CÁM DỖ KHÓ CƯỠNG


Chỉ là xích mích đơn giản, cho dù đối phương có tức giận thế nào đi nữa thì cùng lắm cũng tìm người dạy dỗ Dịch Phàm một trận thôi, đằng này lại bỏ tiền ra muốn thủ tiêu luôn cậu ta.

Tử Thiêm cảm thấy nên quan tâm đến vụ việc này nhiều hơn.
Sau khi cha nuôi của Dịch Phàm đến chỗ Tử Thiêm, ông hỏi:
“Thiếu gia, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Trước kia chú nhặt được Dịch Phàm ở đâu?”
Nghe Tử Thiêm nhắc đến Dịch Phàm, ông hơi thương xót:
“Gần một quán ăn ven đường, khi đó thằng bé ngồi cùng mấy tên ăn xin.”
“Chú đi cùng vài người, tìm hiểu một chút về thân thế của Dịch Phàm.

Còn nữa, tôi cũng muốn cả thông tin của Doãn Thế Văn.”
Tử Thiêm tin rằng bà Doãn có động cơ khác để nhằm vào Dịch Phàm.

Bởi vì trước giờ cậu ta không thèm nhắc đến chuyện tìm gia đình nên anh cũng không quan tâm lắm, cộng thêm những thông tin ít ỏi mà cậu ta cung cấp, căn bản khó lòng tìm được.


Chỉ là bây giờ đột nhiên lòi ra một Doãn thị khiến anh chú ý.
Cha nuôi của Dịch Phàm tên Hải Bằng, là một người rất giỏi trong việc tìm kiếm thông tin.

Tuy rằng bây giờ đã năm mươi sáu tuổi rồi, ít khi ra ngoài làm việc mà chỉ cắt cỏ trong dinh thự, nhưng tay nghề vẫn còn đó.
Ngày hôm sau, Yến Thư được xuất viện về nhà, nhốt mình trong phòng không nói chuyện với ai.

Tử Thiêm đã tách Dịch Phàm ra khỏi cô, cô biết tin này cũng chỉ hơi buồn một chút rồi tỉnh táo lại.

Như vậy đi, đỡ phải làm phiền nhau.
Cả một ngày ngồi bên bàn học, Yến Thư lại chẳng học được chữ nào ra hồn.

Cô gọi điện thoại nói với Ninh Khả Điềm:
“Chuyện lúc đó cậu nói, tớ muốn thử một lần...”
“Đi xem mắt ấy hả? Nhưng mà tớ không tìm được người, tớ sợ nhờ bà mai thì tìm trúng mấy tên tệ bạc…”
Yến Thư nói:
“Vậy thôi, tớ sẽ tìm mấy trung tâm mai mối, đi xem mắt một lần thử.”
“Ừm, dù sao chúng ta cũng còn trẻ mà, biết đâu sẽ tìm được người khác thích hợp hơn.”
Tư tưởng của con gái tuổi mười tám thật sự rất đơn giản, không có người này thì tìm người khác.

Yến Thư trong lúc xúc động muốn thử qua lại với ai đó, người ta cũng có nhu cầu, vậy cô cứ… thử một lần cho biết.
Cô đưa thông tin sơ lược của mình cho phía trung tâm, trình bày rõ ràng bản thân vừa thất tình nên muốn thử đi xem mắt tìm xem có ai thích hợp không, gu con trai chững chạc, tâm lý một chút.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Yến Thư liền nhận được tin bảo cô chuẩn bị sẵn sàng và đến nơi hẹn, còn gửi kèm một tấm ảnh của người đàn ông kia.
Trông khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, so với anh trai cô còn già hơn.

Cô đột nhiên cảm thấy mình nhất định điên rồi, sao lại muốn đi xem mắt chứ? Bây giờ từ chối còn kịp không? Cô không phải chê người nọ già, mà chợt nhận ra làm vậy có chút trẻ con…

Yến Thư cảm thấy ngũ vị tạp trần, đầu óc rối tung cả lên.

Cô nằm sấp trên giường, đập đầu vào gối mấy lần cho tỉnh táo lại, cuối cùng, cô không dám từ chối, đành đến gặp người ta một lần cho phải phép.
Thời điểm cô trang điểm nhẹ nhàng chuẩn bị ra ngoài, một vệ sĩ kiêm tài xế mới đã chờ sẵn.

Đó là một vệ sĩ trẻ, trông chỉ lớn hơn Dịch Phàm vài tuổi, đuôi mắt hơi xếch lên, ánh mắt trắng trợn của hắn làm cô thấy không thoải mái lắm.
Hắn còn tò mò mà hỏi:
“Tiểu thư định đi đâu mà trang điểm xinh đẹp vậy?”
“Đi xem mắt.”
Buông ra một câu chấn động xong, Yến Thư ngồi vào trong xe.

Chú bảo vệ canh cổng nghe thấy lời này lập tức ngớ ra, rồi lục tìm điện thoại trong túi.

Ôi chết mất thôi, tiểu thư muốn đi xem mắt! Bọn họ cả ngày hôm nay vẫn tìm cơ hội để cho cô xem hồ sơ bệnh án của Dịch Phàm mà chưa được, giờ hay rồi, cô chạy đi xem mắt!
“A lô? Lão Vương hả?”
“Sao thế?”
“Tôi vừa mới nghe tiểu thư nói là đi xem mắt! Mau, báo cho nhóc Phàm mau lên!”
“Được được, chờ tôi một lát.”

Tin tức Yến Thư muốn ra ngoài xem mắt lập tức truyền tới tai mọi người, Dịch Phàm đang ở bên ngoài phụ trách giám sát hàng hóa giúp Tử Thiêm nghe được liền cứng đờ.

Anh nói với quản lý:
“Tôi có việc gấp, nửa còn lại cậu làm đi.”
“Được, vậy phải đưa lương của cậu cho tôi đó.”
“Ừ.” Dịch Phàm không quan tâm chút tiền đó, anh lập tức cầm lấy chìa khóa xe rồi lao ra khỏi công ty, đồng thời gắn tai nghe lên.
“Chú, chú biết địa chỉ không?”
“Không rõ, nhưng hôm nay người lái xe cho tiểu thư là Cao Lãng, gọi hỏi cậu ta một chút liền biết.”
“Cảm ơn chú.”
Dịch Phàm bấm số gọi cho Cao Lãng, đối phương bắt máy xong liền châm chọc:
“Ô, chàng vệ sĩ vừa bị đuổi việc sao lại tìm đến tôi thế?”
“Yến Thư đang ở đâu?”
“Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?” Cao Lãng hừ lạnh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi