CÁM DỖ KHÓ CƯỠNG


Thời gian sau đó, Yến Thư thức đêm chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.

Cô nhận được tin tốt từ Ninh Khả Điềm, cô nàng nói rằng đã tán đổ được anh chàng DJ ở quán bar rồi, họ đang hẹn hò.

Nhưng mà bởi vì luận văn, cả hai cô gái đều bận tối tăm mặt mũi.
Dịch Phàm sau vài ngày ở lại Nam Cung gia cũng chạy ra ngoài, bởi vì bây giờ anh còn mang nặng trách nhiệm trên vai, thời gian ở nhà rất ít.
Miệt mài tra tài liệu, gõ chữ, thức đêm, Yến Thư cuối cùng cũng hoàn thành luận văn tốt nghiệp, còn được giáo sư khen.

Một phần cũng là nhờ anh trai Nam Cung Lân chịu khó giúp đỡ, nếu không, cô thật sự hoài nghi trình độ của bản thân có thể tự hoàn thành được bao nhiêu?
Ngày tốt nghiệp, Dịch Phàm ôm theo một bó hoa tươi đến tặng cho Yến Thư.

Ngoài anh ra, còn có ba chàng trai khác cũng mang quà đến.

Điều này khiến mấy người bạn của cô vô cùng ghen tỵ.
“Yến Thư tốt số thật đó, có ba ông anh trai đẹp trai như thế, bạn trai cũng ngầu nữa.”

“Nghe nói ba anh trai ấy đều độc thân, có muốn thử vận may chút không?”
“Thôi được rồi, tôi không dám!” Một cô gái đau khổ ôm ngực.

“Nếu thật sự yêu được họ, mỗi ngày tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đó đều sẽ khiến tôi bị trụy tim mất!”
Yến Thư đen mặt nhìn mấy ông anh của mình, người khác đều hâm mộ, nhưng cô thì chịu đủ rồi.

Đến cả ảnh chụp tốt nghiệp cô muốn chụp riêng với Dịch Phàm cũng bị họ chen vào, cô đứng ở giữa trở nên thật lạc quẻ.
“Nào, cười lên nào, ba, hai, một…”
Tiếng của thợ chụp ảnh vang lên, Yến Thư nhịn xuống cảm giác tức tối, đang định nở nụ cười thì Dịch Phàm đột nhiên nghiêng người qua, hôn lên môi cô.
Bức ảnh chụp lại khoảnh khắc hai người họ đứng trên bục tình cảm, cùng với ba người anh vẻ mặt phức tạp.
Em gái lớn sắp không thể giữ được nữa rồi!
Tử Thiêm mở miệng trách móc:
“Ở bên ngoài, nghiêm túc chút đi.”
Nam Cung Cảnh không sợ chết lao lên chỗ Dịch Phàm:
“Tôi liều mạng với cậu!”
Nam Cung Lân ở một bên nhìn xem, nhún vai tỏ vẻ mình không liên quan.

Mặc dù hắn cũng rất tức, nhưng nhìn lại thân hình của Dịch Phàm xem, một đấm đủ khiến người khác không nhận ra Nam Cung Cảnh.
Hiện trường chụp ảnh tốt nghiệp trở nên rối loạn, Yến Thư vì để can ngăn bọn họ đánh nhau mà túm tay Dịch Phàm chạy đi trước.

Nam Cung Cảnh ở phía xa kêu gào:
“Đừng có để ông đây bắt được!”
Có một tên em rể đáng ghét như vậy, Nam Cung Cảnh biểu thị mình nhất định sẽ phản đối!
...
Ngày diễn ra bữa tiệc đính hôn, khắp thành phố chấn động vì con trai của tổng tư lệnh và con gái của trùm mafia khét tiếng lại tay trong tay tuyên bố với bên ngoài sẽ trở thành vị hôn phu, hôn thê của nhau.
Tử Thiêm không muốn chấp nhận vẫn phải nhịn xuống cơn tức.


Thấy anh trai khó chịu, Nam Cung Lân đề nghị:
“Hay là anh cũng tìm một người bạn gái đi.”
“Anh rất bận.

Em tự lo cho mình trước đã.”
“Em có mục tiêu rồi.” Nam Cung Lân cười tủm tỉm, vẫy tay chào tạm biệt, để lại cho anh trai một bóng lưng kiêu ngạo.
Tử Thiêm sờ cái trán đau buốt, mệt mỏi nói:
“Tại sao phải tìm bạn gái? Một đám em nheo nhóc còn chưa đủ sao?”
Anh không chỉ bận công việc, mà còn bận chăm lo cho tụi nhóc ở nhà nữa.
Lễ đính hôn kết thúc, Dịch Phàm đưa Yến Thư đến chỗ người quen nói chuyện một chút.

Họ đều là quân nhân vào sinh ra tử với anh trong ba năm qua, thấy cô tiến tới, họ cười chào hỏi, gọi cô một tiếng “Dịch thiếu phu nhân” làm cô không quen.
Trước giờ người ta chỉ biết đến cô như là Nam Cung tiểu thư thôi!
Nhìn cô ngượng ngùng, bọn họ còn cười trêu thêm.

Dịch Phàm ôm eo cô, vòng tay vững chắc giống như có thể giúp cô chống đỡ toàn bộ thế giới.

Anh nhỏ giọng ở bên tai cô nói một câu:
“Làm quen đi, sau này sẽ càng có nhiều người gọi em là Dịch thiếu phu nhân.”

“Gọi là gì cũng được, danh xưng thôi mà.” Yến Thư mỉm cười, miệng thì nói vậy, nhưng thật ra trong lòng đã tiếp nhận sự thật.
Sớm hay muộn gì cô cũng sẽ gả ra ngoài, trở thành con dâu Dịch gia.

Ừm, có lẽ là vậy, mà cũng có thể là Dịch Phàm phải ở rể đó chứ?
Cô tựa vào người anh, cười nói:
“Anh, nếu ba mẹ em muốn bắt rể thì phải làm sao?”
“Vậy thì ở rể.” Dịch Phàm không quan trọng chuyện này lắm.

“Từ nhỏ anh đã lớn lên ở Nam Cung gia, vậy cũng tính là ở rể rồi.”
Câu nói của anh chọc Yến Thư cong cả mắt:
“Thế mà anh cũng nghĩ ra được?”
“Anh giỏi không?”
“Giỏi.” Yến Thư nghiêng người qua, nhân lúc mọi người không chú ý hôn một cái thật nhanh lên môi anh.
Dịch Phàm vòng tay ôm cô, lắc người trốn vào một góc, tiếp tục cái hôn đang dang dở vừa rồi… Ba năm qua anh đã dùng hết sự kiên nhẫn mà mình có, bởi vậy chỉ cần Yến Thư hơi chủ động một chút, anh liền giống như một con chiến mã tuột mất dây cương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi