CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Xe ngựa đi trên đường lớn tới Tiên Cô Quan, Tần Nghi Ninh và Tào Vũ Tình ngồi chung một chiếc xe ngựa. Tần Nghi Ninh dẫn theo Băng Đường, Tào Vũ Tình thì dẫn theo một ma ma lớn tuổi, bốn người chia ra ngồi ở hai phía, bên ngoài xe có sáu tên hộ viện đi theo.



Tần Nghi Ninh và Băng Đường đều ngồi với dáng vẻ đoan trang tao nhã, đúng theo lễ nghi.



Vị ma ma lớn tuổi do Tào Vũ Tình dẫn theo hơi thả lỏng một chút, ngược lại Tào Vũ Tình dáng vẻ lười biếng tựa trên một chiếc gối lớn, tay cầm một cái túi nhỏ đựng đồ ăn vặt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi chu ra ngậm một quả mơ, vừa ăn vừa đọc truyện, thỉnh thoảng lại bật cười khẽ.



Giọng của nàng ta êm ái, tiếng cười như chim hoàng oanh rời cốc, đặc biệt dễ nghe. Qua khe hở màn xe, một tia sáng chiếu lên một bên tóc mai cắm chiếc bộ diêu bằng vàng cẩn ngọc trai, vầng sáng chập chờn lấp lánh, càng làm nổi bật là da trắng như tuyết, dung mạo hơn người.



Băng Đường cúi đầu, ngắm nghía chiếc hộp gỗ nhỏ rộng bằng ngón cái, dài ba thốn, che giấu tốt nỗi phẫn hận đối với người của Tào gia.



Tần Nghi Ninh không chút khách khí ngắm nhìn mỹ nhân.



Tào Vũ Tình phun hạt mơ ra, vừa ngẩng lên, đối diện ánh mắt của Tần Nghi Ninh, không kìm lòng được mỉm cười: “Vì sao Tứ tiểu thư nhìn tỳ thiếp như vậy?”



“Tào di nương có dung mạo khuynh thành, mà con người ai chẳng thích đẹp, có thể ngồi chung xe với di nương như thế này là điều may mắn, đương nhiên ta muốn nắm chặt cơ hội ngắm nhìn nhiều một chút.” Tần Nghi Ninh mỉm cười, nói rất nghiêm túc.



Nếu đây là lời lẽ của một nam nhân thì rõ ràng là lời đùa cợt, nhưng Tần Nghi Ninh nói nghiêm túc như vậy, lại khiến người ta không cảm thấy có gì là phản cảm.



Tào Vũ Tình cười nói: “Tứ tiểu thư nói đùa rồi. Tỳ thiếp đã ở tuổi trung niên, đâu còn có cái gì là dung mạo khuynh thành? Chỉ có điều, Tứ tiểu thư nói có lý, mỹ nhân trước mặt, nhất định phải nắm chặt cơ hội ngắm nhìn lâu một chút.”



Nàng ta ném cuốn truyện xuống, liền biếng nhác chống khuỷu tay nâng nửa người, ngắm nhìn Tần Nghi Ninh.



Ánh mắt của nàng ta không chứa mảy may địch ý nào, nàng ta nhìn Tần Nghi Ninh như là đang ngắm nghía một cổ vật quý giá vậy.



Nếu là một cô gái bình thường, hẳn là lúc này mặt Tần Nghi Ninh đã sớm đỏ bừng rồi.



Nhưng nàng không phải là họ, nàng chỉ cho rằng Tào Vũ Tình muốn nhìn thì cứ việc nhìn là được, dù sao thì nàng cũng đã nhìn nàng ta hồi lâu, như vậy coi như công bằng, huống chi hai người đều là nữ, cần gì phải để ý nhiều như vậy.



Dần dần ánh mắt Tào Vũ Tình nhìn Tần Nghi Ninh càng dịu dàng, ấm áp như là dòng suối mùa xuân. Nhưng ánh mắt của nàng ta dần dần rơi vào khoảng không, như thể nhìn xuyên qua người Tần Nghi Ninh nhìn ra bên ngoài.



Tần Nghi Ninh nhạy cảm thấy được sự biến đổi đó, nàng nhớ tới đánh giá của mọi người đối với dung mạo của mình, liền hiểu ra.



Hiện nay Tần Hòe Viễn để chòm râu, lại thêm tuổi tác tăng thêm, phong cách thay đổi, tất nhiên dáng vẻ không giống như khi tuổi còn trẻ, danh tiếng đứng đầu kinh thành nữa. Hiện giờ Tần Hòe Viễn là một người đàn ông trung niên đẹp trai nho nhã, có phần tiên phong đạo cốt.



Mà hình ảnh Tào Vũ Tình nhìn thấy, thông qua gương mặt của nàng, e là hình ảnh của Trí Phan An lúc còn trẻ và chưa để râu.



“Di nương quen biết cha ta bao lâu rồi?”



Tần Nghi Ninh hỏi khiến Tào Vũ Tình phục hồi tinh thần.



Nàng ta chớp chớp mắt, mỉm cười: “Nói quen biết nghĩa là từ cả hai phía biết nhau, như vậy thì thật sự quen biết cũng chưa lâu. Chỉ có điều, lúc chưa lấy chồng, ta đã từng gặp Hầu gia và phu nhân ở yến tiệc trong cung.”



Tần Nghi Ninh hiểu ra, gật đầu.



Thật ra nàng nhìn ra được, Tào Vũ Tình yêu thích phụ thân nàng.



Bất luận Tào Vũ Tình có là con gái của Tào Quốc trượng hay không, cũng bất luận vì sao Tào Vũ Tình muốn dẫn mẫu thân nàng vào cung, ở đó rốt cuộc có tác dụng như thế nào, thì cũng không thể phủ nhận là mỗi khi đối mặt phụ thân nàng, nàng ta hết sức kềm chế và giữ lễ độ, thậm chí là lựa ý hùa theo từng chút một.



Kiểu lựa ý hùa theo này không phải là để tranh thủ tình cảm, mà là bởi vì thật sự yêu thích.



Lúc Tào Vũ Tình chưa lấy chồng, hẳn là phụ thân đã ngoài ba mươi tuổi rồi.



Tuổi ba mươi, chính là độ tuổi chín muồi nhất của người đàn ông. Ở tuổi này, người ta không còn vẻ ngây ngô của tuổi thiếu niên, dung mạo đang ở vào thời kỳ đẹp đẽ nhất, mà tính cách cũng chín chắn và trầm ổn nhất.



“Ta sinh ra đời chàng đã già”, cũng là một nỗi tiếc nuối.



Tần Nghi Ninh liền mỉm cười: “Dạo này di nương…”



Nàng còn chưa dứt lời, xe ngựa đã chấn động kịch liệt! Vietwriter.vn



Con ngựa hí dài, lập tức có tiếng quát lớn của đám hộ viện: “Các ngươi là ai?”



Tần Nghi Ninh thầm rùng mình, vội vén màn xe lên thành khe hở nhìn ra ngoài, Tào Vũ Tình thì vén rèm cửa sổ lên.



Chỉ thấy bên ngoài xe, một đám hán tử ăn mặc trang phục dân thường nghèo khổ, ai nấy đều dùng vải bố che mặt, tay cầm côn bảng, còn có số ít người cầm đao, chừng hai mươi mấy người vây quanh xe ngựa chật như nêm cối.



Lúc này, bọn họ đang ở một chố vắng, phía trước không có làng mạc, phía sau không có cửa hàng cửa hiệu, hai bên đường đều là rừng cây, đường lớn dẫn đến Tiên Cô Quan thẳng tắp và thông suốt nhưng từ đầu đến cuối cũng không có người nào khác đi lại!



Tần Nghi Ninh hoảng sợ lùi vào trong xe, thấy Tào Vũ Tình vẫn liều mạng nhìn ra ngoài, nàng vội vàng kéo nàng ta lui lại: “Di nương, cẩn thận đừng lộ mặt!” Người này muốn rước tai họa sao? Tướng mạo trời sinh như thế của nàng ta mà để đám thổ phỉ trên núi nhìn thấy, vốn không định làm bậy cũng động lòng mà làm bậy!



“Làm thế nào đây? Phải làm sao bây giờ?” Băng Đường lo lắng kéo tay Tần Nghi Ninh.



Tào Vũ Tình cũng được ma ma lớn tuổi họ Lữ dìu đỡ, hai người đều run rẩy như nhau.



Bên ngoài xe ngựa, bọn thổ phỉ đã xông tới đánh nhau với đám hộ viện.



Lúc gậy gộc chạm vào nhau, Tần Nghi Ninh còn nghe có hán tử thô lỗ thét lớn: “Mấy phụ nữ này rất đẹp! Bắt về làm phu nhân áp trại!”



Tần Nghi Ninh và Tào Vũ Tình liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều rất hoảng sợ.



“Đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể liều một trận!” Tần Nghi Ninh tiện tay rút ngân trâm trên đầu cầm chặt trong tay: “Mau tìm xem có cái gì có thể làm vũ khí thì dùng, chuẩn bị sẵn sàng!”



“Nhưng… Nhưng bọn chúng có đao!” Tào Vũ Tình cũng bắt chước Tần Nghi Ninh rút cây trâm cầm trên tay.



Nào ngờ vừa dứt lời, bên ngoài xe ngựa truyền tới mấy tiếng kêu thảm thiết.



Đúng là hộ viện của Tần gia bị chém bên ngoài xe ngựa rồi!



Một thanh cương đao dính đầy máu tươi khều màn xe lên, rồi một gã đàn ông có đôi mày rậm thô kệch thò đầu vào, mặc dù bị khăn vải bố che mặt, không thấy rõ mặt mũi, nhưng lúc hắn nhìn thấy Tần Nghi Ninh và Tào Vũ Tình, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng và kinh ngạc không chút che giấu.



“Chậc, tiểu nương tử thật là xinh đẹp!” Vừa nói hắn vừa đưa bàn tay to hướng về phía mặt Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh cắn răng trừng mắt nhìn gã kia, rồi trong chớp mắt, đột nhiên nàng mạnh mẽ đâm cây trâm tới.



Hán tử kia bị đâm bất thình lình, trên cánh tay bị đâm thủng một lỗ, máu tươi lập tức phun ra.



“A!” Hán tử thối lui về phía sau.



Các đồng bọn của gã thấy gã bị chảy máu đều bật cười ha hả.



Gã kia tức tối, chĩa mũi đao vào Tần Nghi Ninh, mắng: “Xú nha đầu! Ngươi muốn chết!” Nói rồi, gã ném đao nhào tới.



Tần Nghi Ninh dùng hết sức vật lộn với gã kia. Tuy nàng có sức lực mạnh mẽ, nhưng không có võ công, trong số bốn người trong xe, chỉ có một mình nàng có thể chống trả đôi chút, còn Tào Vũ Tình và Lữ ma ma đều sợ hãi đến mặt không còn chút máu, cả người xụi lơ, không dám nhúc nhích. Sự phản kháng của Băng Đường đối với bọn thổ phỉ này cũng chẳng ăn nhằm gì.



Rốt cuộc, bốn người cô gái đều bị bắt ra ngoài.



Tào Vũ Tình sợ hãi hét lên một tiếng ngất đi, Lữ ma ma đỡ lấy nàng ta, sợ hãi đến mức nước mắt giàn giụa.



Băng Đường bình tĩnh hơn một chút, nhưng mặt mày cũng tái nhợt, cả người run rẩy.



Hai tay Tần Nghi Ninh bị hai gã đàn ông bắt chéo sau lưng, khiến nàng đau đớn khom người xuống, nhưng nàng vẫn không tỏ ra yếu thế, trừng mắt nhìn gã, quát hỏi: “Rốt cuộc các ngươi muốn gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi