CÁM DỖ KHÓ CƯỠNG


Cao Lãng trốn ở phía xa mắt trợn tròn lên, kể cả khách khứa quanh đó cũng đều giật nảy mình.
Từ trước đến giờ Dịch Phàm luôn là một người theo phái hành động, ông chủ của anh - Nam Cung Phi Vũ cũng đã từng nói rằng nếu có ai đó dám có ý định khiến Yến Thư chịu tổn thương thì không cần phải nhân nhượng.

Vì vậy, anh không hề do dự lập tức túm cổ áo người đàn ông kia lên, đấm thêm một đấm thật mạnh.
Đừng nói là có sự hậu thuẫn của Nam Cung gia, cho dù không có, thì một tên đàn ông dám nói những lời bẩn thỉu như vậy về người mình yêu, bất kể là ai cũng khó nhẫn nhịn nổi.

Ông ta định đánh thuốc một cô gái mới mười tám tuổi? Ngay cả cặn bã cũng không bằng!
Tiếng động ở chỗ họ thu hút không ít sự chú ý, nhân viên của nhà hàng chạy đến muốn can ngăn, nhưng khi nhìn thấy một đấm của Dịch Phàm khiến người đàn ông kia bị chảy máu mũi thì có chút do dự.

Bây giờ xông lên bị vạ lây thì làm sao? Thân hình của kẻ gây sự cao lớn như thế, nhìn liền biết không phải người bình thường rồi!
Nhân viên do dự chạy đi gọi quản lý, cùng lúc đó, Yến Thư cũng đã trở lại và trông thấy cảnh tượng ấy.

Cô cứng đờ người, không phải vì Dịch Phàm đột nhiên xuất hiện ở đây và đánh gã đàn ông kia, mà là vì trên khuôn mặt tuấn tú của anh có những vết thâm tím trông thật nổi bật.


Cô chỉ vừa tách khỏi anh một thời gian ngắn, tại sao anh lại bị thương? Là lúc nào chứ? Vừa rồi ư?
Mu bàn tay Dịch Phàm dính đầy máu tươi, người đàn ông vừa rồi còn kênh kiệu khoe khoang bây giờ nằm dài dưới sàn nhà run lẩy bẩy ôm mặt mình và hỏi:
“Mày bị điên à? Sao mày lại đánh tao hả?”
Đối với câu hỏi của gã đàn ông, Dịch Phàm không trả lời mà cầm lấy điện thoại trong túi, chụp ảnh ông ta lại, sau đó cầm lấy cốc nước trên bàn hất thẳng vào mặt ông ta.
Gã đàn ông ăn lập tức bị xối ướt, tức giận quát:
“Aaaa! Cái thằng nhóc này!”
Dịch Phàm vung tay lên, định đánh thêm cái nữa cho bỏ ghét thì bị giữ chặt lại, cảm giác mềm mại quen thuộc này, anh biết là tiểu thư.
“Đừng đánh nữa, tay anh chảy máu rồi!” Yến Thư sốt ruột muốn kiểm tra vết thương cho anh.
“Tiểu thư…”
Dịch Phàm hơi xấu hổ rút tay về, muốn nói thứ trên tay không phải máu của anh, nhưng Yến Thư lại lo lắng cắt ngang:
“Anh để im cho em xem đã.”
Cô rút khăn giấy nhẹ nhàng lau vết máu quanh tay anh, quả thật không có vết thương nào cả, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngẩng đầu nhìn anh, thấy những vết thâm trên khuôn mặt mà cô vẫn luôn thầm thương trộm nhớ, cô run run đưa tay lên nhưng không dám sờ vào, chỉ hỏi:
“Sao anh lại đánh nhau với người ta? Có đau lắm không?”
“Các người điên hết rồi à? Tôi mới là người bị đánh chảy máu đây này! Tôi sẽ gọi cảnh sát, gọi luật sư kiện chết các người!”
Ánh mắt của Dịch Phàm vốn đã bình tĩnh lại khi Yến Thư lo lắng chăm sóc tay anh, nhưng gã đàn ông dưới sàn đột nhiên hô lên làm anh chú ý.

Anh quay đầu nhìn, cảm giác gã này quá chướng mắt.
Sự uy nghiêm và ánh mắt đáng sợ của Dịch Phàm khiến gã đàn ông ôm mũi lết về phía sau, cho đến khi lưng đụng trúng tấm kính mới dừng lại.

Nếu bị đấm thêm cái nữa, chắc phải đi bệnh viện chỉnh hình mất!

Đến lúc này, Yến Thư mới biết họ xảy ra mâu thuẫn, nhưng chỉ có Dịch Phàm đánh người nọ.

Cô lôi kéo tay anh, nhỏ giọng hỏi:
“Sao anh lại đánh người ta?”
“Vì hắn buông lời tục tĩu về tiểu thư.” Dịch Phàm đáp gọn lỏn.
Yến Thư thật sự không biết phải làm sao với chàng vệ sĩ riêng này, bình thường vẫn luôn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, không chịu động não gì cả.

Ở đây nhiều người nhìn như thế, chỉ sợ ai đó ghi hình lại rồi đăng lung tung, khiến hình ảnh của anh bị xấu đi, khiến cư dân mạng chì chiết hành động của anh.
Cô ghi lại số điện thoại của anh ba sau đó đưa cho người đàn ông kia, lúc cô tới gần, gã sợ sệt ôm cả đầu mình.
Một tờ giấy rơi xuống trước người của gã, Yến Thư nói:
“Gọi vào đây nếu cần tiền viện phí.”
Cô xoay người, định kéo Dịch Phàm rời đi nhưng đúng lúc ấy thì nhân viên của nhà hàng đã mời quản lý qua chỗ họ rồi giữ cả hai lại.

Quản lý khó xử nhìn cái bàn đã bị nứt vỡ và hiện trường rối loạn kia, nói:
“Xin lỗi, tôi là quản lý ở đây.

Anh chị bây giờ có thể ở lại để nói chuyện với bên phía chúng tôi không ạ? Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của chúng tôi.”

Nói trắng ra là, các người gây sự rồi thì phải chờ xử lý xong mới được đi.
Yến Thư đau đầu, nhìn thấy vẻ mặt vừa cầu xin vừa uy hiếp của đối phương, cô chỉ có thể đồng ý:
“Vậy được, nhưng tôi muốn đến phòng quản lý nói chuyện chứ không phải ở đây.”
“Vậy được, nhưng tôi muốn đến phòng quản lý nói chuyện chứ không phải ở đây.”
“Vâng vâng, mời anh chị đi theo tôi.”
Nói xong, quản lý cho nhân viên đến đỡ gã đàn ông đang nằm dưới đất lên, kiểm tra xem có cần đi bệnh viện không.

Hắn ta cáu gắt dùng khăn giấy bịt máu mũi, đau đớn không dứt khiến hắn xây xẩm mặt mày, nhưng mà hắn không định đến bệnh viện trước, nói:
“Không được để hai người đó đi… A, đau đau…”
Yến Thư thở dài trong lòng, âm thầm rút điện thoại ra.

Anh hai rất hung dữ, giận lên sẽ khiến người ta chịu không nổi, vì vậy cô đành nhắn tin cầu cứu anh ba Nam Cung Lân..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi