CÁM DỖ NGỌT NGÀO


Mấy người họ trò chuyện về tình hình của Đường Đường một hồi, sau đó bà Đường nói với Đường Đường là công ty có một số việc phải xử lý, hai ông bà phải ra nước ngoài mấy ngày.

Biết tin vợ chồng Đường Chử lại sắp đi công tác, Đường Đường không vui cho lắm.
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Đường Đường, bà Đường vội vàng an ủi: “Đường Đường, bố mẹ cũng là vì công việc nên mới buộc phải đi thôi.

Nhưng con yên tâm, lúc nãy bố mẹ đã nói với A Dục rồi, cậu ấy nói cậu ấy sẽ tới đây với con.”
Đường Đường nước mắt lưng tròng nhìn về phía Hạ Dục.

Hạ Dục lên tiếng: “Đường Đường, có anh rồi mà, nếu em cảm thấy ở nhà một mình chán quá thì anh có thể chuyển tới đây ở, chơi với em mấy ngày.”
Cái gì? Chuyển tới đây ở? Phó Tuấn trợn mắt lên, để Hạ Dục tới đây ở thì khác nào dẫn sói vào nhà?
Hạ Dục đúng là mặt dày, cậu ta có biết mình đang nói gì không vậy? Chuyển tới đây ở? Ai cho cậu ta chuyển tới đây ở? Cậu ta nghĩ mình là gì của Đường Đường cơ chứ!
Hạ Dục đánh mắt nhìn sang, học dáng vẻ của Phó Tuấn lúc nãy, vờ như không nhìn thấy tầm mắt như muốn gϊếŧ người kia, hỏi Đường Đường: “Đường Đường, em thấy có được không?”
Đường Đường không nghĩ nhiều, có người tới chơi với cô, tất nhiên là cô thấy vui rồi.

Thế là cô gật đầu, lại bắt đầu vui vẻ: “Được...”
“Không cần đâu!” Phó Tuấn gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Tất cả mọi người đều nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
Phó Tuấn vội vàng hít sâu một hơi, bình tĩnh, mình phải bình tĩnh lại.
Đường Đường nhìn Phó Tuấn bằng cặp mắt to long lanh của mình: “Bác Sĩ Phó, sao vậy?”

Phó Tuấn nói một cách thản nhiên: “Đường Đường, việc điều trị của cô đang tiến vào giai đoạn mấu chốt, tôi phải theo dõi sát sao, vốn đang định mấy ngày tới sẽ để cô nằm viện vài ngày.

Nhưng cô đi đứng không tiện, nằm viện cũng hơi phiền phức, thế nên tôi tới đây cũng được.”
Ý của anh đã rõ lắm rồi, anh muốn chuyển tới đây ở.
Tên Phó Tuấn chết tiệt!
Hạ Dục suýt thì ném chén trà về phía Phó Tuấn.

Tên bác sĩ cầm thú này thật lắm lý do, tóm lại là không muốn để anh ấy tiếp xúc riêng với Đường Đường thôi mà, tưởng anh ấy không nhìn ra được chắc! Lần nào cũng lấy cớ chữa bệnh, hừ, rõ ràng là có ý đồ tiếp cận Đường Đường mà!
Nhưng dù sao nhờ việc điều trị của Phó Tuấn nên hai chân của Đường Đường mới có chuyển biến tốt, thế nên không chỉ có Đường Đường, mà đến cả vợ chồng Đường Chử đều coi lời nói của Phó Tuấn như thánh chỉ, anh ấy muốn ngăn cản cũng không dễ dàng.
Quả nhiên, nghe Phó Tuấn nói vậy, vợ chồng Đường Chử hết sức vui mừng.

Bà Đường vội nói: “Ôi, bác sĩ Phó mà tới đây thì còn gì tốt hơn được nữa! Làm phiền cậu quá rồi!”
“Bà Đường nói gì vậy...” Phó Tuấn tỏ ra khách sáo: “Tôi cũng chỉ muốn Đường Đường mau chóng bình phục thôi, dù sao cũng đang trong giai đoạn điều trị mấu chốt, không thể uống phí công sức lúc trước được.”
“Đúng thế, đúng thế!” Bà Đường vội vàng nói: “Bác Sĩ Phó, vậy thì Đường Đường phải làm phiền cậu rồi.”
Cầm thú! Hạ Dục mắng thầm trong lòng, sau đó lại trừng mắt với Phó Tuấn.

Phó Tuấn không hề nể nang, cũng trừng mắt ngược lại.
Vợ chồng Đường Chử và Đường Đường hoàn toàn không hề phát hiện ra “cuộc đọ sức ngầm” giữa hai người.

Bà Đường còn nói với Hạ Dục: “A Dục, bác sĩ Phó tới rồi thì không cần làm phiền cháu nữa đâu.”

“Không phiền ạ!” Hạ Dục mỉm cười: “Dù sao Viện Kiểm sát cũng ở gần đây, cô chú không ở nhà, để Đường Đường ở nhà một mình thì cháu không yên tâm, cứ để cháu tới đây ở vài ngày đi ạ.”
Phó Tuấn tức đến mức muốn hộc máu.

Thằng nhóc này vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ sao? Cậu ta không hiểu tiếng người à? Đã nói rõ như thế rồi mà cậu ta còn muốn tới, hay ho lắm sao?
Hạ Dục nhướng mày nhìn Phó Tuấn, híp mắt như thể đang nói: Tôi sẽ không lùi bước dễ như thế đâu.
Phó Tuấn nghiến răng: Được, tới thì tới, chẳng lẽ tôi còn sợ câu à!
Vợ chồng Đường Chử không có ý kiến gì, Đường Đường lại càng không có ý kiến, càng đông người thì cô càng vui!
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đường Đường, Phó Tuấn ngẫm nghĩ rồi nói: “Đường Đường, cô đi tắm rồi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi còn phải điều trị vật lý cho cô nữa.”
Bây giờ nhìn thấy cái tên Hạ Dục ấy là anh lại nổi quạu, thế nên mới nghĩ cách để tách cậu ta ra, đương nhiên “điều trị” cũng trở thành cái cớ tốt nhất.
Nghe anh nói sẽ điều trị cho Đường Đường, bà Đường vội vàng sai người giúp việc đưa Đường Đường đi tắm, sau đó lại cảm ơn Phó Tuấn một tràng.
Thấy thế, Hạ Dục thầm nghĩ, còn cảm ơn anh ta nữa chứ, Đường Đường bị ăn mất lúc nào cũng không biết đấy!
Không được, anh ấy đã quyết định rồi, trong mấy ngày vợ chồng Đường Chử đi vắng, anh ấy nhất định phải chuyển tới đây ở, theo dõi cái tên “bác sĩ cầm thú” ấy sát sao, tránh trường hợp sơ sẩy, khiến Đường Đường bị anh ta ăn tươi nuốt sống lúc nào không biết.
Phó Tuấn vào phòng, thấy Đường Đường đang chờ mình, anh vô cùng hài lòng.
Đúng là một cô bé ngoan, tiếc là còn mặc váy ngủ, nếu không thì còn hoàn hảo hơn.
Phó Tuấn đi tới, xoa mái tóc dài của cô, dịu dàng hỏi: “Đường Đường, hôm nay có mệt không?”
“Không mệt.” Đường Đường cười ngọt như mật: “Hôm nay tôi rất vui.”
“Vậy là tốt rồi!” Phó Tuấn chậm rãi nói: “Nếu cô thích, sau này tôi sẽ thường xuyên dẫn cô đi chơi.”
“Hay quá!” Đường Đường vui lắm.

“Nào, Đường Đường...” Phó Tuấn vỗ nhẹ vào vai cô: “Nằm sấp xuống, tôi massage cho cô thả lỏng cơ thể, đừng để mệt quá.”
Lần đầu tiên massage, Đường Đường còn sợ ngứa, nhưng bây giờ đã quen rồi, không thấy ngứa nữa, ngược lại còn rất thoải mái, thế nên nghe Phó Tuấn nói là cô lập tức ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của Đường Đường, Phó Tuấn ngầm cảm thán: Bé kẹo bông này thật đáng yêu, anh càng ngày càng thích bé kẹo bông vừa ngọt vừa mềm này rồi.
Đường Đường không hề hay biết, vẫn còn cho rằng Phó Tuấn là một bác sĩ cực kỳ kinh nghiệp...
Đường Đường nằm sấp ở đó, hỏi: “Bác Sĩ Phó, anh định chuyển tới nhà tôi ở thật à?”
“Tất nhiên là thật rồi.” Phó Tuấn nói một cách đương nhiên, còn tỏ ra nghiêm trang: “Đường Đường, bây giờ cô có thể đứng lên được, chứng tỏ rằng kế hoạch điều trị này có hiệu quả, hơn nữa cũng đã đến giai đoạn mấu chốt rồi.

Lúc này chúng ta không thể lơ là được, tôi phải ở bên cạnh cô để theo dõi tình hình sức khỏe của cô, từ đó mới xác định được phương án điều trị.”
Đường Đường vô cùng cảm động: “Bác Sĩ Phó, anh thật tốt.”
“Đương nhiên rồi!” Phó Tuấn phát huy khả năng mặt dày của mình đến hết mức: “Tôi phải nghiêm túc chịu trách nhiệm với cô.”
Vừa nói, anh vừa bóp vai cho Đường Đường, hỏi: “Massage có thoải mái không?”
“Thoải mái.” Đường Đường nghĩ rồi nói: “Bác Sĩ Phó, trước kia tôi thực sự không ngờ rằng như vậy cũng chữa bệnh được đó.”
Phó Tuấn đắc ý: “Cô không nhìn xem tôi là ai! Phải rồi, bắt đầu từ ngày mai, cô phải uống thuốc bắc mà tôi kê cho cô, tạm thời uống một tuần trước.

Nhưng cô đừng lo, tôi ở đây nên sẽ sắc thuốc cho cô, cô chỉ cần uống đúng giờ là được.”
“Thuốc bắc?” Trong đầu Đường Đường lập tức hiện lên bát chất lỏng đen ngòm, như thể còn có mùi thuốc quanh quẩn.

Cô nhíu mày: “Bác Sĩ Phó, thuốc có đắng lắm không?”
Phó Tuấn chậm rãi nói: “Thuốc đắng dã tật mà, Đường Đường, cô không thể vì sợ đắng mà không uống thuốc được.

Không uống thuốc thì làm sao khỏi bệnh được đây?”
Hu hu, nhưng mà...!hình như thuốc bắc đắng lắm, cô thật sự rất sợ, không muốn uống.
Đường Đường hỏi với vẻ đáng thương: “Không uống có được không?”

“Không được!” Lúc này, Phó Tuấn không để cô có cơ hội thương lượng: “Không uống? Cô muốn ngồi xe lăn cả đời à?”
Đường Đường rầu rĩ: “Chỉ châm cứu với massage thôi không được hả?”
Phó Tuấn: “Tất nhiên là không được rồi, nếu không thì tôi bắt cô uống thuốc làm gì? Đường Đường, cô lại không ngoan rồi?”
Đường Đường rất phiền muộn: “Bác Sĩ Phó, nhưng thuốc bắc đắng lắm, hic.”
“Không sao đâu, không đắng!” Phó Tuấn vuốt mái tóc dài của cô, dịu dàng nói: “Uống thuốc xong rồi ăn kẹo là được.”
Đường Đường lẩm bẩm: “Tôi muốn ăn kẹo mút.”
Phó Tuấn sầm mặt lại.

Nhắc tới kẹo mút là anh lại nghĩ tới cái tên Mạc Nhiên ấy, còn tự nhận là thanh mai trúc mã của Đường Đường nữa chứ! Hừ, thật đáng ghét, tên đó quen biết Đường Đường từ mấy năm trước rồi, hai người còn thân nhau như thế nữa!
Nhưng nghe Đường Đường nói sáng nào tên Mạc Nhiên đó cũng chạy bộ qua sân sau nhà Đường Đường, anh phải tìm cơ hội xem thử cậu ta là ai mới được.

Không giải quyết những mối tai họa ngầm ấy đi thì đầu thể được.
Nghĩ vậy, Phó Tuấn nói ngay: “Đường Đường, cô muốn ăn kẹo mút thì dễ thôi mà, tôi sẽ mua cho cô, muốn mua bao nhiêu cũng được, thích ăn gì thì cứ nói với tôi.”
Nói đến đây, Phó Tuấn đột nhiên nhớ ra món quà mà anh mua cho cô trong lúc dẫn cô đi chơi vẫn còn để trong xe, bèn bảo Đường Đường chờ một lát, anh đi ra ngoài lấy.
Hôm nay anh mới biết sinh nhật của Đường Đường, không biết phải tặng cô thứ gì, cũng không có thời gian đi mua, thế nên đã mua mấy con thú bông trong Vương Quốc Thú Bông để tặng cô.
Thấy Phó Tuấn mang thú bông về, Đường Đường vui như muốn nhảy lên: “Oa, thú bông, tôi quên khuấy đi mất! Bác sĩ Phó, anh mua nhiều như thế, đều tặng tôi hết à?”
“Tặng cô đó, quà sinh nhật.” Phó Tuấn vừa đáp vừa nghĩ: Chỉ là mấy con thú bông thôi mà, tặng cô bao nhiêu con cũng được, chỉ cần cô thích là sẽ có.
Đường Đường đặt mấy con thú bông lên giường, hớn hở nói: “Thích quá, lại có mấy người bạn mới rồi, tối nay để chúng ngủ với tôi đi.”
Nghe Đường Đường nói vậy, Phó Tuấn than thầm là không công bằng, anh cũng có thể làm bạn với cô mà!
Thời buổi bây giờ, đến cả thú bông cũng có đãi ngộ như thế, đúng là không công bằng! Hơn nữa Đường Đường chỉ lo ôm thú bông, hoàn toàn không chú ý tới anh, đãi ngộ chênh lệch quá nhiều!
Chẳng lẽ ở trong lòng Đường Đường, anh còn không bằng mấy con thú bông đó sao?!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi