CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Phường Tụ Hiền tọa lạc ở thành Bắc của kinh thành, bên cạnh Sùng An Môn của thành Bắc, nếu tiếp tục đi tới thì sẽ ra khỏi kinh thành. Nơi này dân cư cũng không đông đúc lắm, nhưng có mấy nhà giàu có tọa lạc.



Nơi Chung đại chưởng quỹ dẫn Tần Nghi Ninh đến xem, gọi là ngõ Vĩnh Khang, một nơi yên tĩnh, rất gần Sùng An Môn, xung quanh cũng không có những tòa nhà lớn, mà chỉ có một số ngôi nhà bình thường. Sâu trong ngõ, có thể thấy một cổng lớn sơn đen, ngoài cửa có hai hán tử nhàn rỗi đang ngồi xổm trên mặt đất nói chuyện phiếm.



Nhưng khi xe ngựa chạy qua, tiếng bánh xe lăn trên đường khiến hai hán tử cao to kia quay đầu lại nhìn, thấy vậy, Tần Nghi Ninh sợ hãi vội vàng buông rèm cửa xuống, nhích người về phía sau một chút.



“Những người này nhanh nhạy lắm!”



“Đúng vậy, người do ta bố trí may mà cũng nhạy bén nên mới không bị bọn họ phát hiện. Có lẽ hai người này có nhiệm vụ canh chừng ở đầu ngõ.” Chung đại chưởng quỹ lại chỉ vào mấy chỗ bên ngoài: “Có lẽ những người đi tản bộ trên đường này đều là người của bọn họ. Đừng thấy mặt tiền của cửa hàng nhỏ mà lầm, vì bên trong cũng là một viện theo cấu trúc nhị tiến, cho tám mươi, một trăm người ở là không thành vấn đề.



Tần Nghi Ninh liền gật đầu: “Nơi này quả nhiên kỳ lạ. Ở đây cũng chỉ có một lối ra hay sao? Hay là còn có lối ra khác?”



“Bẩm đông gia, ta đã sai người kiểm tra, tòa nhà này chỉ có hai cửa trước sau, ở đường bên còn có một lỗ chó, còn chưa thấy lối ra.”



“Ừm.”



Tần Nghi Ninh khẽ gật đầu, trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã đi qua nơi này. Xa phu do dự giảm tốc độ, không biết có nên quay đầu xe lại hay không.



Tần Nghi Ninh nói: “Đừng quay đầu lại, cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước, đi vòng thêm một đoạn nữa nhìn xem phía sau tòa nhà này.”



Xa phu vâng dạ, liền cho xe đi về phía trước.



Hai hán tử nói chuyện phiếm canh chừng ở đầu ngõ và các hán tử hai bên đường chú ý tới chiếc xe ngựa, thấy xe ngựa đi xa rồi, họ mới thả lỏng đề phòng, chỉ xem bọn Tần Nghi Ninh là người tình cờ đi ngang qua.



Tần Nghi Ninh hơi nhíu mày.



Nơi này quả thật không bình thường, vóc dáng của những người canh cửa, lại thêm Chung đại chưởng quỹ điều tra, liền biết người cư trú trong nhà này là người Tác - ta.



Thế nhưng nơi này dù sao cũng là kinh đô, ở ngay trước mắt Hoàng đế, hơn nữa kinh thành được phòng thủ nghiêm mật, những người Tác - ta chiếm cứ chỗ này, chẳng lẽ không ai phát giác hay sao?



Huống hồ, ty chỉ huy thành Bắc của Ngũ Thành Binh Mã ty ở ngay phường Tụ Hiền, mà cục Thủy Long của thành Bắc cũng ở chỗ này, hai cơ quan này là nha môn chính thức của triều đình, nếu lính trinh sát của người Tác - ta ở tại nơi này, họ sẽ chọn một nơi rất gần ty chỉ huy thành Bắc và cục Thủy Long sao? Như thế chẳng phải là tự mình phơi bày mình ra ư?



Thế nhưng, Tần Nghi Ninh nhìn qua là biết người trong ngôi nhà đó là người Tác - ta.



Càng nghĩ nàng càng cảm thấy kỳ lạ.



Lúc này xe ngựa đã đi vòng rất xa, vòng qua cửa sau tòa nhà kia.



Tường sân sau của tòa nhà này rõ ràng là cao hơn nhà hai bên, quả nhiên có một cửa sau, tuy nhiên không có người ngồi canh chừng như cửa trước, có lẽ bởi vì từ những nhà lân cận chung quanh cũng không có người nhìn vào cửa sau, nếu bọn họ phái người trông cửa mới là lạy ông tôi ở bụi này.



“Nơi này thoạt nhìn như là nơi ở bình thường, nhưng phòng bị vô cùng nghiêm mật, muốn tra xét cũng không có cách nào.” Chung đại chưởng quỹ thở dài nói: “Ta vốn còn muốn phái người vào thăm dò, nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ, không thể thành công mà bại lộ thì không tốt.”



Tần Nghi Ninh gật đầu nói: “Đúng vậy, muốn tra xét nơi này là không được rồi. Ngài nghĩ xem, tòa nhà này gần nha môn như vậy, hàng ngày người của Ngũ Thành Binh Mã ty phụ trách phòng thủ đều phải tuần tra, chẳng lẽ không mảy may hay biết tình hình? Nếu họ biết mà còn dung túng, thì hẳn là có thâm ý.”



Chung đại chưởng quỹ là người thông minh, Tần Nghi Ninh nói chưa hết câu thì ông ta đã hiểu rõ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị.



“Nếu là như vậy, thật đúng là không tiện trực tiếp tra xét.”



Tần Nghi Ninh gật đầu.



Có một thoáng, nàng từng muốn từ bỏ điều tra chuyện này.



Cho dù người Tác - ta ám sát Hoàng đế, đương nhiên Hoàng đế sẽ có lực lượng tinh nhuệ bắt tay điều tra.



Thế nhưng manh mối ở trong tầm tay, nếu không tiếp tục tra xét, khó đảm bảo sau này không gặp phải phiền phức càng lớn hơn.



Người Tác - ta có thể ám sát Định Quốc công phu nhân thì cũng có thể ám sát nàng, ám sát phụ thân nàng, sự việc hoàn toàn không đơn giản. Huống chi, những người này còn ẩn thân ở kinh thành, vẫn chưa rời khỏi, cho thấy bọn họ còn có nhiệm vụ khác, khó đảm bảo kế tiếp sẽ không nhằm vào người nhà nàng mà ám sát.



Nghĩ tới đây, Tần Nghi Ninh không còn muốn lùi bước nữa.



Ngẩng lên, vừa vặn nhìn thấy đội tuần tra của Ngũ Thành Binh Mã ty đi qua, Tần Nghi Ninh nhận biết người dẫn đầu, đó là Đô đốc Từ Mậu - chỉ huy thành Đông của Ngũ Thành Binh Mã ty mà trước kia nàng từng gặp mặt một lần ở Tiên Cô quan.



Mặc dù Tần Nghi Ninh nghi hoặc vì sao Từ Mậu dẫn theo người tuần tra ở thành Bắc, nhưng nàng vẫn chưa ngẫm kỹ, mà nhân lúc xe ngựa dừng lại, vén màn xe dặn bảo Băng Đường vài câu.



Băng Đường lập tức hiểu ý, nhảy xuống xe, đi tới trước mặt Từ Mậu.



Chung đại chưởng quỹ ngờ vực không rõ, nhìn về phía Tần Nghi Ninh với vẻ dò hỏi.



Tần Nghi Ninh thì chăm chú nhìn phản ứng của Từ Mậu.



Không bao lâu, Từ Mậu theo Băng Đường tới gần xe ngựa.



Tần Nghi Ninh cũng không dám xem thường, liền vén màn xe gật đầu chào Từ Mậu: “Từ đại nhân, đã lâu không gặp.”



“Thì ra là Tần tiểu thư.” So vơi lần trước, lần này thái độ của Từ Mậu đối với Tần Nghi Ninh cung kính hơn nhiều, cho thấy sau khi Tần Hòe Viễn hòa đàm thành công, được phong hầu tước, địa vị tăng cao.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Tùy tiện kính mời Từ đại nhân, tiểu nữ thật đắc tội.”



“Không có gì, Tần tiểu thư có gì phân phó, cứ nói đừng ngại.”



Tần Nghi Ninh nói: “Tiểu nữ vừa cùng người hầu đi qua nơi này, sơ ý làm rơi mất một vòng tay bằng vàng cẩn phỉ thủy. Chiếc vòng tay kia lên nước rất tốt, có giá trị rất lớn. Ta đã nhìn thấy một hán tử cao lớn nhặt chiếc vòng tay kia, người hầu của ta gọi hắn, nhưng hắn đi rất nhanh, mang theo vòng tay của ta vào ngôi nhà này.”



Nói tới đây, Tần Nghi Ninh chỉ vào viện mà người Tác - ta đang ở: “Bởi vậy tiểu nữ muốn thỉnh cầu đại nhân giúp tìm lại chiếc vòng tay kia.”



Vừa nghe Tần Nghi Ninh yêu cầu mình giúp tìm một chiếc vòng tay, Từ Mậu thầm khinh thường, quả nhiên là đám các cô, các bà, chỉ biết tới những việc vặt vãnh xui xẻo.



Nhưng khi nghe nàng nói vòng tay kia bị một hán tử nhặt được, người đó còn vào tòa nhà này, vẻ mặt ông ta liền trở nên ngưng trọng.



Cân nhắc thiệt hơn, Từ Mậu cười lấy lòng: “Tần tiểu thư làm rơi mất một chiếc vòng tay, vốn cũng không có gì quan trọng, hạ quan mua một chiếc đền cho tiểu thư là được, nhưng hạ quan không thể đi lục soát tòa nhà kia. Chưa kể lời nói của tiểu thư chỉ là lời nói một bên, mà ngay cả có chứng cứ chính xác, hạ quan cũng không có cái quyền này.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh liền ngạo nghễ nói: “Thế nhưng ta nhìn thấy rõ ràng người trong nhà kia nhặt được vòng tay của ta, chiếc vòng tay đó rất giá trị. Như vậy mà Từ đại nhân cũng không chịu trợ giúp sao?”



Từ Mậu liền tỏ ra hơi sốt ruột: “Không phải ta không trợ giúp, mà là Tào Quốc trượng đích thân nói, người ở trong tòa nhà kia đều là nhân vật rất quan trọng, không được tùy tiện động chạm tới. Ta khuyên Tần tiểu thư không nên sinh chuyện.”



Nghe nhắc tới Tào Quốc trượng, Tần Nghi Ninh giật mình, vẻ mặt ngạo nghễ liền biến thành kiêng dè, ngượng ngùng nói: “Mà thôi, chẳng qua chỉ là m chiếc vòng tay bằng vàng, cũng không phải là chuyện gì lớn.”



Từ Mậu thấy Tần Nghi Ninh thức thời, không làm ầm ĩ đòi tìm lại vòng tay cho nàng, ông ta thở ra một hơi, chắp tay thi lễ rồi tiếp tục đi tuần tra.



Tần Nghi Ninh buông màn xe, thúc giục mọi người nhanh chóng trở về khách sạn Đạp Vân.



Chung đại chưởng quỹ cùng Tần Nghi Ninh ngồi xuống trong nhà chính, Tần Nghi Ninh bảo Ký Vân và Băng Đường canh chừng ở bên ngoài, không để bất cứ ai tới gần và nghe được cuộc nói chuyện của bọn nàng.



Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Chung đại chưởng quỹ lo lắng hỏi: “Đông gia còn muốn tiếp tục tra xét?”



“Đúng. Những người này đã hai lần thực hiện ám sát, khó đảm bảo sẽ không có lần thứ ba, lần thứ tư, một tai họa ngầm như vậy, làm sao ta có thể lưu lại.”



Chung đại chưởng quỹ gật đầu, tán thành nói: “Chỉ là nếu muốn diệt trừ bọn chúng, cũng không phải là chuyện dễ, mà cũng không thể tra xét.”



Tần Nghi Ninh cũng cảm thấy bối rối.



Nếu chỉ đơn thuần là bắt một người đi thẩm vấn thì thật ra cũng không khó, nhưng tạm thời chưa nói đối phương sẽ tự sát không để bị thẩm vấn, chỉ riêng hậu quả đánh rắn động cỏ cũng đã không nhỏ, trái lại sẽ ảnh hưởng tới công việc của bọn họ sau này.



Nếu nàng nói chuyện này với phụ thân thì sao?



Dù sao phụ thân làm quan trong triều, có rất nhiều việc ông không tiện tự tay làm. Hơn nữa, nếu Tần Hòe Viễn đã biết chuyện này thì biện pháp khả thi nhất là bẩm báo lên Hoàng thượng, để Hoàng đế đi thăm dò. Nơi này được Tào Quốc trượng chiếu cố, quan hệ rất phức tạp, hôn quân còn không biết phải xử trí như thế nào, khi không có bằng chứng, không chừng phụ thân còn có thể bị cắn ngược.



Tất nhiên, nàng phải nói cho phụ thân biết, nhưng chỉ nói sau khi đã có bằng chứng rất chính xác chứng minh những người kia là do thám của Tác - ta. Bằng không, chỉ là nghi ngờ thì không đủ sức thuyết phục, mà còn có thể khiến người ta nghi ngờ phụ thân làm mưa làm gió.



Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tần Nghi Ninh trở nên ngưng trọng.



Trầm tư trong chốc lát, đột nhiên Tần Nghi Ninh hỏi: “Chung đại chưởng quỹ, chúng ta có người ở Thủy Long cục không?”



Thủy Long cục kết hợp với Ngũ Thành Binh Mã ty chuyên phụ trách việc đi lấy nước cứu hỏa trong thành.



Chung đại chưởng quỹ như hiểu rõ điều gì, mắt lóe sáng nhìn về phía Tần Nghi Ninh: “Thật sự là có một huynh đệ làm nghề thu dọn thùng phân.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh sửng sốt rồi lập tức mỉm cười: “Nghề tốt! Chiêu Vận Ti đúng là ngọa hổ tàng long, quan hệ rất rộng. Thế này, làm phiền Chung đại chưởng quỹ tìm vị huynh đệ đó, chuẩn bị sẵn ba trăm lượng bạc, làm xong chuyện này, sau này hắn không cần phải đi thu thùng phân nữa, mà có thể cầm bạc đi dưỡng lão.”



Chung đại chưởng quỹ gật đầu: “Đông gia có sắp xếp thế nào?”



Tần Nghi Ninh liền kề tai Chung đại chưởng quỹ, thấp giọng nói ra kế hoạch.



Chung đại chưởng quỹ gật đầu lia lịa, cuối cùng cảm khái nói: “Quả thật là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, đông gia không hổ là con gái của Trí Phan An, nếu xét về mưu tính, lão hủ bái phục.”



Được khen, Tần Nghi Ninh đỏ mặt, nói: “Đại chưởng quỹ đừng nói như vậy, ta thì làm được gì đâu chứ, cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của ngài, ngài chịu hỗ trợ, là may mắn của ta.”



“Nào có, nếu không có đông gia, cả nhà chúng ta cũng không biết ra sao rồi. Lời dặn bảo của đông gia, đương nhiên lão hủ nghe theo. Cô nương cứ yên tâm, chờ xem một vở diễn hay.”



“Vậy làm phiền Chung đại chưởng quỹ bố trí. Đến lúc đó ta sợ là không thể ở đây, tất cả còn làm phiền Chung đại chưởng quỹ theo lời dặn dò của mà làm.”



Chung đại chưởng quỹ cười đáp: “Đông gia yên tâm, loại chuyện này, lão phu vốn quen làm rồi.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, yên tâm trở về phủ. Vietwriter.vn



Hai ngày sau, bên ngoài không có tin tức gì, Tôn thị cũng dần dần hồi phục.



Lại qua hai ngày nữa, vừa sáng sớm, Chung đại chưởng quỹ đã báo tin, mời Tần Nghi Ninh đi đối chiếu sổ sách.



Tần Nghi Ninh vội nói với Tôn thị rồi dẫn theo Băng Đường, Tùng Lan và Ký Vân tới nhà của Chung đại chưởng quỹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi