CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Tuy không sinh được con trai, nhưng dù sao trước nay con vẫn có một đứa con gái, nếu bây giờ ngay cả con gái cũng không phải con sinh ra, thì con tự suy nghĩ đi! Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (trong ba tội bất hiếu thì không có con nối dõi là tội lớn nhất), con khiến Tần Mông tuyệt hậu, là phạm vào một trong “thất xuất” (bảy cớ để bỏ vợ thời phong kiến, trong đó có cớ không sinh con), dù Tần Mông có bỏ con, ta và phụ thân con cũng không thể nói gì được!”



Mấy lời của Định Quốc công phu nhân khiến Tôn thị chấn động, trợn mắt há mồm, hồi lâu mới hét lên:



“Hắn sẽ không làm như thế! Hắn sẽ không dám bỏ con!”



“Không dám ư?”



Định Quốc công phu nhân cười nhạt, nhìn dáng vẻ ngu xuẩn không hiểu chuyện của con gái mình, bà tức giận đến mức đầu đau buốt:



“Tần Mông là nhân vật thế nào? Đó là một người vô cùng quyết đoán, lúc tuổi trẻ đã có thể dùng kế trừ khử Hộ quốc tướng quân của nước Bắc Ký, sau đó đường làm quan một bước lên mây! Con có thấy triều Đại Yên chúng ta từng có ai trẻ tuổi như vậy mà đã nhập các bái tướng (1) chưa?



(1) Nhập các: được phong là Đại học sĩ, làm việc trong nội các, gọi là nhập các. Bái tướng: được bổ nhiệm làm Thừa tướng



Tôn thị nghe vậy ngơ ngác lắc đầu. Trong trí nhớ của bà, quả thật không có người đàn ông nào có được đường làm quan thuận lợi như Tần Hòe Viễn.



Thế nhưng Tôn thị vẫn không phục:



“Đó cũng là nhờ có cha con đề bạt…”



“Ngu xuẩn!”



Định Quốc công phu nhân ấn mạnh vào trán Tôn thị, khiến Tôn thị ngã ngồi dưới đất.



“Nhà chúng ta với Tần gia có quan hệ thông gia, đôi bên cùng có lợi là việc đương nhiên. Nếu con cứ nói chuyện với cô gia bằng giọng điệu cao cao tại thượng này thì đừng nói là cô gia, ngay cả ta nghe cũng thấy phiền! Cô gia là người quang minh chính đại, mà đến mức ngay cả một tiểu thiếp bên ngoài cũng không dám đưa về sao?”



Môi Tôn thị run run, chợt nhớ lại lúc nhìn thấy Tần Nghi Ninh hôm nay, lẩm bẩm nói:



“Chẳng lẽ Nghi tỷ nhi thật sự là mình sinh ra? Tuệ tỷ nhi thật sự là bị đánh tráo?”



Định Quốc công phu nhân vốn ôm một bụng tràn ngập lửa giận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đau lòng thất hồn lạc phách của con gái, rốt cuộc bà cũng mềm lòng, giọng cũng dịu đi nhiều.



“Cô gia đã nói như vậy, thì chuyện này chắc chắn chính xác đến tám chín phần. Huống hồ, bất kể là ai sinh ra, con đều phải đón nhận đứa bé này, thậm chí phải rất vui mừng đón nhận. Nếu con không nhận nó, bản thân con sẽ trở thành người vợ mắc lỗi không có con. Mà nhận nó, thì con có thêm một đứa con gái, có thêm một chỗ dựa. Điều đơn giản như vậy mà chẳng lẽ ta phải chỉ dạy thì con mới hiểu hay sao?”



Nước mắt lại rơi lã chã trên mặt, Tôn thị lắp bắp nói:



“Tuệ tỷ nhi đã được con nuôi nấng nhiều năm như vậy, sao lại thành không phải con của con kia chứ! Đều do Tần Mông cả! Nếu không phải vì hắn ở bên ngoài đắc tội với người, thì làm sao đứa con còn mang tã lót của con bị đánh tráo được!”



“Sau khi lấy Tần Mông, con được nở mày nở mặt, sao chẳng thấy con tỏ lòng biết ơn hắn? Lẽ nào vợ chồng không nên đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi ư?”



Sự không biết điều của Tôn thị khiến cảm xúc vừa mới hòa hoãn Định Quốc công phu nhân liền tiêu tan.



Tôn thị sửng sốt, liền miệng hùm gan sứa nói:



“Dù thế nào thì cũng là hắn không đúng!”



“Phải chăng ở trong đầu con, tất cả mọi người đều đối với con không đúng? Mà thôi, con không cần nói với ta những lời đó, mà con hãy nói xem, từ nay con phải làm cái gì?”



Định Quốc công phu nhân bất đắc dĩ day day mi tâm.



Tôn thị suy nghĩ một chút rồi nói:



“Mẫu thân, hay là chúng ta lén lấy một chút máu của nha đầu kia, không cho bất cứ ai biết con và nó lấy máu nhận thân, mẹ xem…”



“Việc này đừng có nói nghiệm hay không nghiệm gì nữa cả! Vừa rồi chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta nói nhiều như vậy, lẽ nào đều phí lời ư?”



Giọng Định Quốc công phu nhân đã biến thành rít lên rồi.



Thấy mẫu thân nổi cơn thịnh nộ, Tôn thị sợ run, cả người co rúm lại, cúi đầu xuống.



“Tình hình hiện nay của Đại Yên như thế nào thì hẳn là con đã rõ. Không chỉ một lần, ta và phụ thân con, anh trai con đã từng phân tích, Đại Chu càng ngày càng cường thịnh, tên hung thần Bàng Chi Hi kia bạo ngược làm liều, Đại Yên chúng ta từ từ suy bại, sợ là thời gian tới cũng không thể sống dễ chịu. Lúc này càng là lúc phủ Định Quốc công chúng ta và Tần gia cần phải chung sức hợp tác, không thể để cho nhà chúng ta và Tần gia nảy sinh hiềm khích.”



Nhắc tới tình hình nghiêm trọng của đất nước, ngay cả vẻ mặt của Tôn thị cũng trở nên ngưng trọng.



Hổ Bí quân do Bàng tiểu Vương gia chỉ huy tung hoành ngang dọc như một lưỡi dao sắc bén đâm vào bụng kẻ địch, còn liên tục ngoáy tứ tung, khiến người ta vô cùng thống khổ, như thể mỗi lần hít thở là mỗi lần chờ đợi Tử Thần lấy mạng.



Tôn thị cảm thấy tay chân mình đều lạnh lẽo.



So với cảnh nước mất nhà tan, thì việc đứa con bị đánh tráo tìm về cũng không còn là chuyện quá nghiêm trọng nữa.



Thấy con gái cuối cùng đã bình tĩnh lại đôi chút, Định Quốc công phu nhân cũng nguôi giận phần nào, giọng bà cũng dịu đi:



“Con nên tin vào cách đối nhân xử thế của Tần Mông. Chuyện khác có thể nó sẽ dùng mưu kế, nhưng chuyện liên quan tới con nối dõi của nó, tới huyết thống của Tần gia, nó sẽ không để xảy ra tình trạng vàng thau lẫn lộn. Nghi ngờ của con hôm nay, thật sự là không nên.”



Tôn thị nhớ tới gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Tần Hòe Viễn, trong lòng cảm thấy hơi ngượng ngùng.



Định Quốc công phu nhân lại nói:



“Hạm tỷ nhi, con hãy cẩn thận suy xét, hôm nay con tìm được con gái ruột, bên cạnh con còn có Tuệ tỷ nhi đã nuôi dưỡng được mười bốn năm, bỗng dưng con có thêm một đứa con gái, chẳng phải sau này sẽ có thêm rể hiền, thêm chỗ dựa vững chắc hay sao? Chuyện tốt bực này, con nói xem, hai chuyện tốt hơn hay một chuyện tốt hơn?”



Tôn thị ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu.



Thấy Tôn thị rốt cuộc không cố chấp, Định Quốc công phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm.



Phải dùng mọi lý lẽ giải thích từ nhiều mặt để đứa con gái gần bốn mươi của mình hiểu ra, Định Quốc công phu nhân còn cảm thấy mệt hơn bế cháu. Bà có thể hiến kế cho Tôn thị, nhưng bà không thể giúp Tôn thị cả đời được! Tôn thị đã lớn như vậy mà vẫn còn chưa hiểu chuyện, sau này sẽ như thế nào mới ổn đây?



Bao ma ma hiểu nỗi phiền muộn của Định Quốc công phu nhân, thấy sự tình đã được khai thông, liền bước tới cười nói:



“Hôm nay cô nãi nãi cũng đã mệt mỏi rồi, nô tỳ đã bảo người thu dọn tòa viện cô nãi nãi từng ở, để cô nãi nãi tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Có gì thì ngày mai chúng ta lại nói, được không?”



Bao ma ma là của hồi môn của Định Quốc công phu nhân, có địa vị đặc biệt trong các vú già ở phủ Định Quốc công, ngay cả Tôn thị cũng phải nể nang vài phần.



Nghe vậy, Tôn thị liền cảm kích mỉm cười với Bao ma ma, lại nhìn vẻ mặt khó coi của Định Quốc công phu nhân vì bị mình chọc giận, nghiêm mặt nói:



“Mẫu thân, xin mẫu thân đừng tức giận, tất cả mọi chuyện con đều nghe theo lời người là được chứ gì?”



Định Quốc công phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu, căn dặn Bao ma ma:



“Sai người lát nữa mang thuốc thoa tới cho Hạm tỷ nhi.”



Lại nhìn Tôn thị nói:



“Con cũng cẩn thận nghĩ ra một lý do thoái thác, ngày mai lập tức trở về nhà chồng, giải thích rõ ràng với mẹ chồng con.”



“Có cái gì mà suy nghĩ chứ? Con sẽ nói Tần Mông ức hiếp con.”



Tôn thị hừ một tiếng.



Định Quốc công phu nhân lại muốn ôm đầu bóp trán:



“Con có thể nói như vậy trước mặt mẹ chồng sao? Nếu ta là mẹ chồng con, nhất định ta sẽ nghiêm khắc đưa con vào khuôn phép! Con phải nói ta cảm thấy trong người không khỏe, con vội vã trở về thăm nom ta lúc đêm hôm, nên không kịp bẩm báo mẹ chồng.”



Tôn thị không chịu, nói:

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Như vậy sao được! Mẫu thân không có bệnh, sao có thể nói bậy như vậy? Hơn nữa, chuyện của con đã trở nên ầm ĩ, lúc này nhị phòng, tam phòng đều đã biết, con nói như vậy họ cũng sẽ biết là con viện cớ.”



Con nha đầu ngu xuẩn này vậy mà lại để chuyện này truyền ra ngoài rồi!



Định Quốc công phu nhân nghĩ, nói chuyện với Tôn thị ít nhất cũng bị tổn thọ mười năm vì tức giận, đành xua tay đuổi đi như đuổi ruồi:



“Con mau đi nghỉ đi, có chuyện gì mai hẵng nói.”



Thấy Định Quốc công phu nhân thật sự phiền chán, Tôn thị cũng không dám tiếp tục dây dưa nữa, liền nghe lời lui ra.



Sau khi dặn bảo Kim ma ma và Thái Lan cẩn thận hầu hạ, Bao ma ma nhìn theo người rời đi rồi mới trở lại phòng. Nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Định Quốc công phu nhân, Bao ma ma cười khuyên:



“Phu nhân đừng để trong lòng, so với trước kia, cô nãi nãi đã tiến bộ hơn rồi. Chỉ có điều, lần này chuyện liên quan đến con nối dòng. Chẳng phải điều phụ nữ quan tâm nhất là con cái hay sao? Cô nãi nãi phản ứng như vậy cũng là có thể cảm thông được.”



Người làm cha mẹ, đương nhiên có sự thiên vị đối với con cái, mặc dù Định Quốc công phu nhân nghĩ Tôn thị thực sự lỗ mãng và ngốc nghếch, nhưng nghe Bao ma ma nói như thế, cũng cảm thấy dễ chịu trong lòng.



“Từ nhỏ bản tính Hạm tỷ nhi đã là như vậy, chỉ là không biết người nhà Tần gia có thể thấy được điều đó hay không thôi.”



“Nói tới điều này, phu nhân lại càng không cần lo lắng.”



Bao ma ma mỉm cười, bưng chén trà bằng sứ trắng tới cho Định Quốc công phu nhân:



“Người xem, cô nãi nãi của chúng ta thành hôn nhiều năm như vậy rồi mà tính tình vẫn thẳng thắn như trước, cho thấy không những cô gia bảo vệ cô ấy rất tốt, mà ngay cả lão phu nhân của Tần gia cũng rất khoan dung mềm mỏng đối với con dâu. Bằng không, với sự thông minh lanh lợi của cô nãi nãi, nếu trên thực tế trong nhà có nhiều tranh đấu, chẳng phải cô ấy đã trở thành người lão luyện ở đó từ lâu rồi? Thế thì xem ra ngây thơ cũng có cái tốt của ngây thơ, ít ra cô nãi nãi cũng không phải chịu nhiều khổ sở.”



Bao ma ma không hổ là người hầu đắc lực nhất của Định Quốc công phu nhân, mấy lời vừa nói ra đã khiến lòng Định Quốc công phu nhân dễ chịu như là ăn quả nhân sâm, cơn giận đầy ứ trong lòng vừa rồi cũng đều tiêu tan.



Định Quốc công phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói:



“Ngày mai có lẽ ngươi cùng đi một chuyế. Hạm tỷ nhi làm sai, nhà chúng ta cũng không thể không có quy củ như vậy, không thể không bày tỏ thái độ, mà phải cho Tần gia thấy thành ý của chúng ta. Ngươi cẩn thận đến nhà bà thân gia giải thích một phen, nhân thể xem hai nha đầu kia thế nào luôn.”



Bao ma ma dè dặt gật đầu:



“Nô tỳ đã biết.”



“Còn nữa, ngày mai ngươi ngầm thăm dò xem sau khi Nghi tỷ nhi trở về tướng phủ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhất là chú ý phản ứng giữa Tuệ tỷ nhi và Nghi tỷ nhi, rồi báo cho ta rõ. Như thế, ta cũng sẽ dễ dàng nghĩ biện pháp thay cho Hạm tỷ nhi.”



“Dạ.”



Vẻ mặt nghiêm nghị, Bao ma ma liền có cân nhắc trong lòng.



***



Tần Nghi Ninh đã quen dậy sớm, trời còn chưa sáng nàng đã dậy. Sau khi rửa mặt và thay quần áo, nàng nhét khăn thấm mồ hôi vào váy rồi chạy quanh sân.



Đêm qua Dư Hương bị phạt nấu nước, nấu tới nửa đêm mới có thể đi ngủ. Thụy Lan nén đau hầu hạ Tần Nghi Ninh chép sách đến giờ Tý, nàng ta tưởng sáng nay cô nương sẽ mệt mỏi không dậy nổi, nào ngờ bọn họ vừa dậy đã thấy nàng chạy nhanh như gió trong sân rồi.



Tiểu thư khuê các đâu có dậy sớm như vậy?



Thụy Lan không dám trì hoãn, vội rửa mặt, khoác thêm áo rồi đi ra, đã thấy Thu Lộ ôm chiếc áo choàng màu mật ong đứng chờ sẵn dưới hành lang. Thụy Lan mỉm cười đi tới, thấp giọng hỏi:



“Cô nương dậy lâu chưa?”



“Đã chạy khoảng một canh giờ rồi.”



Một canh giờ?



Thụy Lan nhìn kỹ Tần Nghi Ninh, phát hiện mặt nàng chỉ hơi đỏ lên, ngay cả hơi thở cũng không thay đổi, trong lòng thầm kinh ngạc.



Thể lực của cô nương này hoàn toàn khác với những tiểu thư khuê các bình thường!



Tần Nghi Ninh vận động hồi lâu, cuối cùng thân thể cũng bớt mệt mỏi, thấy thời gian cũng đã xấp xỉ, liền bảo Thụy Lan và Thu Lộ hầu hạ mình trang điểm:



“Lát nữa phải đến Từ Hiếu Viên thỉnh an lão Thái Quân.”



Thụy Lan và Thu Lộ liếc nhau, đều hơi thấp thỏm.



Đêm qua chuyện ầm ĩ như thế, không biết nhị phòng và tam phòng có phản ứng thế nào, lão Thái Quân sẽ xử lý ra sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi