CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Lão Thái Quân vừa nói ra lời này, ngay đến Nhị phu nhân cũng phải cau mày.



Thất tiểu thư thì rõ ràng hơn, đỏ mặt cúi đầu.



Tôn thị không nhịn nổi nữa, tay dộng mạnh xuống bàn: “Đây là lời lão Thái Quân nên nói với cháu gái sao? Người còn là một tổ mẫu đấy!”



“Tổ mẫu ta thế nào có can hệ gì tới ngươi? Con gái ngoan của ngươi đấy, chưa xuất giá đã làm ra chuyện hư hỏng nhường ấy, dám quyến rũ đàn ông ngay trước mắt bao người, còn khiến bao ánh mắt trông rõ ràng như thế. Ta thân là lão phong quân một nhà, chẳng lẽ hỏi một câu cũng là sai?”



“Bà!” Tôn thị tức tối, hận không thể xé toạc miệng lão Thái Quân: “Bà nói chuyện phải có lương tâm chứ. Chuyện hòa đàm khi trước, chẳng phải rốt cuộc vẫn do Nghi tỷ nghi phải hi sinh đi thành Hề Hoa. Còn tại sao phải đi, lão Thái Quân tự mà hiểu lấy! Sớm biết hôm nay lão Thái Quân sẽ sỉ nhục nữ nhi ta như thế, lúc đầu ta đã chẳng để Nghi tỷ nhi tuân chỉ vì mấy thứ an nguy của Tần gia. Quốc gia đại nghĩa, bao nhiêu đàn ông còn không làm gì dược, cớ gì lại bắt con gái ta hi sinh đi hòa đàm!”



“Chuyện ồn ào như thế, dù là nữ tử trong sạch cũng phải chịu bao chỉ trích điều tiếng, thế mà đến cả người làm tổ mẫu như bà cũng không chịu buông tha? Bà tự rờ lại lương tâm của mình đi, bà làm thế có được không hả? Phải, bà hỏi không sai, lão Thái Quân đúng là lợi hại, lão Thái Quân sinh được đứa con trai tốt như Tần Mông cơ mà, làm sao mà sai cho được? Người sai là bọn ta! Lúc đầu nên bấp chấp kháng chỉ! Kéo cả Tần gia các người phải chôn theo!”



“Hay cho một Tôn thị! Mồm mép đanh đá trách móc mẹ chồng như vậy, ta nhất định xóa tên ngươi ra khỏi từ đường!”



“Bà đã muốn bỏ ta lâu rồi chứ gì! Khi xưa bà đã không làm được, bây giờ giỏi thì thử lại xem! Hôm nay ta đã là cáo mệnh phu nhân siêu nhất phẩm, người ngoài còn đang lập đền thờ cung phụng ta đấy. Bà muốn hưu ta, đừng hòng!”



“Thứ tiện nhân bất hiếu này!”







Cứ thế, lão Thái Quân và Tôn thị liền lao vào cuộc khẩu chiến.



Nhị phu nhân và Thất tiểu thư đều bị biến cố này làm cho ngây người, nhất thời quên cả khuyên can.



Tần Nghi Ninh thì lại bình tĩnh hơn nhiều. Nàng kéo Tôn thị lùi lại mấy bước, mỉm cười đỡ bà ngồi xuống, đưa lên cho Tôn thị một chén trà: “Mẫu thân bớt giận. Lão Thái Quân quả là tổ mẫu tốt, nói cháu gái như vậy, con cũng là lần đầu tiên được thấy. Con còn phải đa tạ lão Thái Quân đã đích thân chỉ dạy ấy chứ, mẫu thân chớ nên tức giận.”



Tần Nghi Ninh nghĩ rất thoáng.



Có chuyện Tôn thị suýt bị chém đầu khi trước, hai bà cháu bọn họ đã hoàn toàn trở mặt. Tần Nghi Ninh đã chẳng còn hy vọng gì với lão Thái Quân, thành ra lúc này nói lời cũng chẳng hề nể mặt.



Lão Thái Quân hừ một tiếng, “Hỏi ngươi cái gì, ngươi cứ trả lời là được. Ta làm tổ mẫu, âu cũng chỉ vì lo lắng cho tương lai của các cô nương trong nhà, tất cũng sẽ lo lắng cho ngươi. Ngươi chớ nên không hiểu chuyện!”



“Đa tạ ý tốt của lão Thái Quân, nhưng cháu lại cảm thấy, không phải là lão Thái Quân thấy được “cơ hội làm ăn” tốt ở Trung Thuận Thân Vương, ý đồ bán cháu gái với giá cao để mưu cầu lợi ích lớn hơn cho Tần gia đấy chứ?”



Lão Thái Quân giận đến bốc khói đầu, chỉ thẳng mặt Tần Nghi Ninh mắng mỏ: “Ngươi đúng là nha đầu nông thôn có cha sinh không có mẹ dạy! Đừng có được thế mà quên thân! Bàng tiểu Vương gia mới khen ngợi đôi câu mà đã không phân được đông tây nam bắc rồi hả? Đừng có quên họ, quên tên mình là gì! Cũng không nhìn lại xem mình là cái thá gì, rời khỏi Tần gia, Bàng tiểu Vương gia còn có thể nhìn ngươi thêm một cái không?”



“Ai mà nói năng mạnh miệng thế, còn có thể làm chủ được cho bản Vương?” Phía ngoài đình nghỉ mát, Hổ Tử đã vén tấm mành trúc.



Bàng Kiêu đã thay bộ đồ màu xanh đậm nam tính hơn, tóc buộc cao, đuôi tóc buông rủ sau lưng. So với vẻ cao quý anh tuấn ban nãy, hắn của lúc này thoạt như gươm sắc tuốt vỏ.



Thấy Bàng Kiêu trở lại, lão Thái Quân vô cùng ngạc nhiên, đến một câu cũng không nói tiếp được.



Bàng Kiêu cẩn thận đánh giá lão Thái Quân một lượt, cười nói: “Xem ra lời đồn quả không sai. Đúng là bà không đối xử tốt với Nghi tỷ nhi.”



Chỉ một câu trần thuật bình thường, song đã khiến sắc mặt lão Thái Quân trắng bệch.



Lão Thái Quân sợ Bàng Kiêu. Không chỉ vì danh tiếng sát thần làm con nít sợ bật khóc của hắn, sâu hơn còn là vì kế ly gián diệt trừ Bàng Trung Chính của Tần Hòe Viễn năm xưa. Sở dĩ lão Thái Quân không tin Bàng Kiêu thực lòng coi trọng Tần Nghi Ninh cũng phần vì lý do này.



Thù giết cha không đợi trời chung, bà ta không tin Bàng Kiêu có thể coi như không có chuyện năm ấy. Nếu hắn trả thù, Tần gia bọn họ biết kháng cự thế nào? Tình cảnh hôm nay, dù là Hoàng đế thì đến trước Bàng Kiêu cũng phải khom lưng cúi đầu, càng nói gì đến Tần gia nhà họ?



Những năm nay, lão Thái Quân luôn sống trong nhung lụa, vả lại Tần Hòe Viễn cũng cực kỳ hiếu thuận, rất ít khi mang rắc rối tới làm phiền. Lão Thái Quân đã nhiều năm không gặp đại sự, giờ này đứng trước Bàng Kiêu với ánh mắt sắc lẻm như lúc nào cũng có thể nhào lên cắn xé thì lại hoàn toàn không sức phản kháng, tựa như con mồi đã bị hổ dữ nhắm trúng, cơ hồ đã sợ hãi đến đơ người, đầu óc váng vất, nói thôi cũng không nói nổi.



Bàng Kiêu hừ lạnh một tiếng. Nói sao cũng là tổ mẫu của Tần Nghi Ninh, không thể tiếp tục hù dọa bà ta được. Nếu lỡ dọa cho chết luôn thì Tần Nghi Ninh về cũng không dễ giải thích.



Bàng Kiêu xua tay, Hổ Tử lập tức hiểu ý, đi ra gọi một tỳ nữ xinh đẹp trẻ tuổi vào.



Nữ tỳ kia tuổi chừng mười sáu, mười bảy, mặt mũi thanh tú thông minh, dáng người dong dỏng, đường nét khá xinh, có đôi mắt sáng trong lạ thường.



“Nô tỳ xin thỉnh an cô nương.” Nữ tỳ quỳ xuống hành lễ.”



Bàng Kiêu nói: “Đây là Ký Vân, sau này để nàng ta đi theo hầu hạ nàng.”



“Đa tạ ý tốt của Vương gia, người hầu hạ ta đã đủ rồi, không cần thêm một người nữa.”



“Lương tháng của nàng ta do ta trả. Nàng ta biết chút võ công, có thể bảo vệ cho nàng, giúp nàng làm việc. Nghe lời, không được từ chối!”



Tần Nghi Ninh mím môi nhăn mày. Hắn ta vẫn bá đạo như thế.



Thấy nàng có vẻ không vui, Bàng Kiêu mới giật mình nhận ra lời mình có hơi tính ép buộc, vội bổ sung: “Ta chỉ muốn tốt cho nàng. Sau này nếu ai bắt nạt nàng thì không cần nhẫn nhịn, lúc có thể động thủ tuyệt đối không nên dùng miệng, tránh cho mất sức mà lại không vui, ghét ai cứ bảo Ký Vân đi giết phứt nó là xong. Đừng khách sáo.”



“Ngươi…” Quá kinh ngạc, Tần Nghi Ninh chẳng biết phải nói gì.



Tựa như nhìn ra được mối băn khoăn của Tần Nghi Ninh, Bàng Kiêu đệm tay đẩy cằm nàng nâng lên, áp sát vào mặt nàng: “Nhớ đấy, dù có chọc lủng trời đi nữa, ta cũng có thể chống cho nàng.”



Tần Nghi Ninh liên tục lùi về sau, tránh khỏi đầu ngón tay Bàng Kiêu, cũng tránh xa nhiệt độ tựa như đột ngột bùng lên trên người hắn.



Lão Thái Quân và Nhị phu nhân, cả Thất tiểu thư đều đã ngây ra như trời trồng.



Ai có thể ngờ, Bàng Kiêu sẽ lại dung túng Tần Nghi Ninh thế chứ.



Khóe môi lão Thái Quân mấp máy, định nói gì nhưng đã bị Nhị phu nhân kéo tay ngăn lại.



Nhị phu nhân xuất thân từ gia đình dòng dõi thư hương, bình thường không hay khôn khéo lấy lòng lão Thái Quân như Tam phu nhân, lão Thái Quân vốn chẳng ưng bà ta lắm. Nhưng vừa bị Nhị phu nhân tóm lấy, lão Thái Quân đã chợt giật thột trong lòng.



Đúng rồi! Lúc này, tốt nhất đừng nên nói gì cả, không thể chọc giận gã sát thần này. Bằng không với cái tính vui giận thất thường giết người như ngóe của hắn, họ có về được đến nhà không hãy là chuyện khó nói trước.



Bàng Kiêu ngoái lại ra lệnh: “Đi bảo người dưới chuẩn bị xe ngựa, bản Vương sẽ đích thân đưa Tần tiểu thư và An Bình Hầu phu nhân hồi phủ.”



“Dạ.” Hổ Tử lập tức hành lễ, lui xuống chuẩn bị.



Đoạn, Bàng Kêu quay lại thoáng nhìn lão Thái Quân, cười bảo: “Còn các vị, cứ việc tự nhiên.”



Dứt lời thì không đợi đám lão Thái Quân kịp phản ứng lại đã quay gót vén mành đi trước.



Tần Nghi Ninh đỡ Tôn thị, đi theo là Kim ma ma đã kinh ngạc ngây người và Băng Đường nhịn cười đến sắp nội thương, bước thẳng về hướng cửa viện, đi lên con đường mòn rợp bóng hoa đào.



Bàng Kiêu đi hàng trước nhất, dáng người cao lớn sừng sững, lúc đi lại khí thế uy nghiêm hệt như mãnh hổ xuống núi, khiến không ai dám khinh thường.



Một người khiến ai nấy run sợ như vậy, trước mặt nàng lại luôn dịu dàng thuận theo, hạ mình hết mực. Tính ra, nếu Bàng Kiêu thực sự muốn có nàng, tin chắc chỉ cần một câu nói là có thể khiến Hoàng đế Đại Yên đóng gói dâng sang. Nhưng Bàng Kiêu không làm như thế, còn bất chấp bôi xấu mình cũng muốn giữ thể diện cho nàng, còn năm lần bảy lượt dung túng nàng như thế.



Tần Nghi Ninh đâu phải người tâm địa sắt đá, nào có thể không động lòng?



Tuy rằng không thích cách thức khua chiêng gióng trống của Bàng Kiêu, song tâm ý của hắn, nàng vẫn cảm nhận được.



Tần Nghi Ninh nhìn đăm đăm vào bóng lưng hắn, đôi mày nhíu lại trầm tư.



Hình như Bàng Kiêu cảm nhận được ánh mắt nàng, bèn ngoái đầu nhìn lại, đối diện ngay với ánh mắt chưa kịp lảng đi của Tầng Nghi Ninh.



Ánh mắt giao nhau, Bàng Kiêu quay đầu về, tiếp tục bước đi như không có chuyện vừa rồi. Chỉ duy nhịp tim tăng vọt đã bán đứng sự căng thẳng và hưng phấn của hắn lúc này.



Ánh mắt ấy, chắc hẳn Tần Nghi Ninh cũng có cảm giác với hắn?



Tôn thị vẫn luôn được nữ nhi đỡ, đã mấy lần muốn nói lại thôi, sau chỉ còn lại tiếng thở dài.



Mà đám người lão Thái Quân thì đã bị Hổ Tử cho người ngăn tuốt đằng sau, không cho họ đến gần bên Tần Nghi Ninh. Rõ ràng những lời Bàng Kiêu mới nói ban nãy không phải nói đùa.



Hai đầu mày lão Thái Quân đã như chập cả vào nhau, chỉ thấy cái mặt già này đã chẳng còn gì nữa.



Cho dù không thích Tần Nghi Ninh, cảm thấy Tần Nghi Ninh quá thông minh khó khống chế thì đến cùng vẫn là con gái của Tần gia. Sự khoan dung của Bàng tiểu Vương gia với Tần Nghi Ninh đã tạo thành sự đối lập rõ rệt với thái độ vô tình với người khác của hắn. Sự tương phản mười mươi như thế khiến lão Thái Quân không thể không đề phòng.



Chuyện khác không nói, nhưng con nữ tỳ tên Ký Vân kia thì quyết không thể giữ.



Suốt đường đi, lão Thái Quân vẫn luôn trầm tư suy nghĩ, mãi khi lên xe ngựa rồi mới nhận ra mình và Nhị phu nhân cùng với Thất tiểu thư, thêm cả đám Tần ma ma đều đã bị Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh bỏ mất hút đằng xa.



Vén rèm cửa sổ bằng gấm lam phía trên giường xe lên, lại thấy Bàng Kiêu và mười mấy người nữa đang cưỡi ngựa đi chung quanh xe ngựa của Tần Nghi Ninh và Tôn thị. Ngay cả nữ tỳ tên Ký Vân ban nãy cũng ngồi trên lưng ngựa, khí khái hiên ngang, quả đúng là người luyện võ!



Đầu lão Thái Quân lùng bùng vì tức giận, căm hận nói: “Chúng ta đi chậm lại, để bọn chúng đi trước. Cứ để chúng đắc ý đi, để ta xem ngày sau kết cục của chúng thế nào!”



“Dạ.” Phu xe nghe lệnh giảm tốc độ.



Còn phía trước, Tần Nghi Ninh đang ngồi trong xe ngựa với Tôn thị thì lại mím môi thật chặt.



Người này quá mức bá đạo, làm việc hầu như chưa từng hỏi trước ý nàng. May mà phần lớn thời gian hắn đều ở Đại Chu, chứ nếu hắn ở Đại Yên lâu, nàng còn không bị hắn chọc cho tức chết?

w●ebtruy●enonlin●e●com

Nghĩ thì tức thế, song ý cười và sự dịu dàng trong mắt Tần Nghi Ninh thì có thế nào cũng không thể giấu được, khiến Tôn thị nhìn mà thầm kinh hãi.



Trông thế này, xem ra Tần Hòe Viễn cũng không phản đối quá rõ ràng, Bàng Kiêu lại còn bày tỏ lộ liễu với Tần Nghi Ninh như thế, chẳng lẽ ngày sau mình sẽ có đứa con rể là sát thần thật?



Dưới sự hộ tống của Bàng Kiêu, xe ngựa thuận lợi về thẳng Tần gia, quả là gây kinh động đến người người trong phủ.



Cùng lúc ấy, Hoàng hậu cũng nổi cơn giận dữ gọi Tào Quốc trượng đến bên loan giá, cho cung nhân lui hết rồi nghiêm giọng hỏi: “Tòa viện đó là chuyện thế nào? Phụ thân xây viện mới mà chẳng nói với bản cung một tiếng, đưa cho ai cũng chẳng chịu cho hay. Rốt cuộc phụ thân nghĩ thế nào vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi