Tôn thị vừa giận vừa nóng nảy, lại thêm phong hàn vừa mới khỏi, thân thể còn yếu ớt, một khi Tần Nghi Ninh và Tần Hòe Viễn chưa trở về, bà còn có thể gắng gượng kiên cường một chút, hiện giờ thấy Tần Nghi Ninh, bà đã quen tín nhiệm và dựa vào nàng, nghe nàng hỏi một câu như thế, vành mắt bà đã nóng lên, nghẹn ngào rơi lệ.
“Nghi tỷ nhi…”
Tần Nghi Ninh vội cầm khăn tay lau nước mắt cho Tôn thị, lại hỏi Kim ma ma ở bên cạnh: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Kim ma ma thấy Tần Nghi Ninh và Tần Hòe Viễn đã trở về, lúc này tảng đá đè nặng trong lòng bà mới rơi xuống, nói: “Sáng sớm hôm nay, Tuệ Ninh cô nương mang cháo gạo tẻ và điểm tâm tự tay nấu tới cho phu nhân ăn sáng. Phu nhân niệm tình mẹ con xưa nay, để cô nương dẫn theo tỳ nữ vào. Nhưng nào ngờ đang yên đang lành, tỳ nữ do Tuệ Ninh cô nương dẫn đến giúp Thái Quất sửa sang chăn đệm và tấm lót ghế thì đột nhiên phát hiện một hình nhân trù ếm dưới giường La Hán, trên hình nhân cắm đầy kim, ghi tên tuổi, ngày sinh tháng đẻ của lão Thái Quân. Tuệ Ninh cô nương khóc lớn cầm hình nhân kia đến tố cáo lão Thái Quân.”
Nới tới đây, Kim ma ma nhìn về phía Tần Tuệ Ninh, trong ánh mắt tràn ngập phẫn hận.
“Sáng sớm nô tỳ đã nói với phu nhân, đây là một kẻ vô ơn bạc nghĩa tráo trở! Thế nhưng phu nhân vẫn nghĩ tới tình cảm mẹ con, lại để cho nàng ta vào viện. Khi phu nhân sắp bị xử trảm bêu đầu, nào có thấy Tuệ Ninh cô nương quan tâm, lúc phu nhân ốm đau, cũng không thấy nàng ta ở bên giường phụng dưỡng, hôm nay vô duyên vô cớ đưa đồ ăn sáng tới, kết quả liền xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng là nàng ta cố ý vu oan giá họa cho phu nhân!”
Lúc này Tần Tuệ Ninh quỳ gối phủ phục trước mặt Tần Hòe Viễn, khóc lóc kể lể: “Phụ thân minh giám, con có lý do gì đi hại mẫu thân? Mặc dù con không phải là con ruột của mẫu thân, nhưng dù sao con cũng là con gái của chi trưởng Tần gia! Cho dù mẫu thân thiên vị Nghi tỷ nhi, nhưng con cũng chưa từng thiếu ăn, thiếu mặc! Con hoàn toàn không có lý do hại phu nhân, huống hồ phu thân nghĩ con sẽ ngu xuẩn như vậy sao? Con mới dẫn theo người tới đã bảo người của con vu oan, như thế không phải là giội chậu phân trên đầu mình sao! Xin phụ thân tin tưởng ở con, con không có ngu ngốc như vậy!”
Trong đôi mắt Tần Tuệ Ninh tràn ngập ấm ức và trong sáng, ngón tay nàng túm lấy tà áo khoác của Tần Hòe Viễn, bộ dạng rõ ràng là khóc thút thít nhưng lại cố gắng trấn tĩnh, thoạt nhìn thật sự rất đáng thương, khiến người khác phải động lòng thương xót.
Tần Hòe Viễn cau mày rút vạt áo khỏi tay Tần Tuệ Ninh, bước nhanh lên bậc thang, hỏi: “Lão Thái Quân thế nào rồi? Mời đại phu chưa?”
Cát Tường đáp: “Dạ vừa mới đi mời đại phu rồi ạ! Băng Đường cô nương hầu hạ bên người Tứ tiểu thư cũng đã tới kiểm tra tình trạng của lão Thái Quân, nói là tuổi cao, giận dữ công tâm, cũng không có gì đáng ngại.”
Lúc này Tần Hòe Viễn mới yên tâm, bước nhanh vào trong thăm lão Thái Quân.
Tần Nghi Ninh cũng đỡ Tôn thị vào nhà, nói: “Mẫu thân đừng gấp gáp, tất cả cứ để con lo liệu là được.”
Tôn thị gật đầu, cảm giác uất ức trong lòng bà đã phai nhạt, chỉ còn lại sự phẫn nộ.
“Ta đúng là ngu xuẩn, nó hoàn toàn không thừa nhận ta là mẫu thân, từ lúc Tào thị và cửa, nó liền nhận nàng ta là nghĩa mẫu! Ta lại vẫn nghĩ tới tình cảm mẹ con mười mấy năm, cho dù nó có bất hiếu tới đâu, rốt cuộc cũng có một chút tình cảm, nào ngờ nó lại hại ta!”
Lời lẽ của Tôn thị đầy phẫn nộ và buồn bã, Nhị phu nhân và Tam thái thái ở bên cạnh cũng là người làm mẹ, nghe bà nói như vậy, chợt nghĩ nếu đứa con do một tay mình nuôi lớn lại dùng thuật bùa chú hại mình như vậy liền lập tức cảm thấy sống lưng ớn lạnh, đều nhìn Tần Tuệ Ninh bằng ánh mắt khinh thường.
Băng Đường vừa châm cứu cho lão Thái Quân xong, bà ta đã dần dần hồi tỉnh.
Thấy Tần Nghi Ninh đã trở về, Băng Đường liền thu dọn rồi ra đứng phía sau chủ tử của mình.
Lão Thái Quân mở mắt nhìn chằm chằm vào mấy người vây quanh giường, ngơ ngác một lúc, khi phát hiện Tần Hòe Viễn đã trở về, mới nghẹn ngào khóc lóc.
“Ngươi còn biết trở về! Vợ ngươi định hại chết ta! Ngươi bận rộn việc triều đình, không quan tâm tới người mẹ già này, hôm nay ngươi trở về thật đúng lúc!”
“Mẫu thân bớt giận.” Tần Hòe Viễn nhận lấy chén trà do Tần ma ma bưng tới, một tay đỡ lão Thái Quân ngồi xuống, một tay đút nước ấm cho lão Thái Quân, miệng dịu dàng khuyên nhủ: “Là do con sơ suất, mấy ngày nay bận rộn ở bên ngoài, sứ thần Đại Chu ở kinh đô, hơn nữa lại thêm một số sự việc sau khi hòa đàm thành công, con bận tối mặt tối mũi, thực sự cũng không phải là cố ý không đến vấn an mẫu thân, xin mẫu thân thông cảm.”
Tần Hòe Viễn là người con trai mà lão Thái Quân yêu thương nhất, nghe ông giải thích như vậy, ngẫm lại ông cũng gặp đủ chuyện rắc rối trong triều, thật ra trong lòng lão Thái Quân cũng rất cảm thông, nên cơn giận cũng tiêu tan phần nào.
Nhìn lướt qua vai của Tần Hòe Viễn, thấy Tần Nghi Ninh đỡ Tôn thị ngồi xuống ghế bành bên cạnh, lão Thái Quân đột nhiên nổi giận: “Mông ca nhi, ta biết con hiếu thuận, hôm nay nếu con thực sự xem ta là mẹ của con thì lập tức hưu con đàn bà lòng dạ độc ác Tôn thị này đi!”
Đôi mày Tần Hòe Viễn lại nhíu lại: “Mẫu thân bớt giận.”
“Bớt giận? Ta làm sao có thể bớt giận? Tôn thị hận ta, làm hình nhân trù ếm ta cho ta chết! Nếu không có Tuệ tỷ nhi tình cờ phát hiện, một ngay nào đó ta đi đời nhà ma cũng không hay biết! Vợ của con không những không sinh được con trai, mà còn bất hiền, bất hiếu, lòng dạ độc ác! Nếu con còn xem ta là mẹ thì lập tức hưu nó! Trong cái nhà này, có nó không có ta, có ta không có nó!”
Lão Thái Quân gào to đến mức mặt đỏ tới mang tai, còn không ngừng đập bàn tay xuống mép giường, chiếc nhẫn vàng cẩn phỉ thúy va vào mép giường gỗ tạo ra tiếng động rất lớn, khiến người nghe rất căng thẳng.
Nghe lão Thái Quân nói lời tuyệt tình như vậy, Tôn thị lại rơi lệ. Bà ngồi trên ghế bành, chỉ cảm thấy hai tay tê dại, trước mắt tối đen, yếu ớt dựa vào Tần Nghi Ninh đứng bên cạnh, nghẹn ngào khóc không kiềm chế được.
Từ lúc nào Tôn Hải Hạm bà rơi vào tình cảnh này, để bị người mẹ chồng từng ra sức nịnh bợ bà, bức bách đến cùng như thế.
Quả thật nhà mẹ đẻ của bà đã sụp đổ, bà không còn giá trị lợi dụng đối với lão Thái Quân nữa.
Thế nhưng năm xưa Tần gia với tay bám vào cuộc hôn nhân này, lẽ nào sự trợ giúp của phụ thân bà và các huynh trưởng của bà dành cho Tần Hòe Viễn đã hoàn toàn tan biến cả rồi?
Cho dù là con hát hoặc kỹ nữ cũng không vô tình vô nghĩa như lão Thái Quân.
Cũng nhờ là cháu gái được lòng lão Thái Quân nhất, bây giờ xem ra, chẳng phải những kiến thức kiểu con buôn ích kỷ mà Tần Tuệ Ninh học được đều giống hệt lão Thái Quân sao!
Bà thật sự là thất bại, không dạy dỗ được một đứa con gái tốt, cũng không được lòng người khác.
Vietwriter.vn
Thấy vẻ mặt Tôn thị càng lúc càng khó coi, khóc đến mức ngón tay co rút cả lại, Tần Nghi Ninh hoảng sợ, vội vã gọi Băng Đường: “Muội mau xem chừng mẫu thân ta!”
Băng Đường vội vã ấn vào huyệt vị trên tay Tôn thị: “Đây là phu nhân tức giận công tâm, khiến tim đập nhanh và loạn nhịp!”
Lúc này, tâm trạng vui vẻ khi đại sự thành công của Tần Nghi Ninh đã hoàn toàn tan biến, bất cứ ai nhìn thấy mẹ của mình bị người khác ức hiếp đến nước này cũng sẽ không để yên.
Nàng biết nhất định phụ thân của mình có biện pháp thuyết phục lão Thái Quân.
Thế nhưng cái kiểu tạm thời sống yên ổn sau khi phụ thân nàng thuyết phục được lão Thái Quân chỉ càng làm cho hai mẹ con nàng thêm ngột ngạt!
Tần Nghi Ninh nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Tuệ Ninh, trong lúc không ngờ tới, nàng liền lao tới, nện một quyền vào mắt Tần Tuệ Ninh.
“Á!” Tần Tuệ Ninh đau đớn hét lên thảm thiết.
Không để mọi người kịp phản ứng, Tần Nghi Ninh lại túm lấy cổ áo Tần Tuệ Ninh, đè nàng ta trên mặt đất, bất chấp hình tượng tay đấm chân đá liên tục.
Lúc này trong đầu Tần Nghi Ninh chỉ có một ý nghĩ duy nhất: giết chết con chó vong ân phụ nghĩa này!
Trước mặt những kẻ không biết xấu hổ là gì này, thì nào là tam thập lục kế, nào là “tiếu lý tàng đao”… so ra đều không sảng khoái bằng trực tiếp lấy mạng đứa con gái này!