CÁM DỖ CHÍ MẠNG

Đêm nay, trời mưa lớn. Trận mưa này so với trận mưa ở Nepal còn lớn hơn rất nhiều.

Vì trận mưa này mà Ôn Hàn và Mạnh Lương Xuyên đã bị kẹt ở tầng hai của một quán cơm nhỏ. Không gian của tầng 2 này thật sự là nhỏ, chỉ có hai cái bàn nhỏ, chỉ là chủ quán thấy có thể làm ăn được nên mới cố gắng bày thêm lên đây.

"Anh có biết không? Từ khi đến Nepal cho đến tận ngày hôm nay, trong trí nhớ của tôi trời không âm u nhiều mây thì cũng chính là mưa như thế này, cảm giác như cả đời này những lần tôi nhìn thấy mưa đều đã bắt gặp ở đây hết rồi." Trời đẹp rất ít, giống như con người Trình Mục Vân vậy, thời điểm anh thoải mái rất ít, phần lớn thời gian đều khiến cho người khác nhìn không thấu.

"Ôn Hàn tiểu thư, cô tới đây thật sự là không đúng lúc, vừa đúng lúc ở nơi này trải qua mùa mưa." Mạnh Lương Xuyên khó có khi được ăn bữa cơm thịt ở Ấn Độ, mà còn là suất hai người.

Cửa kính cửa sổ tầng hai bị nước mưa tạt nhìn vào rất nhạt nhòa, nhưng Ôn Hàn có thể nhìn ra được ngã tư đường bên ngoài không có một bóng người. Cô dùng khăn sạch lau khô tóc của mình, đem chiếc bùa hộ mệnh từ trong cổ thả ra.

Mạnh Lương Xuyên quan sát người ngồi trước mặt mình, "Cái này... cô ở Nepal không có mang mà đúng không?"

Ôn Hàn cúi đầu, nắm lấy chiếc bùa hộ mệnh này trong tay, lắc đầu.

"Trình Mục Vân đưa cho cô?" Mạnh Lương Xuyên như nhận thấy được điều gì, tiếp tục hỏi. Tất cả hành lý của Ôn Hàn đều để lại ở Nepal, trên người cô cũng không có thứ gì, đột nhiên trên người lại xuất hiện thêm đồ vật này nọ, 99% là người đàn ông kia đưa cho cô rồi.

Ôn Hàn cảm thấy thất vọng đau khổ hơn, nhẹ giọng nói, "Đúng vậy, là anh ấy đưa cho tôi, nhưng anh ấy cũng không nói gì." Cô nói xong, mà giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, cô làm sao có thể quên chứ, còn có những thứ mà anh đưa.

"Có thể cho tôi xem một chút không?"

Ôn Hàn tháo xuống để lên bàn, đưa tay đẩy qua.

Mạnh Lương Xuyên cầm lấy, đầu tiên là nhìn đi nhìn lại hoa văn trên đó, rất bình thường, là hình ngôi chùa thường có trong chiếc bùa hộ mệnh. Hắn nhíu mày nhớ lại, "Ngôi chùa trong chiếc bùa hộ mệnh này giống như nằm bên cạnh ngôi nhà đó..." Hắn ở nơi này nhiều ngày như vậy, thu thập được cũng không ít tin tức, hữu ích cũng có mà vô ích cũng có, đều cố gắng góp nhặt vào trong đầu.

"Ngày đó... tôi đi vào trong chùa thắp hương, anh ấy ở bên ngoài chờ, sau khi tôi ra thì anh ấy đưa cho tôi cái này."Ôn Hàn lại càng cảm thấy đau khổ khó nói nên lời, "Anh mở bên trong ra mà xem, bên trong không phải bùa hộ mệnh gì, mà chỉ là một thứ giống như rễ cây thực vật vậy."

Mạnh Lương Xuyên gật gật đầu, mở chiếc bùa ra, thật cẩn thận đổ ra thứ bên trong đó. Dưới ngọn đèn nhìn lại, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi, hơi nheo mắt lại, "Giống như là thuốc đông y."

"Thuốc đông y?" Ôn Hàn kinh ngạc.

Thế nhưng cô lại chưa từng nghĩ tới chiều hướng này.

"Kế bên chùa này có một ông già người Ấn Độ, trước kia ở Trung Quốc mười mấy năm, chính là một thầy thuốc đông y." Mạnh Lương Xuyên từ trong đầu lấy ra tư liệu mình đã sưu tập được, "Cũng không đúng, cũng không được tính là thầy thuốc. Cô có biết người ở tầng dưới cùng của xã hội Ấn Độ không thể nào khám bệnh, ông già này thường thu gom những dược phẩm cần thiết mà đám người nhà giàu không cần đến, phân loại ra sau này đưa miễn phí cho đám dân nghèo. Tôi còn nhớ rõ ông ta cũng có thu gom qua thuốc đông y, bởi vì cũng có một vài người giàu có tin tưởng vào phương thuốc đông y."

Mạnh Lương Xuyên cũng đã nói hết những gì mình biết.

Ôn Hàn cũng không trì hoãn nữa, hai người vội vàng mua áo mưa, mạo hiểm trời mưa lớn, dựa theo chút tin tức mà Mạnh Lương Xuyên có ở giữa đường trời mưa lớn tìm kiếm ông cụ người Ấn Độ chuyên đi phát thuốc cứu người kia.

Nước bẩn bắn lên khắp người, bùn đất xen lẫn nước mưa lênh láng khắp nơi, căn bản là không có chỗ sạch để bước qua.

Mạnh Lương Xuyên đối với hoàn cảnh bẩn thỉu này cũng không có cảm giác gì, lại mặc quần áo có chút giầy, cất bước dài đi về phía trước, bởi vì nhanh chóng muốn biết Trình Mục Vân lưu lại món đồ này rút cuộc có ý nghĩa gì, đi có chút nhanh nhưng vẫn quay đầu nhìn lại người phụ nữ đi sau mình.

Ôn Hàn mặc áo mưa giá rẻ, giầy thể thao dưới chân đều đã lấm lem bùn đất, quần dài cũng ướt cả.

Cuối cùng khi bọn họ tìm được người gọi là trạm cứu tế kia, ông cụ người Ấn Độ kia sớm đã ngủ, bị Mạnh Lương Xuyên gọi dậy, mơ ngủ đi ra mở cửa, khi nhìn thấy hai người ướt nhẹp lại dính đầy bùn đất thì dùng tiếng địa phương nói lẩm bẩm hai câu mà hai người bọn họ hoàn toàn không hiểu gì.

Trái tim Ôn Hàn lắc lư một chút bây giờ lại rơi xuống hố đen, quần áo ướt đẫm dính lên chân và bắp đùi của cô, hơn nữa gió lạnh khiến cho cả người cô đều run bần bật lên, còn tay vẫn nắm chặt tay của ông cụ người Ấn Độ kia, dùng tiếng Anh cố gắng hỏi, "Ông có biết không, đây là cái gì? Có phải là có một người đàn ông Hoa Kiều mua chỗ ông cái này không? Có phải không? Ông có phải là đã gặp qua một người đàn ông hoa kiều không?"

Cô vừa nắm tay vừa lặp lại liên tục mấy lần. Ông cụ kia vẫn lắc đầu không ngừng.

Ánh mắt của Ôn Hàn cũng có chút đỏ lên, giống như không đợi kịp, nhất định phải biết ngay đáp án bây giờ, cố gắng nắm lấy cổ tay của ông cụ, "Ông chờ một chút, chờ một chút..."

Mạnh Lương Xuyên ở một bên nhẹ giọng nói, "Để tôi ra ngoài tìm một người biết tiếng Anh." Mạnh Lương Xuyên nói xong liền nhảy vào màn mưa.

Rất nhanh liên mang về một người đàn ông lái xe ba gác. Người đàn ông Ấn Độ kia chịu trách nhiệm phiên dịch lại lời nói của hai người cho ông cụ, lúc này ông cụ này mới giật mình, cẩn thận cầm lấy thứ mà Ôn Hàn nhét vào trong lòng bàn tay chính mình, lật qua lật lại nhìn một chút rồi gật đầu.

"Ông ấy nói, ông ấy biết đây là cái gì?" Người đàn ông phiên dịch kia dùng khẩu âm đặc tiếng Ấn Độ nói lại với hai người bọn họ.

"Là cái gì?"

"..."

"?" Ôn Hàn mờ mịt lặp lại...

"Đúng rồi..." Mạnh Lương Xuyên như được khai sáng, "Là độc hoạt, đây chính là độc hoạt..."

Độc hoạt....độc hoạt...

Độc hoạt hay Hương Độc hoạt là rễ của cây Mao Đương qui (Angelica Pubescens Maxim. F. biserrata Shan et Yuan.) thuộc họ Hoa Tán (Umbelliferae). Độc hoạt dùng làm thuốc được ghi đầu tiên trong sách Bản kinh. Chưa thấy có ở Việt nam. Ở Trung quốc sản xuất chủ yếu ở Tứ xuyên và Hồ Bắc nên gọi là Xuyên Độc hoạt là thứ tốt nhất hiện nay.

Trong nháy mắt cả người cô đều nóng lên. Dòng máu vẫn chuyển động điên cuồng trong cơ thể cô, sự nôn nóng bất lực cả ngày nay vào lúc này đột nhiên cũng biến mất. Là độc hoạt (sống một mình). Trình Mục Vân đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay, đây là sắp xếp của ạnh ấy, tất cả đều nằm trong tính toán của anh ấy nếu không anh cũng sẽ không lưu lại thứ này cho cô, nói với cô rằng cô phải một mình sống cho thật tốt.

Cả người Ôn Hàn run rẩy, nắm mạnh lấy cánh tay Mạnh Lương Xuyên, "Tôi đã nói với anh, anh ấy không chết, anh ấy sẽ không chết.Ai cũng không thể giết chết anh ấy. Anh ấy sớm đã đưa cho tôi thứ này, chính là sợ tôi lo lắng, có đúng không?"

Móng tay của cô vì kích động mà cắm sâu vào cổ tay Mạnh Lương Xuyên.

Mạnh Lương Xuyên có chút ngu ngốc, không theo kịp suy nghĩ của cô, "Cô chờ một chút, nói chậm một chút thôi, cô nói như vậy là có ý tứ gì? Cô nói anh ta đã sớm đưa cho cô thứ này là ý nói cho cô biết anh ta còn sống sao?"

"Nhất định là như vậy."

"Nhưng Ôn Hàn tiểu thư, cô có nghĩ tới một loại tình huống khác hay không. Anh ta biết mình có thể chết bất cứ lúc nào ở Ấn Độ này cho nên mới lưu lại thứ này cho cô, khiến cho sau khi anh ta chết cô có thể an ủi chính mình như bây giờ mà sống tiếp." Đương nhiên khi nói ra loại khả năng này chính ngay cả Mạnh Lương Xuyên cũng cảm thấy không thể nào xảy ra được.

Lưu lại vật đính ước về sau là chuyện mà người đàn ông kia chắc chắn là không thể làm được.

"Không có khả năng, anh cho rằng nếu anh ấy đã chết thì những thứ này còn có thể an ủi tôi cái gì đây? Trừ khi anh ấy còn sống ra, tất cả mọi thứ đều không thể an ủi được tôi. Anh ấy đưa riêng cho tôi cái này chính là muốn nói cho tôi biết, nói cho tôi biết anh ấy cùng tôi đều phải..."

Lồng ngực Ôn Hàn phập phồng không ngừng, cô cố gắng thở, muốn để cho bản thân mình tỉnh táo lại, nhưng cô không bình tĩnh được. Bất cứ cho lưu lại cái gì để an ủi cô, Trình Mục Vân thật sự sẽ không đi làm chuyện như vậy, nếu anh ấy phải chết thì sẽ chết, tuyệt đối không có làm nhiều điều vô ích như vậy.

Nếu lưu lại miếng độc hoạt này cho cô, nhất định là dưới mọi tình huống, bất luận ai cũng không biết được mà nói với cô rằng: anh sẽ không chết mà em phải một mình sống sót. Em yêu, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhưng ít ra em cùng anh cũng còn phải sống.

....

Một chiếc ô được đặt dưới lối vào của căn nhà cũ kia.

Một người mặc chiếc áo mưa bước tới, cởi chiếc áo mưa trên người xuống, ánh mắt của cô ấy có chút đỏ, nhìn hành lang trước mặt không có một bóng người. Tối đen, không có ánh sáng.

Bên ngoài tiếng mưa rơi vẫn lớn như vậy, nơi này lại càng có vẽ tĩnh lặng hơn... Không biết vì cái gì mà nơi này bây giờ có chút dọa người..

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, lấy tay nén lại sự chua xót nơi hốc mắt, đi dọc hành lang cho đến cuối, đến cầu thang đi lên tầng hai. Rất nhanh trước mắt hiện ra một không gian thông thoáng, tầng hai này trừ mấy thứ trang hoàng đơn sơ bên ngoài, bất kể cái gì cũng không có. Trong góc tối có một cái giường, đêm chăn gối và linh tinh vài thứ khác trên đó.

Ở giữa phòng có chiếc bàn dài và mấy chiếc ghế xung quanh, trong góc sáng còn có giá sách với vài ngăn tủ.

Cô ở trong căn phòng này dọn dẹp thật lâu, đem những đồ dùng của Trình Mục Vân đã từng dùng qua, trừ bỏ đồ dùng của gia đình chủ nhân trang viên thì những đồ dùng tùy thân của Trình Mục Vân cô đều bỏ vào một cái túi nilon lớn. Khi xuống lầu, từ phía bên trái đằng trước có tiếng động truyền đến.

Rõ ràng ở nơi đây có nhiều tấm ván đã bị mục lâu ngày, bị vật nặng đè lên mới có thể vang lên tiếng vang chói tai như vậy, mới có thể tạo ra loại tạp âm kỳ quái như thế...

Cô kinh ngạc, dừng ở cuối cầu thang....

Có một bóng người chậm rãi đi tới, bóng người cao lớn ẩn hiện trong bóng tối âm u, hình dáng này bị ánh sáng mờ mờ nhưng kèm theo sự lạnh lẽo của cơn mưa đêm khuya bao lấy, tản mát ra hơi thở nguy hiểm quen thuộc...

Trong nháy mắt cả người cô đều lạnh như băng...

"Em gái yêu quý của tôi..." Người đi tới đang để ngón tay nắm lấy đai lưng của chính mình, chậm rãi đi từ trong bóng đêm ra, "Tôi hi vọng em mang theo hương nến cùng tiền tới nơi này đề tế tôi mà không phải hai tay trong trơn đến với ý đồ tìm được cái gì từ nơi này.."

Cả người Trình Gia cũng cứng ngắc, ngay cả đầu ngón tay cũng sợ tới mức không dám cử động.

Trừ anh ấy ra, còn có ai có thể khiến cho cô sợ tới mức như vậy? Chính là cái người đã ôm cô từ nhỏ tới lớn, cả tư liệu cũng tuyệt đối bí mật đối với tổ chức hành động Moscow, là người đàn ông mà 5 tiếng trước đã có báo cáo xác nhận đã tử vong.

Trên người Trình Mục Vân không có nước cùng bùn mưa.

Nói cách khác, vừa rồi khi cô đi dọc qua hành lang để lên lầu, đều đi qua dưới cái nhìn chăm chú của anh ấy. Trình Gia rất nhanh liếc mắt về túi nilon lớn trong tay, lui về sau nửa bước...

"Như ghế nào? Tôi cũng không phải lần đầu tiên tìm được đường sống trong chỗ chết." Trình Mục Vân bất ngờ tiến lên hai bước, từ trong bóng tối để lộ ra khuôn mặt đầy đủ, ánh mắt thẫm lại không chút anh sáng nhưng lúc này anh đang cười, "Thật bất ngờ sao?"

Thời điểm Trình Mục Vân 6 tuổi, đã tự tay dùng dao găm vượt mặt trưởng bối mà săn được con hổ hoang dã lúc đó. Cả người đầy máu, chỉnh sửa lại lớp da một chút, cả tấm da hổ không có lấy chút tỳ vết, đầy đủ cả lớp da hổ. Đây cũng chính là cảm nhận đầu tiên của Trình Gia về người anh họ này qua sự miêu tả của người nha..

Còn có khi Trình Gia lần đầu tiên dùng súng, hoảng hốt cướp cò, bắn trúng chân của Trình Mục Vân, mà anh mày cũng chưa nhíu mặt cũng chưa nhăn một chút nào, lúc đó cô sợ tới mức nửa tháng cũng không dám đụng tới súng nữa..

Còn có rất nhiều...

Quá khứ của Trình Mục Vân anh và Trình Gia cũng có liên quan, quá khứ không có quan hệ hay không đều hiện ra, giống như tuyết đọng trên núi cáo đột nhiên sụp đổ, làn sóng tuyết trắng khủng bố mãnh liệt, như nghiền nát mỗi một phần sợi dây thần kinh của cô. Cô sợ anh, thâm căn cố đế, xâm nhập vào tận xương tủy rồi...

"Em chỉ tới thu dọn những đồ dùng của anh.." Cô nhẹ giọng nói, cố gắng đứng thẳng lưng.

"Hử...em nghĩ xem nên nói như thế nào..." Anh dùng tiếng Nga quen thuộc nhất với cô từ nhỏ tới lớn, nhẹ giọng nói, "Em muốn nói thế nào đây..."

"Em nghĩ... tìm chứng cớ, muốn tìm xem ai là người đã làm hại anh.." Trình Gia nắm chặt bàn tay, hốc mắt đỏ lên, khống chế không được mà cơ thể run nhè nhẹ, "Trình Mục Vân, anh không thể, không thể hoài nghi em như vậy... anh đang hoài nghi người hại anh chết là em sao?"

Người đàn ông trước mặt vẫn không nói chuyện, ánh mắt rũ xuống, không chút tìm cảm nào mà nhìn xuống cô.

Giống như là không biết cô chính là Trình Gia mà cứ đánh giá như vậy...

Cô thề, cô thật sự muốn sụp đổ rồi, cả người Trình Gia run lên không ngừng, bất lực dùng tiếng Nga nhẹ giọng gọi anh, đôi chân bủn rủn đến mức đứng không được, ngã về phía sau, lui dần, bởi vì bậc thang đang còn cao, ngã sấp xuống, trượt xuống vài bậc thang.

Chính là trong chốc lát này cô giống như thấy được cơ hội sống, cả người trượt xuống hết các bậc thang, té trên mặt đất.

Còn chưa kịp đứng lên đã bị người đàn ông phía sau nắm lấy cổ áo, bẻ ngoặt cánh tay phải, ấn mạnh lên trên tường.

"Là cái gì cho cô dũng khí thế hả?" Trình Mục Vân cúi người tới gần cô, "Nghĩ có thể trốn thoát được sao?"

"Em sai rồi, anh..." Cả người Trình Gia run rẩy không ngừng.

Cô cố gắng kiềm chế, nhưng cơ thể vẫn run rẩy không ngừng, nước mắt cũng không ngừng rơi, "Em thề, em thề em thật sự không có làm hại Tiểu Trang, cũng không có làm ra vụ nổ đó mà hại anh, em thề, em thật sự không có hại chết bọn họ mà."

"Đương nhiên không phải cô..." Anh tới sau tai cô nỏi nhỏ, "Đều là do tôi làm.."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi