CẤM ĐỘNG TÂM



Lời nói chất vấn lạnh băng cách một cái màn hình truyền đến, quanh quẩn bên trong không gian yên tĩnh.

Tươi cười của Trình Tô Nhiên đọng lại, bỗng nhiên nhớ tới tình hình ngày hôm đó ở bệnh viện, có loại cảm giác làm chuyện xấu bị bắt gặp, tức khắc khẩn trương lên, "Chị....Sao chị biết....."
Giang Ngu không để ý tới, chỉ tăng thêm thanh âm: "Trả lời tôi."
"......"
Hình dáng gương mặt này mảnh khảnh, đường cong lãnh ngạnh, cho dù cách một cái màn hình cũng cho người ta cảm giác một cổ uy áp mãnh liệt, phảng phất như đang nói cho cô biết, hậu quả của việc nói dối rất nghiêm trọng.

Trình Tô Nhiên cắn môi dưới, ngón tay khẩn trương nắm chặt thành giường, khuôn mặt nhỏ bởi vì hoảng loạn mà trở nên trắng bệch, "Em chỉ hỏi chị ấy mấy vấn đề...."
"Vấn đề gì?" Giang Ngu hùng hổ dọa người.

"Hỏi lúc trước chị......" Trình Tô Nhiên hít sâu một hơi, "Có phải sợ tối, sợ quỷ, có phải có hội chứng sợ hãi giam cầm hay không, tình trạng sức khỏe như thế nào, còn có...." Cô tạm dừng một chút, có chút do dự.

Lại thấy Giang Ngu bên trong màn hình nhăn lại mi, cô vội vàng thành thật công đạo: "Còn hỏi chị thích ăn cái gì, chán ghét cái gì, ngày thường thường xuyên làm cái gì, nhưng có rất nhiều chuyện chị Ngôn Ngôn không nhớ rõ, có chút chuyện chị ấy cũng không biết."
Nói xong, không khí yên tĩnh giống như không gian chết.

Trong lòng Trình Tô Nhiên biết bản thân xong rồi, cúi đầu, trong mắt chậm rãi dâng lên hơi nước.

Ánh đèn trên đỉnh đầu lãnh bạch bao phủ cô, cô tịch lại bất lực, một bàn tay cô ôm lấy đầu gối, cuộn tròn lại, tầm mắt có chút mơ hồ.

Quay mặt đi, đem điện thoại chuyển hướng bên kia, lặng lẽ lau sạch nước mắt nơi khóe mắt.

Sau đó mới ngẩng đầu lên.

Bên kia video đang là ban ngày, trong phòng ánh sáng sung túc, bên trong bối cảnh xuất hiện đồ vật trong nhà phong cách rất rõ ràng, ở trên tường phía sau treo một bức tranh sơn dầu.

Giang Ngu lẳng lặng liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Tại sao lại muốn hỏi những thứ này?"
"Muốn hiểu về chị."
"Tại sao lại muốn hiểu về tôi?"
"....."
Cô ấy từng bước ép sát, con ngươi hắc trầm lạnh lẽo giống như một con rắn, Trình Tô Nhiên theo bản năng cảm thấy có chút sợ hãi, thân thể run rẩy, nhỏ giọng nói: "Bởi vì luôn khiến cho chị tức giận, cho nên em nghĩ, nếu có thể hiểu về chị thêm một chút nữa, có phải sẽ không như vậy nữa hay không.

Em cảm thấy đây là nghĩa vụ của em."
Mới đầu đúng thật là cô nghĩ như vậy, nhưng khi cô ý thức được bản thân động tâm với Giang Ngu, mới hiểu được rằng, nguyên nhân chân chính là đúng như lời Kỳ Ngôn nói----
Thích một người, liền sẽ muốn biết toàn bộ những chuyện liên quan đến người đó.

Chua xót lớn nhất không có gì hơn rõ ràng là xuất phát từ việc yêu thích, nhưng lại phải dùng quan hệ hiện thực lãnh khốc tô son trát phấn vào, sợ bị nhìn ra dấu vết, sau đó, vì muốn duy trì một phần ôn nhu trân quý này mà không thể không ngụy trang.

Hai người cách một cái màn hình đối diện nhau, trầm mặc hồi lâu.

Như là đang bên trong tuyệt vọng chờ đợi phán quyết.

Trình Tô Nhiên nhấp môi, tim đập rất nhanh, khăn trải giường đã bị nắm chặt đến nhăn nheo bèo nhèo không ra bộ dáng.


Bên kia đột nhiên có người nói chuyện, chỉ thấy Giang Ngu quay đầu lại, đối với người bên ngoài màn hình cười cười, nói hai câu tiếng Anh.

Nụ cười kia vô cùng xán lạn, tựa như một đóa hoa nở rộ.

Chỉ có vài giây ngắn ngủi như vậy, cô lại xem đến thất thần.

Sau đó, Giang Ngu quay mặt lại, ánh mắt khôi phục lạnh lẽo, "Chờ tôi trở về lại nói tiếp."
Cuộc gọi video kết thúc.

Gương mặt trên màn hình bỗng chốc biến mất, tâm Trình Tô Nhiên trầm xuống, ngón tay buông lỏng khăn trải giường ra, thân thể giống như bị ngã từ trên cao xuống, xương cốt mềm như bông lảo đảo ngã về phía sau, nằm ngửa ở trên giường.

Cả người cũng theo tâm trầm xuống.

Trầm rồi lại trầm.

Từ thiên đường trầm xuống địa ngục.

Lần này thật sự xong rồi.

Cô nghĩ.

Không có kim chủ nào có thể chịu đựng được tình nhân "phản bội", mà đối tượng còn là bạn gái cũ.

Cô cho rằng bản thân ít nhất vẫn còn một tháng rưỡi nữa, ở lại bên cạnh chị ấy, dùng hết khả năng lưu lại những khoảng thời gian tốt đẹp thuộc về nhau, như thế, cho dù số phận đã định là sẽ bị đá văng ra, nhưng ở những ngày về sau nữa cũng có một phần ký ức làm bạn bên người.

Đây là lần đầu tiên cô biết thích một người.

Trình Tô Nhiên hốc mắt đỏ hoe, ánh đèn trần nhà chiếu xuống chói chang, cô nghiêng thân mình, đem bản thân cuộn tròn lại.

Từ nhỏ cho đến lớn, cảm tình của cô đối với thế giới này là sự trống rỗng, tuổi dậy thì của người khác là hormone rung động, tuổi dậy thì của cô chỉ biết có học tập.

Bởi vì từ rất sớm đã hiểu được nhà của cô cô không phải là nhà của mình, bởi vì muốn thật nhanh lớn lên, bởi vì hiểu được chỉ có nỗ lực đọc sách mới có thể đi ra bên ngoài.

Sau khi vào đại học, có rất nhiều nam sinh thích cô, theo đuổi cô, nhưng đều bị "cao lãnh" của cô dọa lui.

Kỳ thật cô một chút cũng không cao lãnh, cô chỉ là quái gở, đương nhiên, cũng xác thật đối với những nam sinh đó không có cảm tình.

Một bên cự tuyệt kết giao bằng hữu, một bên khát vọng có được bằng hữu.

Nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ thích nữ nhân.

Mối quan hệ đồng giới ở trong mắt cô là một mối quan hệ an toàn, có thể tín nhiệm, có rất nhiều những người ưu tú là phụ nữ, đó cũng là bộ dáng mà cô muốn trở thành, cô cùng bạn cùng giới ở chung rất thoải mái, đối với bạn cùng giới so với khác giới cô càng khoan dung hơn.....!
Như là một loại tin tưởng.

Thế cho nên, cô có chút hoài nghi, đến tột cùng là bản thân thích Giang Ngu, hay là chỉ thích kia một tầng bên ngoài hào nhoáng lương lệ, hoặc là một cái danh hiệu.


Nhưng hiện tại những thứ đó đều không quan trọng....!
Là cô trái với điều khoản bên trong hiệp ước, chờ đợi cô chính là mối quan hệ này sẽ kết thúc.

Sau đó sẽ không còn được gặp lại người đó nữa.

......!
Mười mấy giờ bay, Giang Ngu ở trong khoang hạng nhất thoải mái dễ chịu ngủ một giấc, tới khi đến Giang Thành đã là buổi sáng ngày thứ ba.

Từ sân bay đi ra, cô ấy trực tiếp đến công ty, buổi chiều lại đi một chuyến đến phòng làm việc của mình.

Điền Lâm nói với cô đã tìm được một cô gái nhỏ khác.

"Đêm nay cô ấy rảnh, chị có muốn gặp không? Hay là báo một cái cũng được."
"Gặp."
Hai người xuyên qua sân nhỏ rời khỏi phòng làm việc.

Cạnh bên ngoài bờ tường tuyết trắng có trồng mấy cây quýt lâu năm, quả vẫn còn xanh chưa chín, lại qua thêm một hai tháng nửa mới có thể hoàn toàn chín hẳn, hoàng hôn dừng bước ở phía lưng các cô, kéo dài thân ảnh.

Giang ngủ mặc một thân áo khoác da màu đen, dài đến cẳng chân, thân hình cao gầy sạch sẽ lưu loát, có vài phần túc lãnh, đi đường mang theo gió.

"Được, lần này muốn ở khách sạn nào?" Điền Lâm có chút theo không kịp bước chân cô ấy, chỉ có thể tăng thêm cước bộ, đoạt trước cô ấy mở cửa xe ra.

Giang Ngu vừa bước một chân lên xe, nghe thấy vậy chân kia liền dừng lại, ánh mắt hơi tối, "Không cần tìm một phòng khác, trực tiếp mang nàng đến Vân Cẩm."
"Nhưng mà Trình tiểu thư ở tại nơi đó."
"Cho nên?"
Cô ấy quay đầu cùng Điền Lâm đối diện, đáy mắt không chút độ ấm.

Điền Lâm hiểu được, lắc lắc đầu, "Không có gì."
"Thời gian cũ, 8 giờ rưỡi."
"Được."
.......!
Buổi tối hôm nay nổi gió, mưa nhỏ lất phất, bên ngoài lạnh buốt, cả thành phố bị bao phủ bên trong mênh mông hơi nước.

Đúng 8 giờ, Giang Ngu đã tới khách sạn.

Vào thang máy lên tầng, đẩy cửa ra, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đen nhánh.

Cô ấy có chút sửng sốt, tùy tay mở đèn lên, phòng khách to như vậy lại trống không, không có một người.

Không ở đây?
Cô ấy có chút ngoài ý muốn, khẽ nhíu hạ mi rồi lại giãn ra, bình tĩnh buông túi xách xuống, trở về phòng ngủ chính cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa.

Hai ngày nay ở Milan công tác, ban đêm ngủ không được tốt lắm, chỉ cần cô ấy nhắm mắt lại, tiến vào giấc ngủ, hành lang vừa dài vừa tối kia lại xuất hiện trong đầu, giống như một không gian quỷ dị âm trầm, đem cô ấy nuốt vào bên trong.


Mơ thấy rất nhiều người xưa cùng chuyện cũ, càng ngày càng rõ ràng tỉ mỉ, càng ngày càng cực đoan.

Mấy năm trước, cô ấy thử đem bản thân nhốt bên trong mật thất, cố gắng khắc phục sợ hãi, kết quả không những vô dụng, ngược lại còn khiến bản thân trong một khoản thời gian dài không có được giấc ngủ ngon, phi thường mệt mỏi.

Thẳng đến rất lâu sau đó mới chậm rãi phai nhạt đi, dần dần tốt trở lại.

Chỉ là không biết lần này sẽ kéo dài đến bao lâu....!
Giang Ngu tắm ước chừng nửa giờ, tiêu mất chút mệt mởi mới mặc tốt áo ngủ, đơn giản các bước bảo vệ da, mới ra khỏi phòng tắm.

Điền Lâm đã mang theo lốp xe dự phòng chờ ở ngoài phòng khách.

Cô gái trẻ cao cao gầy gầy, họ Đào, 24 tuổi, thân cao 1 mét 7, biết tiếng Anh cùng tiếng Nhật, đang học nghiên cứu sinh, tính cách văn tĩnh, không theo đuổi thần tượng cũng không quen biết Giang Ngu.

Trừ tuổi cùng thân cao ra thì những cái khác đều phù hợp điều kiện, bởi vì muốn tìm hai người giống nhau như đúc thật sự rất khó.

"Chị Ngu, đây là...."
"Xin chào Giang tổng," còn không đợi Điền Lâm giới thiệu, cô gái trẻ đã chủ động tiến lên chào hỏi, hướng Giang Ngu hào phóng cười, "Em gọi là Đào Mẫn Kỳ."
Điền Lâm: "......"
Giang Ngu có lệ mà gật đầu, dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá nàng.

Còn kém.

Giống như bạn nhỏ đồng dạng là loại hình cô gái nhỏ, chỉnh thể nhìn qua tương đối thuận mắt, nhưng không giống như trước đây khi thấy bạn nhỏ, loại cảm giác kinh diễm đó.

Lớn lên rất thanh thuần, nhưng ánh mắt không quá sạch sẽ.

Giống một người có tâm cơ.

"Chị Ngu, em đi trước." Điền Lâm thức thời rời đi.

Hai người đứng dưới ánh đèn lẳng lặng đối diện nhau.

Một lát sau, Giang Ngu thu hồi tầm mắt, đi đến cạnh sô pha ngồi xuống, chân dài bắt chéo, không chút để ý hỏi: "Từng yêu đương chưa?"
"Chưa từng." Tiểu Đào cũng đi qua, dựa gần ngồi xuống bên người cô ấy.

"Có người yêu thích không?"
"Không có."
- ----- Ừm.

Rất tốt.

Giang Ngu đang muốn nói cái gì, cửa lớn truyến đến "tích" một tiếng, tiếp theo cửa bị đấy ra, cô ấy cùng với tiểu Đào đồng thời quay đầu lại.

Một đạo thân ảnh mảnh khảnh tiến vào.

Tầm mắt chạm nhau.

Trình Tô Nhiên đứng ở cửa, ngơ ngẩn mà nhìn hai người trên sô pha, nhất thời không rõ ràng lắm đây là tình huống gì, môi khẽ động, "Chị...."
Giang Ngu không để ý cô, bất động thanh sắc quay mặt lại, giơ tay xoa xoa đầu tóc tiểu Đào, nói: "Em đi tắm rửa trước, sau đó đến phòng của tôi."
Nói xong đứng dậy.

Tiểu Đào chỉ về phía Trình Tô Nhiên, nghi hoặc nói: "Giang tổng, vị này là?"
"Không cần quan tâm đến em ấy." Giang Ngu mí mắt cũng không nâng, lập tức trở về phòng.


- ----- cùm cụp
Cửa phòng đóng lại.

Một trận yên tĩnh xấu hổ.

Tiểu Đào đầu đầy mờ mịt mà đứng dậy, nhìn nhìn phòng ngủ chính, lại nhìn về phía Trình Tô Nhiên, xấu hổ cười, xách theo túi xoay người vào phòng tắm.

Trình Tô Nhiên sửng sờ ở tại chỗ.

Đây là....!
Tình nhân mới của chị ấy sao?
Trong đầu của cô ầm ầm vang, chỉ nghe thấy đáy lòng "oành" một tiếng, có thứ gì đó sập xuống, vỡ đầy đất.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách.

Thời gian phảng phất như quay về buổi tối tám tháng trước, cô cũng đi vào gian phòng hoa lệ này, cũng giống như cô gái trẻ bên trong đó, đem bản thân tắm rửa thật sạch sẽ, sau đó đi đến phòng của kim chủ.

Không, cô không đi đến phòng, chỉ ở phòng khách.

Ngực phiếm dày đặc ghen tuông, rầu rĩ đau đớn, Trình Tô Nhiên hít sâu một hơi, từng bước hướng cửa phòng đang đóng chặt kia đi đến, nâng tay lên, do dự, tiểu tâm mà gõ cửa.

Một cái, hai cái, ba cái.....!
Gõ xuống mười mấy cái.

Cửa cũng mở ra,
Một sợi ánh sáng tỏa ra, thân ảnh Giang Ngu cao gầy xuất hiện sau cánh cửa, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía cô, trái tim như bị một bàn tay vô hình dùng sức lôi kéo, thanh âm không khỏi run rẩy, "Chị không cần em nữa sao?"
Giang Ngu không nói chuyện.

Ngửi thấy được thanh hương diên vỹ quen thuộc.

Trình Tô Nhiên hít hít cái mũi, mắt đen trong trẻo chậm rãi dâng lên hơi nước, tầm mắt trong chốc lát mơ hồ, trong chốc lát lại rõ ràng, cô vươn tay, bắt lấy tay áo ngủ của Giang Ngu.

"Chị....."
"Chị nói cho em biết là vì cái gì được không?"
Giang Ngu nhíu mày, vẫn trầm mặc.

Vì cái gì?
Nếu không phải cô ấy cùng Bạch Lộ nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên biết được ngày đó ở hành lang bệnh viện phát sinh chuyện gì, chỉ sợ cũng vĩnh viễn chẳng hay biết gì.

Cô ấy chán ghét phản bội.

Nhưng cô ấy lại đối với bạn nhỏ không buông xuống được.....!
Giằng co hồi lâu, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Theo thời gian tựa như buông xuống, Trình Tô Nhiên mím chặt môi, hai mắt phiếm hồng toát lên thần sắc tuyệt vọng, ngón tay từng chút một buông lỏng tay áo Giang Ngu, cúi đầu, "Em sẽ đem mười lăm vạn còn thừa lại trả cho chị...."
Giọng nói của cô khàn khàn, chớp chớp mắt, rơi xuống một giọt chất lỏng trong suốt, lại rất nhanh bị gạt đi, ngẩng đầu lên mỉm cười.

"Em không thể lấy không tiền của chị."
- ------
Editor:
*Thả tim*.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi