CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Hai mươi mấy thích khách đều mặc trang phục dân chúng bình thường, hôm nay người đến đông nghịt, chỉ thấy toàn đầu người, cảnh tượng chen chúc, thích khách trà trộn trong đoàn người, hoàn toàn không ai để ý. Hơn nữa đã biết hôm nay Hoàng đế xuất hành, tất nhiên có bố trí trọng binh bảo vệ, tất cả mọi người đều không ngờ là lại có người dám ra tay ám sát vào lúc này.



Chỉ thấy thích khách cầm cương đao và gậy gộc, từ đoàn người lao thẳng về phía Hoàng đế và Hoàng hậu.



Ngự tiền thị vệ và người của Ngũ Thành Binh Mã ti trực tiếp đón đầu, đánh nhau với đám thích khách.



Dân chúng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ hãi liên tục rút lui, sợ bị liên lụy.



Thế nhưng người rất đông đảo, dân chúng chạy trốn xô đẩy nhau, có người ngã xuống đất, bị người khác chạy trối chết giẫm đạp. Thích khách còn chưa giết được Hoàng đế, trong cơn hỗn loạn đã có dân chúng bình thường bị nguy tới tính mạng.



Lão Thái Quân hoảng sợ kêu lên thất thanh: “Mông ca nhi của ta! Trời ơi, mau đi cứu người, mau đi cứu người!”



Tần Hòe Viễn ở quá gần Hoàng đế và Hoàng hậu, mặc dù họ được bảo vệ chặt chẽ, nhưng đao kiếm của thích khách bất cứ lúc nào cũng chĩa về phía trung tâm này.



Tần Nghi Ninh giật mình hoảng sợ, mặt mày tái nhợt, tim đập nhanh đến mức như muốn ngừng đập.



Hôn quân và yêu hậu chết không ai thương, nhưng phụ thân thì khác!



Tần Nghi Ninh chỉ hận mình không phải là nam tử, không có võ công cao cường, ở nơi này, sức mạnh hoang dã của nàng hoàn toàn không đáng nhắc tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ thân rơi vào vòng nguy hiểm!



Các nữ quyến sợ hãi, luôn miệng la hét chói tai. Trên mặt đường cũng hoàn toàn hỗn loạn, người lớn la hét, trẻ con khóc, tiếng kêu la chói tai đâm thẳng vào màng nhĩ đau nhói.



Tần Nghi Ninh vẫn chưa thét chói tai như các chị em họ bên cạnh mà vịn song cửa sổ nhìn chằm chằm không rời mắt cảnh tượng bên ngoài. Lúc này đã có thích khách riêng lẻ đột phá vòng vây của thị vệ xông thẳng về phía Hoàng đế và Hoàng hậu. Mục tiêu của những người này là hôn quân và yêu hậu chứ không phải là Tần Hòe Viễn!



Thấy vậy, Tần Nghi Ninh hơi yên tâm một chút.



Nếu yêu hậu và hôn quân chết đi, quốc gia này còn có thể khôi phục hưng thịnh.



Chỉ là nàng sợ đao kiếm không có mắt sẽ làm Tần Hòe Viễn bị thương.



Vừa nghĩ như vậy, chợt nghe phía cửa thành lại truyền tới một loạt tiếng kêu thảm thiết.



Tần Nghi Ninh theo tiếng nhìn lại, lại thấy mười mấy đại hán mặc quân phục Đại Chu vung cương đao lao vào đoàn người, trái chém phải bổ, ngay cả dân chúng bình thường cũng không tha, chạy một mạch về phía Tần Hòe Viễn, còn lớn tiếng la hét: “Bắt Tần Mông!”



Vừa nghe thấy tình cảnh này, trong nháy mắt lão Thái Quân liền ngất đi.



Hai tay Tần Nghi Ninh nắm chặt song cửa sổ, đến mức móng tay bị gãy ra, chảy máu mà nàng cũng không biết.



Thấy chiêu thức của những người này, Tần Nghi Ninh nhớ tới những người từng ám sát mình ở Tiên Cô quan.



Vóc dáng bọn họ giống nhau, chiêu thức tấn công tàn nhẫn như nhau. Tuy Tần Nghi Ninh không có võ công, nhưng nhìn những người mặc trang phục dân thường bịt mặt lúc trước, so sánh với những người mặc quân phục Đại Chu về sau, từ chiêu số mà xét, nàng nhận thấy rõ ràng, đây là hai nhóm người khác nhau!



Tần Nghi Ninh không hiểu, Tần Hòe Viễn một mình vì nước lập công, hơn nữa xưa nay là người có cách đối nhân xử thế rất tốt, vì sao sau khi hòa đàm thành công, cũng bị ám sát?



Hôn quân và yêu hậu nên chết sớm đi, nhưng phụ thân nàng thì không đáng chết!



Trừ phi, những người này không phải là người Đại Yên!



Tần Nghi Ninh linh quang chợt lóe, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.



Trên đường phố hoàn toàn hỗn loạn.



Trong số dân chúng vây xem cùng quan viên theo sau, ai có thể chạy thì đều đã bỏ chạy, ai có thể ẩn nấp, thì đều đã ẩn nấp vào những cửa tiệm bên đường.



Trước sau có hai ba thích khách tụ tập lại ở trung tâm, lại có khí thế như chẻ tre!



Tần Nghi Ninh nhìn thấy Ngự tiền thị vệ và Ngũ Thành Binh Mã ti đều có chút lực bất tòng tâm, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy xuống. Nếu phụ thân thật sự rơi vào nguy hiểm, nàng thà rằng mất mạng, cũng phải lao xuống đi cứu người!



Ngay lúc như chỉ mành treo chuông, chợt có mười người mặc áo gấm đen, đeo mặt nạ màu bạc, tay cầm đao kiếm, từ trong thành vượt nóc băng tường mà tới.



Tần Nghi Ninh nhìn thấy những người này, cả người phát lạnh.



Những người này cũng là thích khách?



Sợ là tính mạng phụ thân nàng khó giữ được!



Giữa lúc Tần Nghi Ninh bó tay không nghĩ được cách gì, những người kia lại chia thành hai nhóm, lao vào đám thích khách như hai thanh chủy thủ màu đen, đều ngăn chặn hai đám thích khách, hơn nữa còn nhanh chóng chiếm ưu thế áp đảo!



Những người mặt nạ bạc này rõ ràng là được huấn luyện kỹ càng, võ công cao cường, hơn nữa trong số mười người, còn có một nữ tử vóc dáng thon thả xinh xắn!



Trong lúc Tần Nghi Ninh kinh ngạc, hai đám thích khách đã bị mười người đến sau và cả ngự tiền thị vệ đánh giết tơi bời, người chết, người bị thương, lại có phần lớn bị bắt giữ.



Rốt cuộc, phía thị vệ khống chế cục diện thành công, Tần Nghi Ninh thở phào nhẹ nhõm.



Hoàng đế và Hoàng hậu bị dọa sợ, trốn sau đám người, lúc này rốt cuộc cũng yên tâm.



Mười tên hắc y mang mặt nạ bạc bước nhanh tới gần Hoàng đế hành lễ, nữ tử dẫn đầu cao giọng nói: “Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng thứ tội!”



Hoàng đế vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, xua tay nói: “Đều đứng lên đi. May mà trẫm không việc gì, lần sau nếu các người còn dám tới trễ, trẫm nhất định không tha.”



“Tạ ơn Hoàng thượng không giết!” Nữ tử cao giọng thưa, rồi dập đầu.



Chín người phía sau nàng cũng dập đầu theo.



Hoàng đế ho khan một tiếng, rốt cuộc tâm thần ổn định, nói: “Áp giải những thích khách này vào đại lao Bộ Hình, điều tra rõ ràng cho trẫm! Thật ra trẫm muốn nhìn xem, rốt cuộc là người phương nào muốn đưa trẫm vào chỗ chết!”



Hoàng đế vừa dứt lời, chợt nghe tiếng “Phịch, phịch”, quay đầu lại nhìn xem, đã thấy những hán tử mặc quân phục Đại Chu đều theo tiếng động ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu đen, không ngờ cũng giống như lúc ở Tiên Cô quan, đã cắn rách túi độc tự sát rồi.



Nhìn thấy cảnh đó, Tần Nghi Ninh cau mày.



Nàng đã có thể xác định, nhất định những người này không phải người Đại Chu.



Hai nước vừa ký kết hòa đàm, làm sao Đại Chu ngu xuẩn tới mức sai người tới ám sát Tần Hòe Viễn, phá hỏng hòa đàm? Phải biết rằng vàng bạc và thành trì mà Đại Yên đáp ứng còn chưa đưa tới!



Tần Nghi Ninh nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không nghĩ ra người phương nào lại ra lệnh cho tử sĩ tới khiêu khích, ly gián.



Hoàng đế tức giận rống to: “Đồ ăn hại! Một đám ăn hại! Các ngươi đông người như vậy, sao không ngăn được mấy tên này tự sát? Trẫm còn chưa điều tra ra tình hình, thì bọn chúng đã chết, trẫm dùng các ngươi làm gì?”



Những thích khách mặc quần áo dân thường được gợi ý, cũng bắt chước, định cắn lưỡi.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Tuy nhiên, vì đã thấy hành động của đám người kia, bọn thị vệ cuống quít đánh trẹo quai hàm đám thích khách. Có mấy thích khách nhanh nhẹn, cũng chỉ cắn đứt một chút đầu lưỡi, không đến mức bị chết.



Hoàng đế thấy vẫn còn nhiều người như vậy có thể điều tra, lúc này mới thở ra một hơi dài.



“Khởi hành hồi cung! Ở đây giao cho người của Ngũ Thành Binh Mã ti và Bộ Hình đi thẩm tra, ba ngày sau, trẫm muốn xem kết quả!”



“Dạ.” Vẻ mặt đau khổ, Từ đại nhân của Ngũ Thành Binh Mã ti vâng dạ.



Tần Nghi Ninh nhíu mày chăm chú nhìn về phía Tần Hòe Viễn.



May mà chuyển nguy thành an, phụ thân không bị thương.



Ở bên cạnh, lão Thái Quân đã được ấn huyệt Nhân Trung, day cổ tay cứu tỉnh, sau khi xác định Tần Hòe Viễn không sao, bà ta cũng thở phào nhẹ nhõm.



Tần Nghi Ninh thấy Tần Hòe Viễn sắp lên xe ngựa, chợt nhớ tới Tôn thị vẫn còn ở trong cung.



Nàng vội vã dẫn theo đám Băng Đường đi xuống lầu.



Tần Nghi Ninh vừa xuống tới trước cửa Túy Tiên lâu, ánh mắt nàng vừa vặn chạm phải ánh mắt Tần Hòe Viễn.



Nhìn thấy Tần Nghi Ninh lại ở chỗ này, Tần Hòe Viễn hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, liền gọi một tiểu nội thị bên cạnh tới nói nhỏ vài câu.



Tên nội thị kia liên tục gật đầu, rồi xoay người đi về phía Tần Nghi Ninh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi