CẤM ĐỘNG TÂM



Giang Ngu như bị sét đánh.
Cô ấy nhớ tới mấy năm trước số Wechat đã xóa kia.
"Bảo bảo ngoan ngoãn".....
Ánh đèn hành lang hơi ám, chiếu vào trên khuôn mặt không biểu tình của Trình Tô Nhiên, hiện ra vài phần lạnh lùng, ánh mắt tựa hồ cũng lạnh.
"Tôi phải đi rồi, Giang tổng, công tác tiếp theo lại liên hệ." Cô đẩy rương hành lý tiếp tục đi.
Giang Ngu vội vàng kéo cánh tay cô, "Là một tài khoản khác."
Trình Tô Nhiên dừng lại bước chân, nghiêng mặt qua, làm bộ như không biết mà nhướng mày.
"Trước đó xóa em là tài khoản phụ, hiện tại tôi dùng tài khoản chính thêm em." Giang Ngu nghiêm túc mà nhìn cô, nói xong lại ý thức được ngữ khí của bản thân quá cường thế, bồi thêm một câu nữa, "Có thể chứ?"
Thanh âm so với trước đó thấp hơn rất nhiều, mang theo vài phần cẩn thận.
Ngực Trình Tô Nhiên nhảy lên, bỗng dưng nhớ tới buổi tối khẩn trương bất an kia.

Giang Ngu ở trong phòng tắm tắm rửa, cô trộm lưu lại dãy số của cô ấy, phát hiện tài khoản chính của cô ấy, còn có đoạn đối thoại thân mật giữa Bạch Lộ cùng cô ấy.....
Kia đều ngập tràn tư vị chua xót, cô đến bây giờ vẫn nhớ rõ như in.
"Hoa trong gương, trăng trong nước" số điện thoại cũ vẫn còn nằm trong danh bạ, phủ đầy bụi bặm một đoạn đã qua, cô đã hai năm không mở ra nhìn.

Đã từng là cô, vừa ngốc vừa tiện.
"Là xóa người, không phải xóa tài khoản."
"....."
"Tạm biệt."
Trình Tô Nhiên bình tĩnh mà rút tay ra, không lại cho cô ấy có cơ hội nói gì nữa, đẩy rương hành lý từng bước một đi xa.
Giang Ngu nhìn theo bóng dáng của cô, môi giật giật.
Cái gì cũng không nói ra được.
Tâm phảng phất như bị đục rỗng, tê tê nhức nhức mà đau, một trận gió lạnh rót vào, lạnh lẽo hiu quạnh, cô ấy không khỏi run rẩy.
Sau một lúc lâu, cô ấy cúi đầu xem danh thiếp.
- ----- Công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Cánh Thanh Giang Thành, Trình Tô Nhiên, tổng giám đốc.
Thiết kế màu ngân bạch, nhỏ gọn đại khí.
Giang Ngu mặc niệm hai lần, mở danh bạ điện thoại ra, đem dãy số trên đó lưu vào, ghi chú "Nhiên Nhiên".
.....
Về đến nhà, trời vẫn còn chưa tối hẳn.
Dì giúp việc đang chuẩn bị bữa tối, Giang Ngu kéo bước chân nặng nề đi vào phòng ngủ chính, đứng trước gương tháo trang sức rửa mặt.

Người để mặt mộc trong gương là bản thân, tuy rằng sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi quy luật, siêng năng rèn luyện bảo dưỡng, mỗi năm đều tiêu rất nhiều tiền bảo dưỡng gương mặt này, nhưng chung quy vẫn là không bì kịp thời điểm mới hơn hai mươi tuổi, kia bộ dáng tràn đầy collagen.
Nhưng thời điểm hai mươi tuổi quá yếu ớt, cô ấy vẫn là càng thích bản thân của hiện tại hơn.
"Chị Ngu-----"
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Điền Lâm.
Giang Ngu nhẹ nhàng lau sạch nước đọng trên mặt, xoay người đi ra ngoài, vừa vặn nghênh diện với Điền Lâm, "Làm sao vậy?"
"Lần trước chị vừa ý người mẫu kia, hai tập ảnh chân dung em đều mang lại đây.

Trao đổi rất thuận lợi, người tuần sau sẽ đến đây." Trên tay Điền Lâm cầm một túi giấy dai tinh xảo chắc chắn, trịnh trọng đưa qua, giống như đang tiến hành một nghi thức thần thánh gì đó.
Giang Ngu nhìn nhìn, nói: "Đặt ở công ty là được rồi, không cần phải cố ý đến đây một chuyến đâu."
"Không có việc gì." Điền Lâm xua xua tay, "Vừa lúc em tới lấy quần áo còn dư lại, đêm nay sẽ dọn toàn bộ đi."
"Sinh hoạt ở chung hạnh phúc sắp bắt đầu."
Nàng đầy mặt vui mừng.
Đầu năm nay, Điền Lâm quen được một tiểu chó săn bạn trai, hai người kém nhau mười tuổi, là nhất kiến chung tình.

Niên hạ đệ đệ ấm áp lại tri kỉ, hống đến Điền Lâm tâm hoa nộ phóng, sau khi quen nhau hơn nửa năm, hai người quyết định ở chung.
Mấy năm nay, nàng từ tổng trợ lý thăng chức lên thành phó tổng điều hành SIENA, Giang Ngu cho nàng một chút cổ phần danh nghĩa, tuy rằng nàng không cần giúp Giang Ngu xử lý sự vụ lớn nhỏ nữa, nhưng thói quen cho phép, ngẫu nhiên vẫn không tự giác mà đi hỗ trợ.
Khoảng thời gian trước là bởi vì công tác, Điền Lâm ở tạm nơi này của Giang Ngu, ngày hôm qua đã lục tục đem đồ đạc thu thập đến không sai biệt lắm.
Trước nay chưa từng thấy nàng vui vẻ như vậy.
"Chúc mừng chúc mừng," Giang Ngu híp mắt cười, "Đừng rải cẩu lương cho tôi là được rồi."
"Không biết được nha."
"Tôi giúp em thu thập, buổi tối liền ở đây ăn cơm đi."
Hai người ngược lại đã đi đến phòng dành cho khách.
Điền Lâm lắc đầu nói: "Không được, em phải trở về cùng cậu ta nấu cơm."
"Có nam nhân quên chị em." Giang Ngu giơ túi trong tay lên chụp cô một cái.
Điền Lâm cười trộm.
"Tôi khi nào thì có cơ hội được uống rượu mừng của các em đây?"
"Không có.

Yêu đương là yêu đương, kết hôn không được."
Giang Ngu có chút sửng sốt, nhìn thấy biểu tình của Điền Lâm bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, không giống như là đang nói giỡn, "Thật sự?"

"Thời điểm em 17 tuổi đã nghĩ kỹ rồi." Điền Lâm nhún vai, nắm lấy vài món quần áo nhanh chóng gấp lại.
"Chị Ngu, chị không biết tư vị của tiểu chó săn có bao nhiêu mỹ diệu, ha ha ha, niên hạ thật tốt a, em thật là nói không hết....."
Giang Ngu nghe nghe, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Trình Tô Nhiên.
Năm nay Nhiên Nhiên 26 tuổi, cô ấy cũng 38 tuổi, giữa hai người kém nhau một giáp, nhưng mà lâu như vậy cho tới nay, tựa hồ ai cũng chưa từng để ý quá nhiều đến chuyện tuổi tác.

Cô ấy không cảm thấy tuổi tác là vấn đề, bởi vì so với cái này, còn có thứ quan trọng đáng giá hơn để cô ấy để ý.
"Điền Lâm....."
"Hửm?"
"Nếu một người độc thân, nhưng bên cạnh lại luôn có một người khác hỏi han ân cần, thoạt nhìn rất thân mật, em sẽ cảm thấy các nàng chỉ là bằng hữu thôi sao?" Giang Ngu một bên hỏi một bên đem quần áo của cô gấp gọn cất vào túi.
Điền Lâm dừng lại, "Cong hay thẳng? Đồng tính hay khác phái?"
"Cong.

Đồng tính."
"Trình Tô Nhiên sao?"
"......"
Bị nhìn thấu, Giang Ngu cũng không giận, chỉ ho nhẹ một tiếng: "Ừm, là Nhiên Nhiên, bên người em ấy có một cô gái cùng với em ấy quan hệ rất tốt, còn ở cùng một chỗ, nhưng tôi hỏi em ấy có phải bạn gái hay không, em ấy nói không phải....."
"Chị trực tiếp hỏi người ta?" Điền lâm sợ đến ngây người.
Giang Ngu chần chờ mà nhìn nàng: "Không thể sao?"
Điền Lâm lắc lắc đầu, không trả lời, nàng biết nếu mình nói đúng vậy, Giang Ngu cũng sẽ không thừa nhận, tổng lại muốn tìm đủ loại lấy cớ.
"Chị Ngu, em cũng không thể giúp được gì cho chị, chuyện của bản thân mình, cuối cùng vẫn là bản thân mình suy nghĩ cẩn thận mới được."
"......."
Giang Ngu còn muốn nói cái gì nữa, bên ngoài xa xa truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Cô ấy buông túi đi tiếp điện thoại.
Điền Lâm thở dài.
Không bao lâu Giang Ngu đã trở lại, sắc mặt có chút tối đen.
"Sao vậy?" Điền Lâm cho rằng cô ấy còn đang rối rắm.
Giang Ngu nhắm mắt, nhíu mày nói: "Bạch Lộ gọi điện thoại cho tôi, nói là đang ở sân bay, lập tức đến."
Dứt lời, cô ấy hít sâu, ngực phảng phất như bị cái gì đè nặng, thở không nổi.
Sắc mặt Điền Lâm ngưng trọng.

Trong phòng đột nhiên tràn ngập một cổ hơi thở áp lực.
Giang Ngu xoa xoa giữa chân mày, có chút bực bội, thanh âm lại thấp thêm vài phần: "Em đi trước đi."
".......!Được."
......
Tiễn Điền Lâm đi rồi, đại khái qua nửa giờ, Bạch Lộ đã đến.
"Chị Ngu------"
"Chị có nhớ em không?"
"Em mang về cho chị rất nhiều quà!"
Nữ nhân vừa vào cửa liền đem cái rương ném sang bên cạnh, nhào qua ôm lấy Giang Ngu, giống như làm nũng cọ cọ tóc cô ấy.

Hai người thân cao thể trọng không sai biệt lắm, Giang Ngu suýt nữa bị nàng đẩy ngã trên đất.
"Em đứng lên trước đi." Giang Ngu nhăn lại mi.
Tươi cười trên khóe môi của Bạch Lộ tức khắc sụp xuống, thẳng eo lên, u oán mà nhìn cô ấy: "Chị Ngu, có phải chị chê em phiền hay không? Nhưng chỉ cần em nhìn thấy chị đã rất vui vẻ a, như vậy cũng không được sao? Em đây......"
"Không phải ý đó," Giang Ngu liên tục lắc đầu, "Là tôi chịu không nổi trọng lượng của em."
"À, được rồi." Bạch Lộ lại híp mắt cười.
Kia tươi cười xán lạn hào phóng, ánh mắt lại lộ ra như có như không âm trắc, giống như một bóng ma ẩn hiện bên trong bóng tối.
Giang Ngu mạc danh sau lưng phát lạnh.
Nhưng đây cũng là chuyện bình thường mà mấy năm nay đã trải qua.....
"Chị Ngu, mau đến xem em mang quà gì về cho chị nè." Bạch Lộ buông cô ấy ra, cười hì hì xoay người dùng chân đá rương hành lý, đi đi dừng dừng, vẫn đá cho đến khi đến cạnh sô pha thì ngồi xuống.
Giang Ngu cũng chậm rãi đi qua, ngồi ở trên ghế sô pha đơn.
"Ngồi ở đây." Bạch Lộ vỗ vỗ vị trí bên người.
Giang Ngu: "Đều giống nhau."
"Chị Ngu chị lại ghét bỏ em....."
"Được Được Được."
Nhìn cô ấy ngoan ngoãn ngồi lại đây, Bạch Lộ cười, cúi đầu, mở rương hành lý ra, từ bên trong lấy ra mấy hộp trang sức, giống như hiến vật quý đặt ở trước mặt Giang Ngu, phân biệt là hoa tai, vòng cổ cùng nhẫn.
"Em cảm thấy đẹp, rất thích hợp với chị, có thích không? Bây giờ liền mang lên có được không a?" Biểu tình của Bạch lộ tha thiết mà nhìn cô ấy, như một ngọn lửa nóng rực.
Nhưng Giang Ngu lại chỉ cảm thấy rét lạnh.
"Ăn cơm trước đi, đợi chút nữa lại mang." Cô ấy giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy, ánh mắt chạm đến con ngươi tựa hồ ly kia, càng cảm thấy thêm áp lực.
Đây là nhà của cô ấy, nhưng cô ấy lại chỉ nghĩ muốn chạy trốn.
Tay Bạch Lộ cứng lại, tươi cười bỗng chốc biến mất, khóe miệng sập xuống, thần sắc ai oán, "Chị Ngu, em cảm giác chị không kiên nhẫn, không muốn quà của em sao? Em ở bên ngoài mấy ngày nay rất cô đơn, toàn dựa vào nhớ chị mới có thể chống đỡ được, chị thật sự nhẫn tâm đối với em như vậy sao? Nếu đúng như vậy, em cảm thấy sống không còn thú vị nữa....."
"Không có-----" Giang Ngu hít sâu, đôi tay chặt chẽ bắt lấy bả vai cô, "Đừng suy nghĩ bậy.

Quà tôi rất thích, em mang vào giúp tôi đi."
Cô ấy nặn ra một nụ cười vô lực.
Bạch Lộ lập tức nín khóc bật cười, vui vẻ lên, cầm lấy vòng cổ mang lên cho cô ấy.

Giang Ngu giống như một pho tượng điêu khắc vẫn không nhúc nhích.
Phảng phất như có một cánh tay vô hình bóp chặt cổ cô ấy....
Mấy năm nay, Giang Ngu làm người đại diện thành công nhất ở chỗ, đó là đem được Bạch Lộ nâng ra ngoài.
Từ sàn diễn nhỏ trong nước đến sàn diễn lớn của quốc tế, Bạch Lộ lấy thế tấn mãnh ở trong vòng người mẫu nhanh chóng bay lên, 5 năm, Giang Ngu mang nàng đến Paris, dùng nhân mạch của chính mình cho nàng tài nguyên, cho nàng cơ hội, để nàng có được so với bất kỳ người mẫu mới nào xuất phát điểm cao nhất.
Bạch Lộ cũng không cô phụ kỳ vọng của cô ấy, nhảy lên trở thành sự tồn tại lóa mắt nhất trong nhóm người mẫu mới.
Đúng như những gì mà cô nhìn thấy trước khi ký xuống hợp đồng với Bạch lộ, ánh mắt tinh chuẩn, cô nương này quả thật chính là một người có thiên phú.
Hiện tại Bạch Lộ ở trong nước đã có danh khí không nhỏ, ở trên sàn quốc tế cũng được vô cùng ưu ái, nàng từ lúc ban đầu bắt chước học tập theo Giang Ngu, dần dần cũng có phong cách riêng của chính mình.
Nhìn người do chính tay mình nâng lên càng ngày càng như cánh chim đập gió lớn, trong lòng Giang Ngu chính là vui mừng, rất có cảm giác thành tựu.
Mới đầu vì phương diện công việc, Giang Ngu cho phép Bạch Lộ ngẫu nhiên ở lại nhà của mình, không liên tục.

Mấy ngày nay đó, Bạch Lộ đối với cô ấy thập phần ân cần, nói là vì cảm ơn, chỉ cần không có việc gì liền vì cô ấy làm này làm kia, nếu bị cự tuyệt sẽ không cao hứng.
Ân cần đến mức đã có chút giống với bệnh trạng.
Sáng sớm rời giường, Bạch Lộ sẽ vì cô ấy chuẩn bị tốt đồ dùng tẩy rửa, lấy sẵn kem đánh răng.
Thời điểm ăn cơm, vô luận bàn ghế có bao nhiêu sạch sẽ, Bạch Lộ vĩnh viễn cũng sẽ vì cô ấy mà lau qua một lần, thay cô ấy gắp thức ăn, thậm chí còn muốn đút cô ấy.
Trước khi ngủ, Bạch Lộ luyến tiếc trở về phòng của mình, phải ở cửa phòng của cô ấy bồi hồi trong chốc lát, nói rất nhiều lần ngủ ngon mới đi.
Hỏi han ân cần, tỉ mỉ cẩn thận.
Giang Ngu cũng chỉ nghĩ là nàng sốt ruột muốn cảm ơn, cũng không quá để ý, sau đó không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần cô ấy biểu hiện cự tuyệt, Bạch Lộ sẽ nói với cô ấy: Chị Ngu, em đối với chị tốt như vậy, chị nhẫn tâm sao?
Lại sau đó nữa, Giang Ngu phát hiện Bạch Lộ càng ngày càng khó đối phó, dục vọng khống chế vô cùng lớn.
Cô ấy tiếp điện thoại, sẽ hỏi là ai, cô ấy ra cửa công tác, sẽ hỏi gặp người nào, cô ấy cầm điện thoại, sẽ hỏi đang xem cái gì.....!Rốt cuộc có một ngày, cô ấy không thể nhịn được nữa, nổi giận với Bạch Lộ, yêu cầu nàng từ nay về sau để cho bản thân độc lập hoạt động.
Người mẫu thường xuyên sẽ phải đi nước ngoài công tác, ấn theo quy củ thường mỗi người sẽ có chỗ ở cố định ở một nơi nào đó, nhưng Bạch lộ thì không như vậy, tình nguyên bay qua bay lại giữa Trung Quốc và Châu Âu, cũng không muốn định cư ở nước ngoài.
Ngày đó Bạch Lộ cái gì cũng không nói, chạng vạng Giang Ngu nhận được điện thoại của dì giúp việc, mới biết được Bạch Lộ cắt cổ tay.
Kia mảng lớn máu tươi đầm đìa, cảnh tượng nhìn thấy ghê người, cả cuộc đời này của Giang Ngu cũng khó có thể quên được.
Sau đó đem người đưa đến bệnh viện, tỉnh lại câu đâu tiên nói đó là "Em đối với chị tốt như vậy, chị lại ghét bỏ em, em sống còn có ý nghĩa gì, không bằng vì chị mà chết".
- ----- vì chị mà chết.
Là ai cũng không có cách nào lưng đeo nổi một cái tay nải mạng người to nặng như vậy.
Từ đó về sau, Giang Ngu không dám nặng lời với Bạch Lộ nữa, tận lực thỏa mãn yêu cầu của nàng.
Loại cuộc sống này là triệt triệt để để tra tấn.
Giống như dính phải thuốc cao bôi trên da chó, một ngày so với một ngày càng làm cho người ta hỏng mất.....
"Chị Ngu, mang xong rồi."
"Ừm."
Bạch Lộ từ trong túi lấy ra một cái gương, đưa đến trước mặt cô ấy, như cũ híp mắt cười: "Đẹp không?
Giang Ngu kéo kéo khóe miệng, có lệ mà trả lời: "Đẹp."
Giống như rối gỗ không có cảm tình.
"Trừ bỏ tắm rửa, những lúc khác không được tháo xuống nga." Bạch Lộ dựng thẳng ngón trỏ ở trước mặt cô ấy quơ quơ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi