lui xuống.
Thái Bình ngồi trở lại bên kỷ án, gấp bản vẽ bố cục Nghi Thu Cung còn dang dở lại rồi đặt dưới kỷ án, chống đầu, trong mắt đầy ưu tư mà nhìn ra ngoài cửa điện.
Tuyệt đối đừng xảy ra biến cố gì.
Giờ này khắc này, Thái Bình nơi nào còn giận Uyển Nhi, nàng chỉ lo lắng những gì mình suy đoán đã thành sự thật, nhị ca lại mời Uyển Nhi về Đông Cung, Xuân Hạ mặc dù xuyên quân phục của cung vệ, cũng không vào được Đông Cung tuyên dụ.
Một khắc sau, nhóm cung tì bưng ngự thiện tiến vào, Thái Bình tùy tiện ăn một ít, liền mệnh nhóm cung tì dọn hết ngự thiện.
Khi nàng lại nhìn về phía bên ngoài, ánh trăng đã treo trên đình viện.
Thái Bình càng nghĩ càng sợ, lúc này cửa cung đã khóa.
Nàng lại lần nữa đứng dậy, đi ra chính điện, vốn định xem sắc trời một cái, lại nhìn thấy trên bầu trời lác đác mấy ngọn đèn Khổng Minh bay lên.
Nhìn độ cao của đèn Khổng Minh, hẳn là mới thả lên không trong chốc lát, hơn nữa người thả lên cũng ở gần đây.
Trong cung không có cung nhân nào dám ở gần tẩm điện của nàng mà phóng đèn, có thể ở dưới mí mắt nàng làm càn như thế, thiên hạ liền chỉ có một người.
Thượng Quan Uyển Nhi.
Trái tim đang treo lên của Thái Bình cuối cùng cũng kiên định rơi xuống, nàng cố ý kéo căng sắc mặt, tức giận nói: “Kẻ nào lớn mật như vậy, dám cả gan phóng đèn bên ngoài cung uyển của bổn cung, Dương Phong!”
“Có mạt tướng!” Hôm nay Vũ Lâm tướng sĩ canh gác chính là Dương Phong.
“Đem người bắt vào cho bổn cung!” Thái Bình lạnh giọng hạ lệnh.
“Vâng!” Dương Phong lập tức dẫn người xuất phát, không bao lâu, liền đem hai người quen thuộc đưa tới trước mặt Thái Bình.
Xuân Hạ đã đổi lại cung y, Uyển Nhi vẫn mặc nam trang như cũ, trong tay còn ôm một trản đèn Khổng Minh chưa thắp.
“Điện hạ tha mạng, nô tỳ biết sai rồi.” Xuân Hạ tiến vào chính điện, liền quỳ xuống dập đầu với Thái Bình.
“Ngươi từ trước đến nay không có gan lớn như vậy, chắc hẳn đã bị người khác xúi giục.” Thái Bình vừa nói, ánh mắt dời về phía Uyển Nhi, như một con thú nhỏ bị chọc giận, gắt gao mà nhìn chằm chằm Uyển Nhi, “Thượng Quan đại nhân, đêm nay ngươi muốn chơi đùa diễn trò cái gì, bổn cung không rõ.”
Uyển Nhi cúi đầu, “Điện hạ có nguyện ý nghe thần tường thuật không?”
Trong lòng Thái Bình vui mừng nhảy nhót, lại ra vẻ nghiêm túc, “Vậy bổn cung cho ngươi một cơ hội tự biện minh.” Khi nói chuyện, phất tay ý bảo những người khác lui ra, “Đều ra ngoài đi, bổn cung muốn đích thân thẩm vấn.”
Xuân Hạ vội vàng đứng dậy, thúc giục cung nhân cùng Vũ Lâm tướng sĩ trong điện rời khỏi đây, thuận tay đóng lại cửa điện, lẳng lặng mà chờ ở ngoài cửa.
Thái Bình thấy Uyển Nhi đến gần, liền đem bản vẽ dưới kỷ án ra, một lần nữa nâng bút chấm mực, lạnh lùng nói: “Ngươi nói chuyện của ngươi, bổn cung làm chuyện của bổn cung, nếu nói không xuôi tai, bổn cung sẽ đuổi ngươi ra ngoài bất kỳ lúc nào.”
“Không nghĩ tới, thần lại cùng điện hạ nghĩ đến cùng một chỗ.” Uyển Nhi ngồi xuống bên cạnh Thái Bình, vội vàng nhìn lướt qua bản vẽ Nghi Thu Cung của Thái Bình.
Thái Bình nhíu mày, “Nàng đến Đông Cung, là được a nương phân phó?”
Uyển Nhi lắc đầu, nàng không muốn lừa gạt Thái Bình, cho dù đây là một cái cớ rất tốt.
“Hôm nay ta đi gặp a nương, ai ngờ vừa ra cửa cung, liền bị người Đông Cung mời đến Đông Cung.” Uyển Nhi đặt đèn Khổng Minh lên kỷ án, khi nhìn về Thái Bình, trong mắt trong tim chỉ có công chúa trước mặt, “Nếu không phải điện hạ tới, ta thật không biết phải làm thế nào để thoát thân.” Nói, Uyển Nhi dựa dựa người đến trước, “Điện hạ mời ta lên xe, chỉ vì tai mắt ở Đông Cung rất nhiều, ta thật sự……”
“Về sau lại xảy ra chuyện gì?” Những lý do đó, Thái Bình đã sớm nghĩ tới, cho nên không đợi Uyển Nhi nói xong, liền ngắt lời nàng ấy, chỉ nghĩ muốn biết chuyện khác, nàng nhìn thoáng qua đèn Khổng Minh, “Nàng đừng nói với ta, nàng vì mua cái này, trì hoãn hơn nửa ngày.”
Uyển Nhi mỉm cười nói: “Nếu ta nói phải, điện hạ tin không?”
Thái Bình thụ sủng nhược kinh, Uyển Nhi trong trí nhớ của nàng, sẽ không phí thời gian vào những chuyện như vậy.
Nghĩ đến đây, nàng buông bút lông xuống, lật xem trản đèn Khổng Minh kia một chút, “Mua mấy cái đèn Khổng Minh, thế nhưng mua đến đêm……” Hại nàng lo lắng hơn nửa ngày, nghĩ đến đây nàng lại thấy tức giận, không khỏi lầm bầm: “Có lương tâm hay không?”
“Đưa tay cho thần.” Uyển Nhi xòe bàn tay với Thái Bình.
“Làm cái gì?” Thái Bình liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái, vẫn đem tay trái đưa qua.
Uyển Nhi cúi đầu, lại hôn một cái vào lòng bàn tay Thái Bình.
Lòng bàn tay Thái Bình nóng lên, ngơ ngẩn mà nhìn Uyển Nhi, “Nàng……”
Uyển Nhi ôn nhu mà cười, nắm tay Thái Bình ôm lấy má phải của mình, “Đa tạ điện hạ, đã xem ta như trân bảo.” Ngữ khí nàng hơi thấp, tình nồng trong ánh mắt như mật đường ủ lâu ngày, bất kỳ lúc nào cũng có thể tràn ra.
Thái Bình làm sao chịu được ánh mắt Uyển Nhi như vậy, một địa phương trong thân thể như bị lửa đốt nóng lên.
Nàng quay mặt qua chỗ khác, khẽ khàng: “Đừng tưởng rằng nói mấy lời ngon ngọt, bổn cung liền tha cho nàng!”
“Đêm nay thần lưu lại Thanh Huy Các, mặc cho điện hạ xử trí.” Uyển Nhi cũng hiếm khi nói lời âu yếm nhiệt liệt thế này, như một ngọn lửa nóng bay vào tim Thái Bình.
Thái Bình vừa mừng vừa sợ, “Nàng nói cái gì?”
“Thần báo với Thiên Hậu, đêm nay thần muốn ở lại chỗ điện hạ, cùng điện hạ họa xong bố cục Nghi Thu Cung.” Uyển Nhi hơi hơi cúi đầu, “Việc hôm nay Thái Tử điện hạ ép mời thần hai lần, cả việc điện hạ thẳng tắp rời khỏi Đông Cung, thần đều nói với Thiên Hậu, đêm nay nếu không được Thiên Hậu cho phép, mấy cái đèn Khổng Minh này hẳn là không phóng được.”
“Hai lần? Quả nhiên sau đó nhị ca lại đi mời nàng!” Khóe miệng Thái Bình giương lên, tươi cười xán lạn, nàng nắm lấy cằm Uyển Nhi, “Lá gan của nàng cũng thật lớn, dám lấy những việc này làm a nương lẫn lộn, vậy mà còn làm người cho phép nàng đêm nay lưu lại nơi này hồ nháo.”
“Thần làm trò trước mặt Thái Tử, nói có biện pháp dỗ dành công chúa, tự nhiên cũng phải làm ra chút động tĩnh.” Uyển Nhi cũng cười, nhìn thấy Thái Bình như vậy, nàng biết Thái Bình từ trước đến nay sẽ không giận nàng lâu.
Người trong lòng như vậy, còn có cái gì đáng sợ chứ?
Bây giờ tâm tình Thái Bình đã rất tốt, “Thanh Huy Các này của bổn cung, chỉ thu một loại thần tử.” Khi nói chuyện, Thái Bình tựa như trêu đùa, ngón tay nhẹ nhàng nghiền qua cánh môi Uyển Nhi.
Nhưng đêm nay, Uyển Nhi cũng không muốn làm thần tử dưới váy công chúa.
Uyển Nhi mở miệng cắn một cái vào đầu ngón tay Thái Bình, không nặng không nhẹ, đủ để Thái Bình phải rút tay lại.
“Có người hầu hạ như nàng sao?” Thái Bình không vui nhướng mày.
Uyển Nhi mỉm cười, “Làm chính sự trước.”
“Cũng được.” Thái Bình nghĩ, dù sao đêm nay Uyển Nhi đã vào Thanh Huy Các của nàng, cũng đừng mơ tưởng nửa đêm trốn đi, trước làm chính sự xong xuôi, lại “phạt” nàng ấy một phen!
Lúc Thái Bình mở bản vẽ ra, chuẩn bị họa tiếp, lại thấy Uyển Nhi khẽ cười nói: “Không phải chính sự này.”
Thái Bình ngạc nhiên, “Còn có chuyện khác?”
Uyển Nhi lấy ra một túi gấm đỏ thẫm từ trong ngực, chân thành tha thiết dâng lên.
Thái Bình tiếp nhận túi gấm đỏ thẫm, cúi đầu mở ra, lại thấy bên trong có một bó tóc đen, nàng vừa mừng vừa sợ, không thể tin mà nhìn Uyển Nhi, rồi lại nhìn tóc đen bên trong túi gấm.
“Điện hạ nguyện ý…… ước nguyện với thần không?”
“Bổn cung phải ngẫm lại thật kỹ đã.”
Thái Bình nói như vậy, lại đem túi gấm dán lên ngực, phảng phất vừa thu được một kiện trân bảo giá trị nhất trên đời.
Những đau thương mà đời trước phải chịu, đều vì hôm nay Uyển Nhi đưa cho nàng một bó tóc đen này, tất cả đều đáng giá.
Kết tóc ước nguyện bạc đầu, cuộc đời này không chia lìa.
Những lời này Uyển Nhi khẳng định không nói ra, nhưng Thái Bình xem như Uyển Nhi đã nói lời này.
“Vậy…… Điện hạ còn giận thần không?” Uyển Nhi kéo kéo tay áo Thái Bình, nhỏ giọng dò hỏi.
Sợ đụng vào gáy Uyển Nhi, Thái Bình trước một bước ôm lấy gáy nàng, đem nàng đẩy ngã bên kỷ án, “Nàng nói xem bổn cung có giận hay không? Phải phạt nàng như thế nào đây?”
Đời trước không biết đã bị phạt bao nhiêu lần, giờ này khắc này, Uyển Nhi có gì để sợ?
Nàng làm càn vươn tay mơn trớn khuôn mặt công chúa, đem khuôn mặt ấy một li một tấc khắc vào sâu trong tim, khẽ khàng gọi ra tiếng, “Điện hạ……”
Phảng phất giống như cách cả một đời.
Một tiếng khẽ gọi, đời trước Thái Bình chỉ nghe được một lần.
Đó là đêm Uyển Nhi uống say, một câu điện hạ, đủ để cho mọi lạnh lẽo của Thái Bình tan rã, cam tâm tình nguyện mà dâng lên tất cả của mình.
“Lại gọi ta một tiếng.” Thái Bình nổi lên lòng tham, mỉm cười hạ lệnh.
Uyển Nhi vòng tay ôm lấy Thái Bình, hơi hơi động thân, ghé vào bên tai Thái Bình, nỉ non gọi một tiếng.
Chỉ là một tiếng này, chỉ có Thái Bình nghe thấy, cũng chỉ có Thái Bình biết, gặp gỡ vị oan gia này, nàng chú định chạy trời không khỏi nắng.
Thái Bình khẽ cười.
Uyển Nhi cắn lấy môi dưới, “Điện hạ chuẩn bị ở chỗ này giáo huấn thần sao?”
“Không ở nơi này…… thì là ở nơi nào?” Ánh mắt Thái Bình nóng rực, tựa như có cái gì đang nổi lên, Uyển Nhi chỉ nhìn trúng một cái, liền cảm giác lửa tình bị nàng ấy đốt cháy trong nháy mắt.
Biết rõ còn cố hỏi.
Uyển Nhi xấu hổ, cắn một cái lên vành tai Thái Bình.
Đầu mày Thái Bình khẽ nhếch lên, cười nói: “Xem ra, thật sự phải giáo huấn đàng hoàng rồi!” Tiếng nói vừa dứt, môi nàng lại ôn nhu như nước mà dừng trên môi Uyển Nhi.
Bất đồng với đời trước khi giáo huấn không hề tiết chế, đêm nay Thái Bình ôn nhu đến mức làm lòng người ngứa ngáy ——
Môi nàng cũng vậy, đầu ngón tay cũng thế, chạm vào nơi nào, đều là dịu dàng thắm thiết.
Công chúa như đang miêu tả một bức sơn thủy đẹp nhất thế gian, bức sơn thủy này, trên đời chỉ có một mình nàng thưởng thức, một mình nàng say mê.
Đời trước, mặc dù tới đỉnh cao kia, Uyển Nhi chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn, có chết cũng không chịu thừa nhận nàng thích điện hạ giáo huấn.
Một đời này, Uyển Nhi cũng sẽ cắn răng nhẫn nhịn, bất đồng chính là, nàng biết nếu mình phát ra càng nhiều thanh âm, chỉ làm điện hạ càng thêm ức hiếp.
Đêm nay thời gian trôi qua cực kỳ thong thả.
Điện hạ giáo huấn, lâu dài lại ôn nhu, Uyển Nhi chỉ cảm thấy bản thân mình đắm chìm trong pháo hoa, pháo hoa một khắc không ngừng, nàng cũng một khắc không thể ngừng lại.
Sau đó nàng lại bực Thái Bình, nhịn không được xấu hổ giận dỗi: “Điện hạ cố ý!”
“Bổn cung chính là cố ý……” Thái Bình cũng không khách khí, nàng thích trêu chọc Uyển Nhi như vậy, quật cường không chịu xin tha, cương trực không dám nói muốn, “Thì ra Uyển Nhi thích giáo huấn tàn nhẫn một chút ha……”
Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận, nắm chặt cổ tay Thái Bình, run rẩy: “Thần…… Không thích……”
“Nói dối.” Thái Bình nhẫn cười bóc trần, nàng khống chế nàng ấy trong tay, làm sao không biết câu nào là thật, câu nào là giả? “Ngày nào đó nếu nàng nói dối như vậy, chính là tội khi quân, cho nên đêm nay phải giáo huấn thật lâu mới được.”
“Điện……” Thanh âm của Uyển Nhi nháy mắt tan vỡ, nàng đột nhiên hối hận, không nên nói câu “khẩu thị tâm phi” vừa rồi, nhưng hiện giờ xin tha, đã chậm.
_____
Chú giải
Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà sợ hãi
Khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng nói một nẻo.