CÁM DỖ KHÓ CƯỠNG


Từ công ty đến trường đại học của Yến Thư mất nửa tiếng đi xe, Dịch Phàm nhận lấy chìa khóa rồi vội vàng đuổi tới nơi, nhưng vẫn muộn.
Yến Thư đang bực mình còn gặp cái tên không nói lý kia, hai sinh viên mười tám tuổi mà cứ như con nít ba tuổi, không ai chịu nhường ai.
Sau khi bị gạt chân, thanh niên kia quay ngoắt sang liếc cô và vung tay lên dọa dẫm:
“Con nhỏ mất nết này! Có tin ông đánh cho bầm mắt không?”
“Cậu nói gì?” Yến Thư nhíu mày hỏi lại, đã rất lâu rồi cô chưa bị ai mắng thẳng mặt như thế.
Yến Thư từ nhỏ nghịch ngợm, cô theo mấy chú vệ sĩ học võ phòng thân suốt nên chẳng sợ đối phương chút nào, huống gì tên này trông như mấy tên công tử nhà giàu mặt trắng ẻo lả!
Yến Thư nghiêng người, chân dài vung lên, nhanh như chớp đạp vào mông của hắn ta một cái.

Vệ sĩ xông lên ngăn cản, một phần là vì bảo vệ cô, nhưng cũng bị cô đánh vào vai bộp bộp và nói:
“Chú đi ra!”
Đẩy được vệ sĩ sang chỗ khác, cô lại xông qua túm áo tên gây sự với mình, đè hắn ở dưới đất đánh túi bụi:
“Cậu còn định đánh tôi hả? Đánh đi! Tôi cho cậu đánh!”

Mỗi một câu nói đều kèm theo một cái tát đau điếng, tên kia chỉ mới huơ tay định hù cô, không ngờ cô thật sự sẽ xông lên, lại còn hung dữ như thế! Hắn vội vàng che khuôn mặt đẹp trai của mình và gào:
“Đừng có đánh vào mặt! Ôi ôi, đừng đánh nữa, cái bà chằn này!”
Bọn họ xô xát dẫn tới vô số sự chú ý, sinh viên có tiết sớm đều dừng chân hóng chuyện cho dù đã sắp đến giờ vào lớp.

Ngôi trường này là một trong những trường đại học hàng đầu cả nước, sinh viên đều thuộc diện học giỏi cực giỏi nên lấy được học bổng, nhưng đa số vẫn là nhà giàu danh giá.

Cho nên thật ra cảnh đánh nhau này rất hiếm khi xảy ra ở trong khuôn viên trường.
Yến Thư túm cổ áo của tên kia, thở phì phì hỏi:
“Cậu tên gì?”
“A? Hả?”
“Tôi hỏi cậu tên gì?”
Bị cô làm cho mù mờ, thanh niên phải mất một lúc mới nghĩ ra được tên mình:
“Patrick! Cô hỏi làm gì?”
“Tôi ghi thù.” Yến Thư nói xong đứng lên, phủi tay và sửa sang lại quần áo trên người rồi mới tiếp: “Sau này cậu tốt nhất nên biết điều, tránh xa tôi ra một chút, nếu không gặp ở đâu tôi đấm cậu ở đó!”
Patrick nằm dài trên đất không muốn động đậy, khủy tay hắn có chút đau rát, đầu cũng hơi nhức.

Hắn vừa mới về nước được mấy ngày đã gặp bao nhiêu là thứ, nhầm chuyến bay, dính mưa, rồi lại còn mất cả điện thoại, giờ thì ngày đầu lên trường bị người ta đè xuống đất mà đánh! Mẹ bảo hắn về đây là để chịu khổ hay sao?
Hắn lồm cồm bò dậy, nhìn bóng lưng đã đi xa của Yến Thư mà trong lòng hừng hực lửa giận.
Yến Thư vào lớp không thể tập trung nổi, tâm trạng giống như chó cắn.

Khoảng một tiếng sau, tiết học kết thúc, cô buồn bực cầm lấy túi xách rồi đi ra cổng.
Tài xế không biết đã đi đâu, cô quét mắt qua lại vài vòng cũng không thấy ông ấy.


Chẳng lẽ nhầm giờ tan học của cô rồi à? Cô mò mẫm điện thoại trong túi xách rồi cầm ra gọi cho vệ sĩ riêng và hỏi:
“Chú đi đâu rồi ạ?”
“À, ban nãy cậu Phàm tới nên chú về rồi.”
“Ai cơ?” Yến Thư nghe tới tên Dịch Phàm mà tim đập nhanh hơn, anh ấy đến đây sao?
Đôi mắt to tròn của cô lập tức láo liêng nhìn ngó xung quanh, bất chợt trông thấy một chiếc xe màu cam quen thuộc, cô liền tắt điện thoại đi.
Từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc quần áo màu đen, vốn chỉ là đồng phục vệ sĩ, nhưng ở trên thân anh lại giống như bộ vest sang trọng.

Yến Thư trong lòng thích muốn chết, nghĩ cuối cùng anh cũng biết lỗi mà đến dỗ dành cô, nào ngờ khi anh đi tới chỗ cô lại hỏi:
“Tôi nghe nói tiểu thư đánh người?”
Sắc mặt vui mừng của Yến Thư nháy mắt cứng lại:
“Anh đến đây là vì chuyện đó à?”
“Đại thiếu gia bảo tôi đến, nhưng lúc ấy tiểu thư đã vào học nên tôi không dám làm phiền.”
Dịch Phàm thành thật một cách đáng ghét, Yến Thư khó chịu hơn trước gấp nhiều lần.

Nếu cô không gây sự thì anh sẽ chẳng quan tâm đến cô đâu nhỉ? Cô chẳng thèm đi cùng anh, bước nhanh về phía cổng trường rồi giơ tay bắt taxi.
Chiếc taxi vừa đỗ vào bên cạnh cô thì Dịch Phàm lại đứng phía sau lắc tay ra hiệu cho tài xế đi nơi khác.


Ông khó hiểu hạ kính xe xuống, liền nghe thấy giọng nói như kết băng của người đàn ông:
“Cô ấy vẫy nhầm.”
“À…” Tài xế gật đầu rồi nhấn ga rời đi.
“Không, chú ơi, chờ một chút!”
Yến Thư còn chưa nói xong, Dịch Phàm đã cởi áo đen bên ngoài ra rồi từ phía sau tiến tới, cầm nó vòng qua eo cô.

Kế tiếp, trong ánh mắt chăm chú của vô số thiếu nữ, anh hơi cúi người xuống và ôm lấy hai đùi Yến Thư, dùng một tay nhấc bổng cô lên.
Cơ thể Yến Thư nhoáng một cái đã tựa lên vai Dịch Phàm, anh biểu hiện ra sức lực thật đáng kinh ngạc, cô cũng ngơ ngác quên cả việc phản kháng.

Tay còn rất là ngoan ngoãn vòng qua ôm cổ anh!
Yến Thư bị anh ôm về phía xe mà khóc không ra nước mắt, cô thầm mắng cái tay phản chủ của mình xxx lần.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi