CẤM ĐỘNG TÂM



Ghi âm chỉ có ngắn ngủn mười mấy giây, trước sau ở giữa còn có một đoạn trống lớn, Trình Tô Nhiên lặp lại nghe mấy lần, xác nhận đúng là thanh âm của hai người họ ----- Bạch Lộ cuồng loạn, Giang Ngu vững vàng trầm tĩnh.
Bao dưỡng, đùa bỡn, không xứng....!Những câu chữ khó nghe đó bất ngờ đâm vào trong lòng cô.
Nhưng rất nhanh cô đã cảm giác được không thích hợp.
Phòng bưu kiện này là của ai gửi đến?
Địa chỉ hòm thư người gửi là một chuỗi các chữ cái tiếng Anh hỗn độn, nhìn không ra tin tức giá trị gì, cũng vô pháp theo địa chỉ của hòm thư mà tìm được người gửi tin.

Mà hòm thư công việc của cô là công khai đối ngoại với bên ngoài, lên mạng tìm là có thể tìm thấy.
Tiêu đề của bưu kiện là "Giang Ngu", người gửi tin nhất định nhận thức cô ấy, biết quan hệ của cô và Giang Ngu, dùng cái tiêu đề này bởi vì sợ cô có thể sẽ bỏ lỡ nó.
Nội dung ghi âm trước sau không liền mạch nhau, không có bất luận ngữ cảnh gì, đột ngột đến tựa như đã từng trải qua cắt nối biên tập, cố tình hiện ra ở trước mặt cô.

Biết quá khứ của cô và Giang Ngu, biết cô để ý cái gì, biết như thế nào là tinh chuẩn châm ngòi mâu thuẫn.....
Cô dùng đầu ngón chân cũng biết là ai.
A.
Trình Tô Nhiên cười lạnh một tiếng.
Nếu cô không biết quá khứ của Giang Ngu, nếu cô không rõ ràng ân oán giữa Giang Ngu và Bạch Lộ, nếu như là thời điểm 5 năm trước, một phân văn kiện ghi âm chồng chất sơ hở này cũng đủ để đánh vỡ trái tim pha lê yếu ớt của cô.

Nhưng hiện tại, cô cái gì cũng đều minh bạch, trái tim của cô cũng không còn làm bằng pha lê nữa.
Thực hiển nhiên Bạch Lộ muốn châm ngồi quan hệ giữa cô và Giang Ngu.
Chỉ bằng hai câu nói có thể thuyết minh được cái gì? Ngữ cảnh, bối cảnh, cảm xúc, hết thảy đều không có, cứ như vậy gấp không chờ nổi thô bạo đem đoạn ghi âm gửi qua cho cô, sao lại có người ngu xuẩn đến như vậy chứ?
Cô vừa buồn cười vừa không hiểu được, dần dần bắt đầu hoài nghi, có phải sau lưng còn có mục đích gì đang bị che giấu hay không.....
Có nên nói cho Giang Ngu biết hay không?
Trình Tô Nhiên lâm vào rối rắm, tưởng tượng đến phản ứng của Giang Ngu sau khi biết được chuyện này ----- có thể sẽ hoảng sợ, sốt ruột giải thích với cô, kể từ đó sẽ phân tán tinh lực, khó có thể chuyên tâm ứng đối với Bạch Lộ trong chuyện kiện tụng.
Nghĩ nghĩ, cô quyết định tạm thời không nói.
Coi như là không nhìn thấy phong bưu kiện này.
Cô thoát khỏi giao diện, tiếp tục mở xem bưu kiện khác, không bao lâu chuyện này cũng bị cô ném ra sau đầu, thẳng đến lúc Văn Nhược Huyền tới gõ cửa gọi cô ra ăn cơm.
.....
Bầu không khí trên bàn ăn hơi có chút xấu hổ.
Văn Nhược Huyền vẫn giống như trước, theo thói quen tính gắp thức ăn cho Trình Tô Nhiên, nhưng mà trong nháy mắt kia khi vươn đũa ra, lại nghĩ tới cái gì đó, yên lặng gắp thức ăn bỏ vào trong chén của mình.
Trình Tô Nhiên chú ý tới động tác của nàng, nhưng cũng chỉ có thể làm bộ như không chú ý đến, cúi đầu ăn cơm.
Đột nhiên giữa các cô trở nên không có lời nào để nói.
Không ------
Còn có thể nói chuyện công việc.
Chỉ là nói chuyện công việc xong rồi.

Dư lại cũng chỉ còn chuyện chuyển nhà, trong lòng Trình Tô Nhiên có chút thấp thỏm, ấp ủ không biết nên nói như thế nào, lúc ăn cơm cũng thất thần.
Muốn ở cùng với Giang Ngu thì nhất định phải dọn khỏi nơi này, nhà của hai người về sau chỉ còn lại một người.
"Nhiên Nhiên, sắp tới phải chuyển nhà sao?" Văn Nhược Huyền đột nhiên mở miệng.
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, vọng tiến vào trong đôi mắt đen đầy ý cười ôn hòa kia, tâm tư phảng phất như đều bị nhìn thấu.

Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm....!Bận xong hai ngày nữa." Nói xong rũ mắt xuống, dùng đũa chọc vào chén cơm, "Bất quá, mình chỉ ở khu biệt thự Lâm Thượng bên kia, cách nơi này rất gần, mình còn có thể trở về....."
Lời còn chưa dứt, Văn Nhược Huyền đã cười nhạt ngắt lời: "Nhiên Nhiên, không sao, cậu đừng bận tâm nhiều như vậy."
"....." Cổ họng Trình Tô Nhiên có chút nghẹn lại.
"À."
Văn Nhược Huyền vẫn như cũ nhìn cô, sau một lúc lâu do dự mới nói: "Mình mua ga trải giường và vỏ chăn mới cho cậu, cái cũ....!cứ để lại chỗ này đi."
Trình Tô Nhiên một chút liền minh bạch ý tứ của nàng, đồ ăn trong miệng bỗng nhiên không biết tại sao lại không thể nuốt nổi nữa.
Nguyên lai nàng sớm đã đoán được.

Ánh đèn chiếu lên trên gương mặt này càng thêm mảnh khảnh tiều tụy.
"Nhiên Nhiên?"
"Được....."
Cô dùng sức nuốt xuống, lại dùng sức gật đầu.
Căn nhà này dùng một lần thuê 5 năm, hiện tại còn bốn tháng nữa là đã được hai năm, lúc hợp đồng đến kỳ cũng là lúc các cô có được tư cách mua nhà.

Trong kế hoạch đã từng của các cô chính là muốn cùng nhau mua nhà, cùng nhau tạo dựng một ngôi nhà ở Giang Thành này.
Hiện tại cô có Giang Ngu.
Nơi có Giang Ngu mới là nhà của cô....
Cơm nước xong, Trình Tô Nhiên chủ động thu thập chén đũa, bỏ vào máy rửa chén, một bên chờ đợi một bên cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
Giang Khả Khả: [ đêm nay có khả năng tôi sẽ mất ngủ.....!]
Trình Tô Nhiên: [? ]
Giang Khả Khả: [ bởi vì không có em ở đây a, con thỏ giả cũng ôm không thoải mái bằng con thỏ thật, không thoải mái sẽ không ngủ được.

]
Trình Tô Nhiên nhấp môi cười.
[ chính chị không phải cũng là thỏ sao? ]
Giang Khả Khả: [ muốn buổi sáng mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy em.

]
Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng trái tim của Trình Tô Nhiên lại vì thế mà mềm nhũn, ấm áp dễ chịu ngọt tư tư.
Đang muốn trả lời, Giang Ngu lại gửi một bức ảnh tới.
Là tấm ảnh chụp lịch ngày trên điện thoại.
Ngay chỗ ngày hai mươi tháng hai bị khoanh lại.
Giang Khả Khả: [ sinh nhật hôm đó tôi đón em về nhà, chuẩn bị cho em một món quà thần bí.

]
Tâm thần Trình Tô Nhiên chấn động.
Sinh nhật 27 tuổi của cô rất nhanh đã đến rồi.
Không nghĩ tới Giang Ngu vẫn còn nhớ rõ.

Khóe mắt có chút ướt át, hận không thể bay nhanh đến bên người cô ấy, cô chớp chớp mắt, ngậm cười đánh chữ: [ được a.

]
Đầy cõi lòng chờ mong tâm cũng kịch liệt nhảy lên.
.....
Sinh nhật hôm nay là thứ sáu.
Nguyên bản Trình Tô Nhiên đã cho bản thân nghỉ, nhưng lại có một vị khách hàng cũ lâm thời gọi điện thoại tới, nhờ cô ấy cứu một buổi hội nghị.

Tình huống khẩn cấp, cô ngại mặt mũi tình cảm cho nên liền đáp ứng, vốn đã ước định xong với Giang Ngu là 10 giờ sáng lại đổi thành 5 giờ chiều.
Sáng tinh mơ cô buông điện thoại xuống, trở mình, thoáng nhìn thấy ở đầu giường có nhiều hơn một hộp quà.
Giấy gói quà màu hồng nhạt tinh xảo, còn có một tấm thiệp chúc mừng.
[ chúc Nhiên Nhiên sinh nhật vui vẻ.

]
Tên trên đó ghi một chữ là "Huyền".
Trình Tô Nhiên từ trong ổ chăn bò dậy, mở đóng gói của hộp quà ra, bên trong thế nhưng lại là bộ sách mà cô yêu thích đã lâu --- còn là tự tay tác giả ký tên.

"A----"
Cô kích động đến ôm sách hôn hôn.
Cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn sang cho Văn Nhược Huyền: [ cảm ơn Nhược Huyền, mình rất thích món quà này!!! ]
Giây sau Văn Nhược Huyền đã trả lời: [ phòng bếp có bữa sáng, nhớ ăn đó.

]
[ được.

]
Trình Tô Nhiên đang muốn buông điện thoại, Văn Nhược Huyền lại gửi đến một tin nhắn nữa: [ có rảnh thì trở về chơi.

]
Cô trả lời hai chữ "Ừm", cuống quýt thoát khỏi khung chat....
Thời gian buổi sáng đủ đầy, Trình Tô Nhiên ở nhà thu thập đóng gói hành lý, đồ cô muốn mang đi cũng không nhiều lắm, chủ yếu là quần áo và sách vở, nhưng cũng không có cách nào dọn xong chỉ trong một lần, cho nên chỉ có thể chứa đầy hai cái rương lớn, hôm nào lại đến dọn tiếp.
Đóng gói hành lý xong, cô ngồi xuống xem tư liệu hội nghị một lát, tuy rằng là tình huống khẩn cấp, nhưng cũng không phải là hội nghị mang tính học thuật, khó khăn so ra thấp hơn, một lần xem đã thành thạo.
Giữa trưa đơn giản làm một bữa cơm, buổi chiều xuất phát đến nơi diễn ra hội nghị.
Điện thoại ở trong túi vang lên.
Là điện thoại của Giang Ngu.
"Nhiên Nhiên, tôi tới rồi, đồ của em có nhiều không? Tôi lên lấy giúp em." giọng nói ôn nhu của nữ nhân chui vào trong màng tai.
Trình Tô Nhiên cách một cái điện thoại cười lên, "Chỉ hai cái rương thôi, một mình em làm là được rồi."
"Vậy tôi chờ em ở cửa."
"Ừm."
.......
Một chiếc xe màu đen ngừng lại ở trước cổng tiểu khu Tân Vịnh.
Giang Ngu ngồi ở trên vị trí điều khiển, tư thái lười biếng mà tựa vào lưng ghế, nhìn về phía cửa tiểu khu xa xa, ngón tay thon dài từng chút từng chút gõ lên cửa sổ.
Thân ảnh lệnh cô ấy ngày đêm nhớ thương rốt cuộc cũng xuất hiện ở trong tầm mắt.
Cô ấy mở cửa xuống xe, gấp không chờ nổi mà đi qua, thuận tay tiếp được một cái rương hành lý trong đó, "Chỉ có bao nhiêu đó sao?"
"Không phải," Trình Tô Nhiên lắc đầu, đi theo cô ấy đến cóp sau xe, thuần thục đem đồ đạc bỏ vào, "Còn có một ít sách và đồ trang trí không thường dùng tới, một lần dọn không xong, hôm nào em lại đến một chuyến."
"Đến lúc đó tôi tới cùng em, cùng nhau dọn." Giang Ngu đóng cóp lại, tự nhiên mà dắt lấy tay cô, vòng đến bên phải, vì cô kéo cửa ghế phụ ra.
Trình Tô Nhiên lên xe, mới ngồi ổn, đỉnh đầu đã ập xuống một cái bóng lớn.
Một cổ hương thơm diên vỹ thanh đạm xông vào trong khoang mũi.
Tâm đột nhiên mãnh nhảy.
Giang Ngu cong lưng, duỗi tay thay cô cài lại đai an toàn, thừa dịp cô thất thần, nhanh chóng hôn một cái lên mặt cô, "Đi thôi, đại thọ tinh của tôi."
Lỗ tai trình Tô Nhiên tức khắc đỏ lên.
Chờ đến khi Giang Ngu lên xe, cô mới lấy lại tinh thần, xoay mặt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, dùng mu bàn tay đè đè lỗ tai đang nóng lên của mình, đáy mắt toát lên vẻ ngượng ngùng.....
Hai tiểu khu cách nhau thật sự rất gần, ước chừng chỉ mất vài phút đã tới khu biệt thự Lâm Thượng rồi, Giang Ngu không trực tiếp lái xe xuống tầng hầm mà là ngừng lại ở cổng lớn, dắt tay Trình Tô Nhiên đến phòng bảo vệ đăng ký, chứng thực thông tin là người nhà.
Từ nay về sau Trình Tô Nhiên có thể ra vào tiểu khu mà không bị cản trở.
Hai người đẩy rương hành lý từ tầng hầm vào thang máy, Trình Tô Nhiên kéo cánh tay Giang Ngu, mềm mại mà tựa vào đầu vai cô ấy, "Tại sao lại là người nhà mà không phải là bằng hữu a?"
Bạn lữ đồng tính không phải đều dùng thân phận bằng hữu để che giấu sao?
Cô lo lắng sau này có thể sẽ mang lại phiền toái cho Giang Ngu.
Giang Ngu dường như biết cô đang nghĩ cái gì, cười cười, nói: "Bởi vì bằng hữu chỉ là thân sơ, người nhà mới là duy nhất.

Người tôi yêu không cần phải dùng thân phận khác để che giấu."
Đôi con ngươi kia chứa đầy nhu tình thật sâu chăm chú nhìn cô.

Trái tim Trình Tô Nhiên bỗng lỡ mất một nhịp.
Thang máy tới rồi.
Cô hoảng hốt lấy lại tinh thần, bước ra ngoài, nhìn cánh cửa trước mắt không có mấy phần xa lạ, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một tia cảm giác thân thuộc.

Nhà của cô, từ căn nhà lớn biến thành một căn nhà lớn khác, mà người bên cạnh, cũng là từ một người này biến thành một người khác.
"Nhiên bảo, chào mừng về nhà." Giang Ngu nghiêm túc nói ở bên tai, rồi sau đó dắt lấy tay cô, nhẹ nhàng chạm vào khóa mật mã.
Cô ấy vì cô ghi vân tay vào.
Cửa đôi mở ra.
Hai người nhìn nhau cười, tay trong tay đi vào.
Giang Ngu sớm đã bố trí lại toàn bộ ngôi nhà lại một nữa.
Bên cạnh tủ giày thêm vào một cái tủ nhỏ dành riêng cho hai người, bên trong đặt bốn đôi dép lê tình lữ, một năm bốn mùa thì mỗi mùa đều có một đôi.

Vật trang trí cực đơn giản chỗ huyền quan đổi thành tổ hợp đối xứng treo trang phục.

Phòng khách, nhà ăn, ban công và các khu cực công cộng khác tùy ý cũng có thể thấy được rất nhiều đồ vật có đôi có cặp.
Phòng ngủ chính là thay đổi lớn nhất.
Cả một mặt tường trong phòng để quần áo được dành riêng cho Trình Tô Nhiên đặt quần áo của mình, kích cỡ đều căn cứ vào thân cao của cô mà điều chỉnh.

Bên trong thư phòng được chạm rỗng thêm một vách ngăn huyền quan nữa, đem không gian chia làm hai, thêm một bộ bàn ghế mới.

Thỏ bông trong phòng ngủ đều không thấy đâu nữa, trên giường lớn được đặt một cái gối đầu, phô nguyên một bộ chăn đơn màu hồng nhạt dâu tây, ngay cả bàn trang điểm cũng làm thành đôi, hoàn toàn ấn theo quy cách bố trí của nữ chủ nhân.
Trên tủ đầu giường đặt một cái khung ảnh, bên trong là tấm ảnh chụp chung duy nhất của các cô.
Trên thuyền ở đảo Hợp Ý.
"Nhiên Nhiên, có thích không?" Giang Ngu buông tay ra, kéo Trình Tô Nhiên ôm vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn lên mặt cô.
Trong mắt Trình Tô Nhiên nhộn nhạo ý cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Thích."
"Nếu em còn thích thứ gì cứ tùy ý thêm vào, chờ có thời gian rảnh, chúng ta lại sửa lại một lần nữa, về sau đây chính là nhà của chúng ta."
"Như bây giờ đã rất tốt rồi, phong cách chị thích em cũng thích." Hai má lúm đồng tiền nhỏ nhu nhu mà hãm xuống.
Trong lòng Giang Ngu mềm nhũn, lại hôn hôn cái trán cô, "Nhiên Nhiên, nhắm mắt lại, có kinh hỉ."
"Cái gì?"
Trình Tô Nhiên tuy là hỏi như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Một trận sột sột soạt soạt.
Tay cô được cẩn thận bắt lấy, bỗng nhiên, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm lành lạnh của kim loại, từ đầu ngón tay chậm rãi tiến vào trong, một vật tròn tròn tinh tế vòng lấy ngón tay cô.
"!!"
Trái tim cô cả kinh, cơ hồ muốn ngay lập tức thét chói tai, gấp không chờ nổi mở bừng mắt.
Trên ngón trái áp út thình lình xuất hiện thêm một chiếc nhẫn.
Ngân quang tế lóe, kim cương lộng lẫy.
Trên mặt cô lộ ra nụ cười kinh hỉ.
"Đẹp không?" Giang Ngu giơ tay trái của mình lên, đưa mặt lưng về phía cô, trên ngón áp út cũng mang một chiếc nhẫn giống hệt.
"Đây là nhẫn đôi, tôi đã tìm người chuyên môn định chế, mặt trên còn có tên của chúng ta."
Trên vòng nhẫn được khắc mẫu chữ nhỏ, một cái là "YU", một cái là "RAN", được mang vào trên tay đối phương, ý ngụ vĩnh viễn nắm lấy tay nhau.
"Nhiên bảo, sinh nhật vui vẻ."
Nháy mắt Trình Tô Nhiên đỏ mắt, ôm lấy Giang Ngu, đem mặt chôn ở bên cổ cô ấy, "Giang Khả Khả, chị phạm quy....."
"Hửm?" Giang Ngu bị cọ đến hô hấp run rẩy.
"Chỉ có nhẫn cưới mới có thể mang trên ngón áp út."
"Vậy xem như tôi cầu hôn em đi."
"Tưởng bở!"
Ngoài miệng nói như vậy như trong lòng Trình Tô Nhiên lại vui vẻ nở hoa, ngực rung động kịch liệt như động đất, thân thể phảng phất như có một cổ lửa cháy nhiệt tình thiêu đốt.
Giang Ngu vuốt ve tóc cô, nói nhỏ bên tai cô: "Lần trước không phải em nói muốn ăn cơm tôi làm sao? Tối nay tôi liền bộc lộ tài năng, làm cơm sinh nhật cho đại thọ tinh của chúng ta."
"Em hỗ trợ chị." Trình Tô Nhiên ngửa đầu nhìn cô ấy.
"Được."
Hôm nay Giang Ngu để dì giúp việc nghỉ một ngày, tự mình đi mua nguyên liệu nấu ăn, chế biến món ăn, chuẩn bị thân thủ vì ái nhân làm một bữa tối.

Trước khi Trình Tô Nhiên tới, cô ấy đã đem nguyên liệu nấu ăn thu thập thỏa đáng, tinh tế đến tỉ lệ gia vị, bày biện đến chỉnh chỉnh tề tề.
Trình Tô Nhiên ở phòng bếp làm trợ thủ giúp cô ấy.

Năm món ăn, một món bánh ngọt, một món canh, hơn nữa còn có rượu vang và ánh nến.
Trên bánh sinh nhật nho nhỏ còn có hai con thỏ.
Từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên Trình Tô Nhiên nhấm nháp tay nghề của Giang Ngu, thực sự bị kinh diễm một phen, mỗi món ăn cô đều luyến tiếc lãng phí, cho dù đã rất no rồi cũng nỗ lực ăn sạch.
Cô bỗng nhiên hiểu được ngày đó vì lý do gì mà Giang Ngu tình nguyện bị dị ứng nguy hiểm cũng không chịu dừng lại đôi đũa kia....
Giang Ngu sợ cô ăn quá no, không thể không mang đĩa đi.
Ăn đến quá no, Trình Tô Nhiên ngồi liệt trên sô pha không muốn nhúc nhích, dạ dày cũng trướng đến khó chịu, Giang Ngu vừa bất đắc dĩ vừa dở khóc dở cười, cầm lấy thuốc tiêu hóa đưa cho cô, ước chừng ba giờ trôi qua mới có chút cảm giác dễ chịu.
"Ưm, chị....."
"Còn dám ăn nhiều như vậy nữa không?"
"Lần sau còn dám."
"....." Giang Ngu giận cười nhéo lỗ tai cô.
Giờ này đã hơn 9 giờ, Trình Tô Nhiên cầm lấy điện thoại đăng tin trong vòng bằng hữu, nhất nhất trả lời tin nhắn Wechat, sau đó đến phòng tắm của phòng ngủ chính tắm rửa.
Giang Ngu cũng đến nhà vệ sinh thứ tắm rửa.
Cô ấy so với Trình Tô Nhiên ra trước nhất, trở lại phòng ngủ, từ trong ngăn chót của tủ lấy ra một cái hộp nhỏ, mở bao bì ra, lấy đồ bên trong đặt ở trên tủ đầu giường.....
Hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa, bên ngoài truyền đến tiếng dép lê đi lại, Trình Tô Nhiên khoác áo ngủ màu đỏ đi vào.
Ánh đèn chợt tắt.
"Chị?"
"Cúp điện rồi sao?"
"Chị ưm...." Lời còn chưa dứt đã bị một đôi tay tinh tế hữu lực vòng lại eo, chỉ một thoáng trời đất quay cuồng, cô đột nhiên không kịp phòng bị ngã vào một cái ôm ấm áp thanh hương, đôi môi nóng hầm hập dán lên.
Hơi thở nóng bỏng, cường thế lại ôn nhu.
Hương căn diên vỹ làm say lòng người.
Tay chân trình Tô Nhiên thoáng chốc nhũn ra, không chút nào địch lại, chỉ có thể bị động tiếp nhận, trong cổ họng tràn ra thấp thấp nức nở.
Ánh đèn lại sáng lên.
"Nhiên bảo...." Giang Ngu thoáng ngửa ra sau, sợ cô lại hô hấp không thuận.
Trình Tô Nhiên thở phì phò, mở mắt ra.
Một sợi ánh đèn vàng ấm áp từ trên đỉnh đầu chảy xuống, hoa lệ, lộng lẫy, cực kỳ giống với thủy tinh, đầu óc cô ong một tiếng, trước mắt điên cuồng hiện lên hình ảnh quá khứ....
Giang Ngu lại lần nữa cúi đầu hôn cô.
"Đừng----" Trình Tô Nhiên quay đầu tránh đi, đôi tay chống lại bả vai cô, ý đồ muốn đẩy ra.
Giang Ngu chống tay động nửa thân trên, "Nhiên Nhiên, làm sao vậy?"
"Trước kia chị cũng là như vậy...." Trình Tô Nhiên nghiêng mặt, thanh âm thực nhẹ.
Căn phòng xa hoa, đèn thủy tinh xinh đẹp, kim chủ lạnh băng vô tình, chim hoàng yến ngoan ngoãn nhu nhược....!Ký ức cắm rễ thật sâu ở trong lòng, tạo thành một hàng rào chắn khó lòng vượt qua, chỉ cần nhớ tới liền chỉ biết đứng yên ở đó.
Giang Ngu lập tức hiểu ra.
Trước kia, cô ấy là kim chủ, cô là chim hoàng yến.

Đoạn quan hệ kia tạo thành bóng ma ở trong lòng mà cả hai không ai vượt qua được.
Chẳng lẽ sau này cô ấy đều không thể chạm vào Nhiên Nhiên sao?
Giang Ngu tiết khí, cả người ngả sang một bên, nằm thẳng, nheo mắt lại ngóng nhìn ánh đèn trên trần nhà.
Đột nhiên, Trình Tô Nhiên trở mình, ôm lấy Giang Ngu, học theo bộ dáng của cô ấy, chậm rãi quấn lấy phiến môi mềm ấm kia.
Cả người Giang Ngu cứng đờ.
Tựa hồ như cảm nhận được ý đồ của người này, cô ấy theo bản năng muốn đẩy ra, mới vươn tay đã bị Trình Tô Nhiên nắm lấy, chặt chẽ ấn tại bên người.
"Nhiên Nhiên, em đừng ưm -----" trong thanh âm lộ ra một chút hoảng hốt.
Trình Tô Nhiên mổ mổ môi cô ấy, dọc theo khắc hình tinh tế bơi lội, hôn đến cái mũi, đôi mắt, lỗ tai.....!Cuối cùng trở lại bên môi, thanh âm phát ra tựa như quét liếm.
"Chỉ có chị được khi dễ em, em không được khi dễ chị sao?
"...."
"Chỉ có kim chủ mới không được."
"....."
Giang Ngu bị nghẹn đến nói không nên lời.
"Chị, đừng sợ...." Trình Tô Nhiên nằm ở bên tai cô ấy, giọng nói khàn khàn mang theo đáy lòng ngứa ngáy run rẩy.
"Em muốn uống Khả Khả nóng."
.......
Một hồi liệt hỏa bốc cháy lên.
- ------
Editor:
ヽ(∀°)人( °∀)ノ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi