CẤM ĐỘNG TÂM



Ảo giác?
Giang Ngu bỗng nhiên xoay người.

Người trên giường vẫn đang ngủ rất ngon lành, đầu nghiêng sang một bên, ánh đèn ảm nhược như nước chảy chiếu lên khuôn mặt cô, điềm tĩnh an bình, lông mi mảnh dài hơi rung động, trong miệng lại phát ra lẩm bẩm câu từ thật nhẹ:
"Chị.....Ưm.....Đừng đi....."
Thanh âm yếu ớt tựa như đang làm nũng.

Hô hấp Giang Ngu cứng lại, xác định bản thân không phải gặp ảo giác, tay chân nhẹ nhàng trở lại cạnh mép giường ngồi xuống, lẳng lặng mà nhìn người đang nằm ở trên giường.

"Chị....."
"Ưm.....!Chị.....!Đừng đi....."
Trình Tô Nhiên nghiêng mặt, sợi tóc đen ánh ở dưới ánh đèn phiếm lên oánh nhuận ánh sáng, giữa khe hở lộ ra vành tai nhỏ tinh xảo mượt mà, cái miệng nhỏ tự nhiên mà buông xuống chút độ cung, giữa mày hiện ra nếp uốn, như là đang mơ phải một giấc mơ thống khổ.

Cô vẫn luôn gọi chị.

Hốc mắt Giang Ngu chua xót, khuôn mặt nữ nhân bên trong tầm mắt mơ hồ thành một đoàn quang ảnh.

Chất lỏng ấm áp phía sau tiếp phía trước mà chảy xuống.

"Chị......!Chị....." Trong lúc ngủ mơ Trình Tô Nhiên vểnh miệng lên, rầm rì.

Giờ khắc này, phòng ngự yếu ớt trong lòng Giang Ngu hoàn toàn sụp đổ, cô ấy lau lau mặt, cúi người tiến đến bên tai Trình Tô Nhiên, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: "Chị ở đây....."
Sợ đánh thức người đang ngủ say, cô ấy không dám dựa đến quá gần, rồi lại nhịn không được mà muốn gần hơn một chút nữa, muốn hôn cô, muốn ôm cô.

"Đừng đi ưm....."
"Không đi," Giang Ngu rơi lệ đầy mặt, thật cẩn thận mà hôn hôn tóc cô, ôn nhu trấn an, "Chị không đi, ngủ đi, ngoan."
Cô ấy nắm lấy tay Trình Tô Nhiên.

"Chị....."
Thanh âm bên tai đứt quãng, lưng của Giang Ngu tựa vào đầu giường, ngưỡng mặt lên nhắm mắt lại, không tiếng động mà nức nở.

Mấy ngày nay nổi lòng phập phập phồng phồng, cô ấy đoán không ra tâm tư của Nhiên Nhiên, muốn tiến thêm một bước lại sợ rước lấy phiền chán, nhưng lui một bước lại sợ vĩnh viễn mất đi, cứ như vậy tiến tiến lùi lùi, cuối cùng vẫn ở chỗ cũ mờ mịt đạp bộ.

Phảng phất như rơi vào một đại dương mênh mông, lang thang không có mục tiêu trôi rồi lại trôi, không biết sẽ trôi đến nơi nào, không có điểm dừng, không có giới hạn.

Buổi tối Tết Trung Thu ngày đó sau khi trở về, cô ấy suy nghĩ thật lâu thật lâu, có lẽ Nhiên Nhiên thật sự không muốn cùng mình có bất luận liên quan gì, có lẽ bản thân thật sự đã quấy rầy đến Nhiên Nhiên, thấy cô ấy, Nhiên Nhiên sẽ không vui vẻ, chỉ có thống khổ, cô ấy hết lần này đến lần khác nhiều lần xuất hiện ở trước mặt Nhiên Nhiên bất quá chính là quấy rầy.

Cô ấy nghĩ, dứt khoát cứ như vậy thôi bỏ đi, từ bỏ đi, hiện tại Nhiên Nhiên sống rất tốt, có nhà có sự nghiệp có bằng hữu, cô ấy tội gì còn muốn lại đi cấp ngột ngạt trong lòng cho đối phương.

Đến nỗi bản thân cô ấy, độc thân đến già cũng rất tốt.

Cô ấy cho rằng linh hồn của mình đã chết đi.

Nhưng mà hôm nay nó lại chết đi mà sống lại.

Nhiên Nhiên sẽ mơ thấy cô ấy, gọi một tiếng "chị" mà cô ấy tưởng niệm đã lâu, có phải cũng ý nghĩ trong lòng vẫn còn một chút vị trí dành cho cô ấy hay không? Giang Ngu an ủi bản thân, khóe môi nhấp chặt hơi hơi giương lên.

Trôi nổi ở trên mặt biển hồi lâu cô ấy rốt cuộc cũng đã trông thấy lục địa.

Con đường này cuối cùng cũng có điểm dừng lại.

An tĩnh ngồi ở đó, nước mắt dần dần khô cạn, bên tai thanh âm nói mê cũng dừng lại, chỉ còn lại tiếng hít thở vững vàng sâu xa.

Giang Ngu mở mắt ra, nhìn sườn mặt nhu mỹ của Trình Tô Nhiên đang ngủ say, có chút lưu luyến.

Cô ấy có cần phải đi hay không?
"Ai....."
Giang Ngu thở dài, cong lưng, hôn hôn cái trán no đủ trơn bóng của cô, trong lòng vạn phần không muốn.

Nếu đêm khuya Nhiên Nhiên lại lần nữa mơ thấy cô ấy, gọi cô ấy, thì phải làm sao bây giờ? Cô ấy ở đây nói, ít nhất còn có thể trấn an một chút, làm cho Nhiên Nhiên ngủ ngon hơn....!Cô ấy không ngừng khuyên phục bản thân, càng nghĩ càng không muốn đi, ánh mắt liếc về hướng một bên sườn khác của giường.


Giường ngủ 1 mét 5 cũng đủ hai người.

Giang Ngu tâm sinh động diêu, tay chân nhẹ nhàng mà đi đến nhà vệ sinh, tắt đèn phòng khách, cầm lấy hai cái gối ôm trở lại phòng, đem điện thoại đã thiết lập đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, từ một bên sườn khác bỏ lên giường.

Cô ấy đem gối ôm dựng thẳng lên, đặt ở chính giữa hai người, ngăn cách một đường "tuyến an toàn".

Tắt đèn, nằm xuống.

Bên trong bóng tối yên tĩnh lặng yên lan tràn.....!
Nghe thấy bên tai là tiếng hít thở đều đều, ngực Giang Ngu phát ngứa, giống như cảm giác nghiện thuốc lá vậy, cô ấy duỗi tay xuyên qua khe hỡ giữa hai cái gối, tiểu tâm mà sờ sờ.

Đầu ngón tay chạm đến là da ấm áp.

Là tay Nhiên Nhiên.

Cô ấy giật giật ngón tay, nhẹ nhàng câu lấy, mười ngón tay đan vào nhau.

Sau đó an tâm chìm vào giấc ngủ.

........!
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên.

Nửa tỉnh nửa mơ, Trình Tô Nhiên cảm nhận được bản thân được thứ gì đó mềm mại ấm áp vây quanh, như là nằm trên bông, cô thoải mái đến nổi chôn mặt vào cọ cọ, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Một khuôn mặt phóng đại xuất hiện ở trước mắt cô.

Chị?
Trình Tô Nhiên ngơ ngẩn mà thất thần, nhất thời có điểm phân không rõ là cảnh trong mơ hay là hiện thực.

Đồng hồ báo thức vẫn còn vang lên, Giang Ngu phát ra một tiếng nói mớ, mở bừng mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, một giây, hai giây, ba giây....! Trình Tô Nhiên giật mình một cái, bò dậy, "Tại sao chị lại ở trong phòng của tôi?"
Cô cuống quýt cúi đầu nhìn nhìn trên người mình.

"......"
Không xong.

Giang Ngu ý thức được không tốt, xoa xoa đôi mắt, ngồi dậy nói: "Đêm qua em bị đau dạ dày, uống thuốc xong liền ngủ, tôi không yên tâm, cho nên....." Nói xong cô ấy nhìn chung quanh bốn phía, "Tôi nhớ rõ tôi đã đặt hai cái gối ôm ở giữa, sao lại không thấy nữa?"
Gối ôm không biết đã rơi xuống đất tự khi nào.

Cái này nói không rõ.

Trong lòng Giang Ngu có điểm hoảng, trên mặt lại không có chút biểu hiện nào, chỉ nhàn nhạt nói: "Hẳn là buổi tối không cẩn thận đã đá xuống rồi."
Trình Tô Nhiên nhìn cô ấy chằm chằm.

Nghĩ tới.

Tối hôm qua đột nhiên dạ dày đau, sau đó Giang Ngu đi mua thuốc, đút cho cô, sau đó cô liền ngủ rồi, lại sau đó nữa liền không còn ấn tượng gì.

"Nhiên Nhiên....." Giang Ngu nhẹ giọng gọi cô, "Em tin tôi không?"
Trình Tô Nhiên đỏ mặt gật đầu: "Tin."
Giang Ngu cười.

........!
Đúng 10 giờ đàm phán sẽ bắt đầu, đoàn của Giang Ngu đúng giờ đến nơi.

Lần này chọn dùng phương thức phiên dịch liên tục, sau khi phía đối phương nói xong một câu, phiên dịch viên sẽ dịch lại một câu, xác suất chính xác so với phiên dịch đồng thời càng cao hơn, Trình Tô Nhiên đóng một vai trò rất quan trọng trong hội nghị lần này, xác suất chính xác của cô lên đến 95%.

Hội nghị kéo dài một giờ đồng hồ, sau khi hai bên thành công đạt thành nhận thức chung ký kết hợp đồng thì kết thúc, lại cùng nhau đi ăn cơm trưa.

Trước khi chia tay, Giang Ngu dùng điện thoại chụp mấy tấm ảnh chung, sau đó trở lại chung cư thu thập hành lý.


Trình Tô Nhiên không theo các cô ấy cùng nhau trở về nhưng muốn đổi đến khách sạn ở, sau khi thu thập mọi thứ xong liền ngồi ở trên sô pha chờ đợi, trên tay cầm máy tính bảng học từ đơn.

"Nhiên Nhiên, em tính toán ở lại chỗ này chơi mấy ngày sao?" Giang Ngu đẩy rương nhỏ từ trong phòng ra tới.

Trình Tô Nhiên lắc đầu, mí mắt một chút cũng không nâng, nói: "Đồng nghiệp ở bộ ngoại giao trước kia hẹn tôi ăn cơm, sẽ ở lại nhiều hơn một đêm."
"Nam đồng nghiệp?"
"Nữ, trước kia là cấp trên của tôi."
"Cấp trên gì?"
"Phó trưởng phòng phiên dịch tiếng Pháp......" Trình Tô Nhiên thuận miệng nói tiếp, bỗng nhiên sinh ra một cổ cảm giác quái dị, nhăn lại mi.

"Chị hỏi những thứ đó làm gì?"
Giang Ngu nhấp miệng cười cười, hào phóng thừa nhận: "Tò mò."
"À....." Trình Tô Nhiên ngược lại lại không lời nào để nói.

"Vậy.....!Tôi đi đây?" Giang Ngu lưu luyến mà nhìn cô.

"Ừm."
Trình Tô Nhiên rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên máy tính bảng ----- rậm rạp toàn bộ đều là tiếng Nga, gần đây khi cô rảnh rỗi liền xem, giống học sinh tiểu học học tiếng Anh vậy.

Bỗng nhiên, cô nghĩ đến một việc, ngẩng đầu lên.

"Từ từ -----"
Thân ảnh cạnh cửa dừng lại, xoay người lại.

"Vừa rồi bức ảnh chị chụp có thể gửi qua cho tôi không?"
"Được," Giang Ngu lấy điện thoại ra, chợt lại nhíu mày, "Tôi không có Wechat của em....!Dùng MMS gửi sao?"
Trình Tô Nhiên cũng sửng sốt.

Hai người đối diện nhau không nói gì.

Sau một lúc lâu, Trình Tô Nhiên yên lặng click mở Wechat, mở mã QR, "Chị quét tôi đi."
Giang Ngu khó có thể tin, trong mắt toát lên một tia kinh ngạc, lại giả vờ bình tĩnh gật gật đầu, cô ấy quét xong mã QR, sau đó liền thêm bạn thành công, ảnh đại diện là một bức tranh phong cảnh, tên là "Nhiên".

"Gửi đi."Trình Tô Nhiên thúc giục nói.

"Gửi xong em sẽ xóa tôi sao?"
".....!Sẽ không."
Khóe miệng Giang Ngu cong lên, click mở album, đem mấy tấm ảnh chụp chung kia gửi qua, thuận tay sửa ghi chú lại thành "Nhiên Nhiên của tôi".

"Tôi đi đây."
"Tạm biệt."
Trình Tô Nhiên buông điện thoại, đầu cũng không nâng.

Cửa mở ra rồi lại đóng, trong phòng hoàn toàn an tĩnh lại, cô lại một lần nữa cầm điện thoại lên, lưu tấm ảnh chụp chung kia xuống, lại điểm tiến vào trang cá nhân Wechat của Giang Ngu.....!
Là tài khoản chính.

Ảnh đại diện là hình một con thỏ, nick name là "JangCoCo", vòng bạn bè đăng thật sự rất ít.

Trước mắt Trình Tô Nhiên hiện lên bức ảnh đại diện màu tro đen kia, trong lòng dâng lên tư vị phức tạp, thở dài, đem ghi chú Giang Ngu đổi thành tiếng Trung ----- Giang Khả Khả.

.........!
Máy bay vừa đáp xuống Giang Ngu liền nhận được điện thoại của Bạch Lộ ----- buổi tối muốn tới ăn cơm.

Cô ấy đồng ý, thông tri cho dì giúp việc trong nhà, sau đó tiếp tục lướt xem vòng bạn bè của Trình Tô Nhiên.


Vẫn là số Wechat quen thuộc đó.

Nhiên Nhiên thiết lập "Chỉ nhìn thấy nửa năm", ước chừng ba bốn ngày sẽ đăng động thái một lần, có đôi khi là phong cảnh mỹ thực, có đôi khi là sinh hoạt hằng ngày, duy độc không có ảnh tự sướng.

Cô ấy lướt lướt, phảng phất như đang rơi vào một không gian đường hầm, xem trộm cuộc sống hằng ngày của Nhiên Nhiên khi không có cô ấy.

Một cái Wechat nho nhỏ, tựa như liên kết ràng buộc giữa các cô, cho dù chỉ lẳng lặng nằm ở trong danh sách cũng thực an tâm.

Thời điểm về đến nhà Bạch Lộ đã về tới trước rồi.

Dì giúp việc đang ở trong phòng bếp nấu cơm.

"Chị Ngu ------- "
Vừa thấy cô ấy vào nhà, Bạch Lộ đã từ trên sô pha nhảy dựng lên, nhào đến ôm lấy cô ấy, "Em nhớ chị muốn chết.

Chị có nhớ em không a?" Gương mặt cô ta dán ở trên tóc thân mật cọ cọ.

Giang Ngu suýt chút nữa đã té trên mặt đất, có chút chịu không nổi, buồn cười lại bất đắc dĩ đem người đẩy ra, "Nhớ, em an tĩnh một chút."
"Đây là đang ghét bỏ em ồn ào sao." Thần sắc Bạch Lộ uể oải.

Giang Ngu rót cho mình một ly nước, ngồi xuống, chậm rãi uống hai ngụm, "Tôi chưa nói, là tự em nói."
"......"
Sắc mặt Bạch Lộ tối xuống.

Thấy cô ta không cao hứng, Giang Ngu than nhẹ một tiếng, trong lòng có chút bực bội, nói sang chuyện khác: "Công việc gần đây như thế nào rồi? Lần trước em lấy được đại ngôn của Lam Huyết....."
"Khá tốt a," Bạch Lộ ngắt lời cô ấy, đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi hơi nheo lại, "À đúng rồi, chị Ngu, em tìm được cho chị hai người mẫu, các cô ấy đang chuẩn bị đi ăn máng khác, có kinh nghiệm tham gia show diễn lớn, tư chất tính là loại A đi, nếu chị đồng ý, em có thể để cho các cô ấy trực tiếp cùng chi nhánh bên Paris ký hợp đồng."
"Còn nữa lần này em còn quen biết được mấy người mới bên Ukraine......!Chị Ngu, thay vì làm người đại diện tìm kiếm người mới, không bằng để đồng loại thẩm thấu vào, chị có thể yên tâm đem thị trường hải ngoại giao cho em." Cô ta lại cười rộ lên, trong mắt chớp động ánh sáng hưng phấn.

Giang Ngu nhíu mày nhỏ đến khó phát hiện, "Em thích làm người đại diện như vậy sao?"
"Em thật sự muốn giúp chị a."
"......"
"Chị Ngu ~" Bạch Lộ chớp chớp mắt, thân mật mà khoác lấy cánh tay cô ấy, "Chị đầu tư cho em nhiều như vậy, trong lòng em vẫn luôn nhớ kỹ, trừ bỏ nỗ lực làm việc ra, em còn muốn dùng hết khả năng của mình giúp đỡ chị, người muốn tri ân báo đáp, không phải sao?"
"Nhưng đây vốn không phải là bản chức công việc của em, vô luận là em có cỡ nào biết chừng mực cũng khó tránh khỏi sẽ bị phân đi tinh lực, thời kỳ hoàng kim của người mẫu chỉ có mấy năm như vậy, em muốn làm người đại diện hoàn toàn có thể chờ sau khi lui màn, giống như tôi vậy.

Cho nên làm việc vẫn là nên biết phân nặng nhẹ nhanh chậm, phân rõ chủ yếu và thứ yếu, đừng đến cuối cùng cái gì cũng muốn, cái gì cũng không có được."
"Nhưng mà....."
"Lời của tôi nói em không nghe phải không?" Giang Ngu xụ mặt.

Bạch Lộ không nghĩ tới cô ấy lại hung dữ với mình như vậy, tức khắc ủy khuất cực kỳ, trong ánh mắt tràn lan thủy quang, "Chị chính là ghét bỏ em, ngại em che mắt chị, được rồi, em biết, em đây liền đi, dù sao sống cũng không còn ý nghĩ gì....." Cô ta đứng dậy muốn rời đi.

"Đứng lại!" Giang Ngu quát khẽ.

Bạch Lộ đứng lại không nhúc nhích.

Một trận trầm mặc quỷ dị, không khí áp thấp mấy độ.

"Được được," Giang Ngu than nhẹ một tiếng, lôi kéo cô ta ngồi xuống, "Không có ghét bỏ em, là suy xét cho em, hy vọng em có thể ở trên sân khấu thuộc về chính mình tỏa sáng nhiều hơn."
"Chị Ngu....."
"Ừm."
Bạch Lộ cúi đầu, trong mắt chợt lóe lên ủ rũ rồi biến mất, bỗng ngước mắt cười cười với Giang Ngu, ánh mắt lộ ra si mê, "Chị thật tốt, trước nay chưa từng có ai đối tốt với em như vậy, vì em suy xét nhiều như vậy...."
"A, chị lại đem em gái nhỏ tìm trở về rồi sao?" Cô ta nhướng mày, nhanh chóng đổi đề tài.

"Thế nào, em không nói sai đi, tám thế phẩm cũng không bằng nguyên bản tình nhân."
Trong lòng Giang Ngu nhói lên.

Cô ấy bị suy nghĩ nhảy lên của Bạch Lộ làm cho ngây người, có chút phản ứng không kịp, hoãn lại mới nhớ tới những con chim mà mình đã dưỡng mấy năm qua, trong nháy mắt, qua đi đều trở thành sỉ nhục, là cái gai trong lòng cô ấy.

"Em ấy không phải tình nhân."
"À, đối tác hợp tác, Trình tổng." Bạch Lộ nhún vai, một bộ dáng chẳng hề để ý.

Giang Ngu nhàn nhạt nói: "Là người yêu."
"....." Tươi cười của Bạch Lộ cứng đờ.

"À, người yêu."
"Tôi đi xem cơm đã nấu xong chưa." Giang Ngu xoa xoa huyệt thái dương, đứng lên, dường như tránh né đi về hướng phòng bếp.

Bạch Lộ nhìn theo bóng lưng của cô ấy, khóe môi gợi lên cười lạnh.

......!
Những ngày cuối tháng nhiệt độ không khí lại giảm xuống.


Sau khi thêm được Wechat rồi, Giang Ngu cũng không cùng Trình Tô nhiên nói lấy một lời, có đôi khi nhìn ảnh đại diện kia thất thần, luôn muốn gửi cái gì đó, rồi lại lo lắng Nhiên Nhiên phản cảm, do dự lặp lại, cũng tìm không thấy lý do thích hợp gặp mặt Nhiên Nhiên.

Hôm nay là sinh nhật 38 tuổi của Giang Ngu.

Bắt đầu từ lúc 0 giờ, đã không ngừng nhận được lời chúc của bạn bè, có bao lì xì, có quà tặng, cô ấy ở trong Wechat cả ngày, từ nắng sớm mờ mờ cho đến trời chiều ngã tây, trước sau vẫn không nhận được tin nhắn của Trình Tô Nhiên.

Đầy cõi lòng chờ mong dần dần tràn đầy tư vị mất mát.

Chạng vạng, Giang Ngu đứng ở trên ban công trong nhà, nhìn một tia chiều tà biến mất ở phía chân trời xa xa, nỗi lòng cũng như hoàng hôn kia, từ sáng dần tối.

Điện thoại bỗng nhiên rung lên.

Cứ tưởng rằng là Nhiên Nhiên, trong lòng cô ấy tràn đầy vui mừng mà cúi đầu, lại thấy trên ghi chú là "Điền Lâm".

Cô ấy thoáng chốc tiết khí.

"Alo?"
"Chị Ngu, Diệp nữ sĩ hôm nay gọi điện thoại cho em, nói là bà ta bệnh nặng đang nằm viện, phải làm phẫu thuật, hỏi chị muốn 50 vạn." Ngữ tốc Điền Lâm cực nhanh, thái độ như đang báo cáo công việc.

Giang Ngu nhăn lại mi, hừ lạnh một tiếng: "Không có...."
"Vậy bệnh của bà ta....."
"Trị không được thì chết cũng không sao."
"Được."
Điện thoại rất nhanh đã cúp, Giang Ngu nhắm mắt lại, hít sâu.

Lại là một dạng đòi tiền khác.

Diệp nữ sĩ, người mẹ "thân ái" của cô ấy.

Bắt đầu từ 27 tuổi, cô ấy mỗi tháng đều gửi cho Diệp nữ sĩ 5000 tệ, xem như là phí phụng dưỡng, nghĩa vụ pháp luật của cô ấy, cô ấy trốn không thoát.

Đến nỗi những việc khác....!
Nhiều hơn một phân cũng không có.

Ở cái ngày này hôm nay nghe được tin tức như vậy, lại là tràn đầy châm chọc nói không nên lời.

Cô ấy không nên đối với sinh nhật có bất luận chờ mong gì.

Sắc trời hoàn toàn tối đen, Giang Ngu xoay người vào nhà, dì giúp việc đã làm tốt bữa tối, tâm tình của cô ấy sa sút cho nên cũng chỉ ăn một chút, thu thập rửa mặt xong liền đem bản thân nhốt ở trong phòng ngủ.

Cứ như vậy ôm điện thoại chờ rồi lại chờ....!
Vẫn luôn chờ đến đêm khuya.

Giang Ngu tựa lưng vào đầu giường, buồn ngủ đến mở mắt không nổi nhưng vẫn không từ bỏ ý định mở Wechat, nhìn ảnh đại diện là đại thụ không hề có động tĩnh kia, tâm nặng nề rơi xuống ---- có lẽ Nhiên Nhiên thật sự đã quên mất rồi.

11 giờ 59 phút.

Ánh đèn mờ nhạt bao phủ lên thân ảnh cô tịch của cô ấy, màn hình điện thoại nhiễm sáng đôi mắt hỗn độn của cô ấy.

0 giờ.

Thật sự là đã quên.

Giang Ngu hoàn toàn tuyệt vọng, rời khỏi khung chat, đang lúc chuẩn bị đi ngủ thì lơ đãng thoáng nhìn thấy chấm đỏ lối vào vòng bạn bè, hiện lên ảnh đại diện của Nhiên Nhiên.

Hửm?
Cô ấy tò mò điểm vào xem.

"Nhiên Nhiên của tôi": Chúc tiểu muỗi đáng yêu sinh nhật vui vẻ ~
Phía dưới là hai bức ảnh.

Một bức là bánh sinh nhật, một bức là ảnh chụp chung của Trình Tô Nhiên cùng Văn Nhược Huyền, trên đầu Văn Nhược Huyền mang một cái vương miệng, làm động tác "trái tim", hai người cơ hồ là mặt dán mặt, cười đến thật vui vẻ....!
Hiện tại đã là ngày 1 tháng 11.

23:59 cùng 00:00 chỉ kém một phút.

Ánh sáng nơi đáy mắt Giang Ngu dần dần tắt đi....!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi