CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Vừa lấy một dải lụa bằng tơ tằm màu xanh biển ướm thử sau lưng Tần Nghi Ninh, Băng Đường vừa đáp: “Ta cũng chỉ nghe đứa nha hoàn bên Từ Hiếu Viên nói thôi, sáng nay lúc nó đi canh chờ nước nóng thì loáng thoáng nghe được mấy chữ. Người kia cũng không nói rõ, chỉ biết lão Thái Quân muốn dẫn cả nhà đi chơi tiết Thanh minh, còn đâu thì không nghe được gì nữa.”



“Ra vậy. Không cần chỉnh sửa áo quần gì nữa đâu, thế này là được rồi.” Tần Nghi Ninh ngắm nghía cái áo màu xanh lơ trên người mình qua gương đồng, tiện tay cởi ra bảo Tùng Lan cất đi, đoạn ngồi xuống cái ghế đôn thêu trước bàn trang điểm, thấy Tùng Lan ôm một cái áo ngắn màu hồng nhạt tới định để nàng mặc thử thì vội xua tay: “Không cần thử nữa, dài rộng gì đều không có vấn đề.”



“Cô nương cứ thử đi, lỡ may có chỗ nào không vừa thì sao?”



“Gì mà có chỗ không vừa cơ chứ, mặc được là được rồi.” Tần Nghi Ninh rất không thích những chuyện kiểu thử quần áo, soi gương tự ngắm thế này.



Tùng Lan nhoẻn cười bảo: “Cô nương đúng thật là. Người như thế, tốt nhất đừng để những cô nương trong trong nhà biết. Tự người đã có dáng mỹ nhân, đương nhiên không để ý đến dung mạo, nhưng người khác thì lại phải nghĩ đủ mọi đường. Để giữ dáng, chẳng ngày nào Lục tiểu thư dám ăn no, Thất tiểu thư còn ép cánh hoa lấy nước rửa mặt mỗi ngày nữa đó. Người thì hay rồi, còn kêu ca mặc kệ.” Vừa nói lại vừa xếp ngay ngắn mớ quần áo vào hộc tủ bằng gỗ đỏ.



Băng Đường cũng đem cả những thứ phụ kiện như dải lụa, đai lưng tới, cười bảo: “Cô nương xinh đẹp trời sinh, sao những người ấy có thể bì kịp được chứ. Người cho rằng vì cớ gì Lục tiểu thư và Thất tiểu thư phải như thế? Phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, chẳng lẽ lại không vì chính tương lai của mình? Cô nương nhà chúng ta thì đâu phải thế.”



“Đúng vậy, ta chẳng có ai làm người trong lòng, cần gì quan tâm mấy chuyện ấy.” Tần Nghi Ninh sâu sắc đồng tình.



Băng Đường cười bảo: “Không phải vậy! Ta nói cô nương không giống họ không phải ở điểm ấy. Không bàn việc cô nương có nhan sắc trời phú, căn bản không cần để ý tới diện mạo, mà dù cô nương mỏng manh tựa liễu thì cũng còn một Bàng tiểu Vương gia một lòng một dạ với người cơ mà, đúng không?”



Gương mặt Tần Nghi Ninh thoáng chốc đỏ rực, nguýt Băng Đường một cái: “Ngươi đúng là hư hỏng.”



Băng Đường thích thú cười to.



Đúng lúc ấy, Nhị Bạch lắc cái mông nhỏ nhảy lóc chóc tới bên chân Tần Nghi Ninh. Vừa trông dáng vẻ đáng yêu ấy của Nhị Bạch, tim Tần Nghi Ninh như tan chảy, bèn bế nó đặt lên trên đùi, khẽ sờ lên đầu nó một cách trìu mến.



Băng Đường bưng miệng cười: “Bàng tiểu Vương gia quả là có lòng. Để Nhị Bạch ở đây, chẳng phải có ý khiến người nhìn Nhị Bạch là nhớ tới tiểu Vương gia? Nói sao thì, đây cũng là tín vật đính ước nhỉ?” Vừa nói ngón tay vừa chỉ cái túi hoa mai trên cổ Nhị Bạch.



Hình như nghe hiểu lời Băng Đường, Nhị Bạch bèn vặn vẹo uốn éo trên đùi Tần Nghi Ninh. Nó tìm một vị trí thoải mái rồi nhổm dậy, hai cái chân nhỏ xíu bám lên tay Tần Nghi Ninh, đôi mắt to và đen nhánh chớp chớp nhìn nàng chăm chú.



“Đừng nói vớ vẩn. Ta và hắn không có đính ước gì hết, đào đâu ra được tín vật chứ.”



Tần Nghi Ninh giận dỗi cãi lại, đoạn cúi đầu mỉm cười ngắm Nhị Bạch. Con thỏ con có lớp lông trắng tinh, mắt trái chênh chếch mọc một vành lông đen trông như mới bị ai thụi cho một đấm, quả là vừa đáng yêu lại vừa buồn cười.



Tần Nghi Ninh bất giác bật cười khanh khách, bế con vật bé cỡ bàn tay kia lên.



“Cô nương, người còn định ôm Nhị Bạch đến bao giờ nữa? Đã đến lúc nên đi thỉnh an lão Thái Quân rồi. Nếu đến trễ, kiểu gì Tuyết Lê Viện cũng mượn cớ này đâm chọc mấy lời.”



Tùng Lan sắp xếp lại tủ quần áo, lấy một cái áo khoác mỏng màu xanh biển nhạt ra phủ lên người Tần Nghi Ninh, lại kéo mái tóc dài suôn mềm còn vướng trong cổ áo nàng ra.



Tần Nghi Ninh đành phải giao Nhị Bạch cho Thu Lộ đứng cạnh đó, bảo: “Được rồi, đi thỉnh an lão Thái Quân thôi. Lát về chúng ta lại nghĩ cách chăm Nhị Bạch sau, sao nuôi đã hơn tháng rồi mà vẫn chẳng lớn thêm được chút nào.”



“Không chừng là do nó còn chưa trưởng thành đó.” Băng Đường cười dìu Tần Nghi Ninh đứng dậy, cùng Tùng Lan chia ra đứng một trái một phải đỡ nàng ra cửa đi về hướng Từ Hiếu Viên.



Từ Hiếu Viên cũng đã vào xuân. Dọc hành lang, những chậu cây đương trổ lá, những chậu hoa bằng sứ trắng điểm men xanh đã được dời ra từ phòng ấm ra chưng. Lá cây xanh mơn mởn khiến tòa viện vốn có vẻ lạnh lẽo khi trước bỗng thêm mấy phần sức sống.



Rảo bước qua con đường mòn trên lớp gạch đá xanh rồi bước lên bậc tam cấp, đã có tỳ nữ vén màn cửa truyền lời vào bên trong.



Đứng phía ngoài, Tần Nghi Ninh cởi áo khoác đưa cho Băng Đường, đã nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt trong phòng vọng tới.



Tần Nghi Ninh mỉm cười hỏi Cát Tường: “Hôm nay lão Thái Quân đang vui à? Bữa sáng ngon lắm hả?”



Cát Tường cười đáp: “Không phải vui đâu ạ! Hoàng hậu nương nương được ban cho Thường Xuân Viên, mời rất nhiều nữ quyến tiểu thư của thế gia vọng tộc cùng đi chơi tiết Thanh minh, nhà chúng ta cũng nhận được thiệp mời. Lão Thái Quân đang ở trong phòng bàn xem dẫn ai đi chung đấy ạ.”



Tần Nghi Ninh bèn gật đầu, nghĩ thầm đứa nha hoàn kia quả đã không nghe đủ. Đoạn vòng qua bình phong đi vào trong phòng, hành lễ với lão Thái Quân.



Đến tận bây giờ, lão Thái Quân hãy còn giận chuyện Tần Nghi Ninh sắp xếp ở Tôn thị ở bên ngoài. Chỉ là trông thái độ của Tần Hòe Viễn, biết mình có phản đối tiếp cũng không hay, huống hồ trong lòng lão Thái Quân còn vướng chuyện về lọ thuốc hít, cảm giác cứ như có con dao lơ lửng chực cứa vào tim, chỉ e sẽ có ngày bại lộ.



Thế nên dù có giận Tần Nghi Ninh, cảm thấy nàng thiên vị người ngoài thì cũng không dám thể hiện quá gay gắt.



“Nghi tỷ nhi tới rồi, đang nói đến cháu đấy.” Lão Thái Quân cười nói: “Để mừng cho hòa bình của Đại Yên, Hoàng hậu nương nương mời các nữ quyến quý tộc cùng dạo chơi Thường Xuân Viên. Đây là ân trên cực lớn, nhà chúng ta có cả thảy ba người đã được sắc phong, mỗi người lại có thể dẫn thêm người khác đi theo, đương nhiên cháu có thể đi theo mẫu thân của mình rồi.”



Tần Nghi Ninh bèn cười gật đầu, “Cháu gái còn chưa từng được chứng kiến cảnh tượng như vậy. Nhưng không rõ Thường Xuân Viên này ở đâu vậy ạ?”



Tần Tuệ Ninh bật cười, cung kính dâng điểm tâm mới được bưng lên cho Tào Vũ Tình, nói bằng vẻ thoáng chút đắc ý: “Thường Xuân Viên mà cũng không biết? Thường Xuân Viên là một tòa trang viên nằm ở núi Thường Xuân, cách kinh thành bốn mươi dặm về phía nam. Bởi do trong núi có suối nước nóng, xung quanh núi vây bốn bề, gió lạnh thổi không lọt nên một năm bốn mùa đến ấm áp như xuân, nghe nói dù đang độ chính đông cũng có thể thấy hoa tươi đơm trổ.”



Nói đến đây, Tần Tuệ Ninh không khỏi thở dài than: “Hoàng thượng đối xử với Hoàng hậu nương nương quả là sủng ái có thừa.”



Lão Thái Quân lập tức gật đầu, cười nói với Tào Vũ Tình: “Hoàng hậu nương nương đương nhiên thánh sủng có thừa. Ngày mai ra ngoài chơi xuân, Vũ Tình cũng đi chung với ta đi.”



Tào Vũ Tình lập tức đặt miếng điểm tâm đã cắn được một nửa xuống, từ tốn đứng dậy hành lễ với lão Thái Quân: “Đa tạ lão Thái Quân.”



“Ôi, đứa trẻ ngoan, với ta mà còn khách sáo gì thế.” Lão Thái Quân bèn nhân đó nâng Tào Vũ Tình dậy, kéo xuống ngồi bên cạnh mình.



Thấy vậy, Tần Tuệ Ninh không khỏi nhướng mày nhìn Tần Nghi Ninh đầy đắc ý.



Tần Nghi Ninh vẫn đứng yên tĩnh ngay cạnh Tôn thị đang ngồi trên ghế đôn thêu, vỗ vai Tôn thị một cái ý trấn an.



Lão Thái Quân liền bảo: “Mọi người mau tranh thủ thời gian trở về chuẩn bị đầy đủ đi. Riêng Vũ Tình thì đương nhiên là phải theo ta. Vợ lão đại, vợ lão nhị cũng đều về tự tính xem dẫn theo ai đi. Người đi Thường Xuân Viên lần này đều là các nữ quyến tiểu thư có danh tiếng ở kinh thành, mấy đứa cũng phải cẩn thận.”



Việc cần cẩn thận, đương nhiên là hôn sự của con cái.



Dù chỉ là chuyến đi chơi của phái nữ, nhưng có thể nhìn thử mẹ chồng, em chồng tương lai trước cũng tốt. Vietwriter.vn



Mắt thấy các cô nương đều tràn ngập mong đợi, lại thêm sóng ngầm cuộn trào giữa Nhị thẩm và Tam thẩm, tâm tư những người ở đây đều sống dậy. Tần Nghi Ninh không khỏi cảm thán, đúng là mùa xuân tới thật rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi