CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Lưu tiên cô vừa nghe liền giật mình.



Tần Nghi Ninh thật sự không biết bà là “Thiên Cơ Tử”, hay là giả vờ không biết?



Hồi lâu sau, Lưu tiên cô mới rời mắt khỏi xấp ngân phiếu, khẽ ho một tiếng, mỉm cười giả ngu.



“Tần tiểu thư thật sự là nói đùa, Thiên Cơ Tử kia là người trong Phật môn, hơn nữa là từ lâu nổi tiếng thiên hạ “Thiết Khẩu Thần Đoạn”. Bần đạo là người trong Đạo môn, vả lại đạo hạnh tu hành còn thấp, làm sao dám thừa nhận như vậy.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười: “Lưu quan chủ không cần làm ra vẻ không hiểu. Ngài biết, ta muốn ngài giả trang thành Thiên Cơ Tử.”



Mí mắt Lưu tiên cô giật giật, khóe miệng co rút.



Bảo bà ta giả trang chính mình, lại trả nhiều bạc như vậy…



Cuộc mua bán này rất có lời!



Thấy hai mắt Lưu tiên cô nhìn chằm chằm vào xấp ngân phiếu, Tần Nghi Ninh liền biết chuyện này có hy vọng, nàng tiếp tục thuyết phục: “Trước kia, sau khi đưa ra nhận định về ba người sẽ là Hoàng đế, Định Bắc Hầu và Trung Thuận Thân Vương ở Đại Chu, Thiên Cơ Tử liền mai danh ẩn tích, hai năm nay trên giang hồ cũng không nghe đồn về người này. Nghe nói bà ấy tiết lộ thiên cơ, đã tọa hóa (từ ngữ bên Phật giáo, chỉ hòa thượng ngồi chết) lâu rồi. Cũng có người nói, ngài ấy hoàn thành thiên mệnh, đã vào nơi núi sâu tu hành.”



“Thế nhưng ta nghĩ, với tài năng phán đoán sự phân hợp của thiên hạ, nhất định ngài ấy vẫn đang ở một nơi nào đó trên trần thế quan sát đại sự thiên hạ hiện nay. Ta mời ngài giả trang Thiên Cơ Tử, cũng không phải là muốn ngài làm chuyện gì quá đáng. Chỉ là, nếu thật sự có người hỏi đến, ngài cứ đưa ra đáp án lấp lửng bí hiểm, muốn hiểu thế nào cũng được, để người ta đoán là được.”



“Thứ nhất, Thiên Cơ Tử là một ni cô, nếu muốn che giấu tung tích, thì gia nhập Đạo môn làm đạo cô là cách che giấu tốt nhất, giải thích cũng thông suốt. Thứ hai, cũng không nhiều người từng gặp Thiên Cơ Tử, do đó quan chủ giả trang bà ấy cũng không sợ bị vạch trần, vả lại tuổi tác của ngài và Thiên Cơ Tử đều như nhau. Thứ ba, ta cũng không bảo ngài làm chuyện đại sự gì cả, mà chỉ muốn mượn uy danh của Thiên Cơ Tử, để lời nói trở nên đáng tin cậy một chút, từ đó giữ được cái mạng nhỏ của ta.”



“Quan chủ là người xuất gia, cứu một mạng người bằng xây bảy tháp Phù đồ. Hôm nay ta rơi vào tình cảnh nguy hiểm, có người muốn ăn sống thịt ta, ta cũng chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp này.” Nói đoạn, Tần Nghi Ninh hành lễ với Lưu tiên cô.



Mà Tần Nghi Ninh không hề biết, khi nghe nàng nói “gia nhập Đạo môn, che giấu thân phận”, Lưu tiên cô thầm lau mồ hôi.



Trước đây bà giả làm đạo cô chạy trốn tới Đại Yên quả thật là để che giấu thân phận!



Bởi vì, trước kia bà nhận định về ba người là Chu đế Lý Khải Thiên, Định Bắc Hầu Lý Trạch Vũ và Trung Thuận Thân Vương Bàng Kiêu, trong ba người có một vị có địa vị “Quý bất khả ngôn” (địa vị cao quý đến mức không thể nói ra vì sẽ phạm cấm kỵ), là “Tử Vi Đế Tinh” chuyển thế, hai vị còn lại thì chiếm vị trí hai ngôi sao là “Thất Sát” và “Phá Quân”. Trong ba ngôi sao nguy hiểm nhất, còn có một vị do “Tham Lang tinh” chuyển thế, hiện đang ở Tác-ta.



Thế nhưng, sau khi Đại Chu lập quốc, người lên ngôi Hoàng đế lại không phải “Tử Vi Đế Tinh” chuyển thế!



Lý Khải Thiên rõ ràng là “Thất Sát tinh” chuyển thế, nhưng chiếm ngôi vua của “Tử Vi Đế Tinh”!



Vừa nghe tin tức này, bà liền chạy trốn suốt đêm.



Chỉ là bà không ngờ, Tần Nghi Ninh lại sẽ cầm ngân phiếu tới xin bà đóng giả chính bà, còn một lời nói toạc ra rất nhiều vấn đề then chốt, quả thật là nhân tài mang đại khí vận “quý bất khả ngôn” của tương lai có đôi mắt biết nhìn người.



“Vô Lượng Thiên Tôn! Tần tiểu thư hẳn sẽ không muốn lợi dụng thân phận, giả danh Thiên Cơ Tử để lừa bịp đấy chứ?”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, dở khóc dở cười, nói: “Lưu quan chủ nói quá lời rồi, ta chỉ muốn giữ mạng, nào có giả danh lừa bịp cái gì?”



Lưu tiên cô khó xử nhìn xấp ngân phiếu kia một chút, nuốt nước bọt một cái, mới nói: “Vậy thì bần đạo có thể hỏi một câu, ngài muốn tạo ra ngôn luận gì ở bên ngoài? Nếu chỉ là việc nhỏ, ngài hoàn toàn không thể dùng chiêu bài của Thiên Cơ Tử.”



“Lưu quan chủ thông minh tuyệt đỉnh, việc này thật sự không phải là chuyện nhỏ. Có người muốn móc tim ta ra, giã nát với cả xương và thịt toàn thân ta mà ăn, nói là có thể giữ được nhan sắc trẻ mãi. Hôm nay người này đã sắp ra tay rồi. Để giữ mạng, ta chỉ có thể tuyên truyền bên ngoài rằng mạng ta vô cùng tốt, mong rằng có thể giúp mình tránh được kiếp nạn này.”



Nói tới đây, Tần Nghi Ninh đỏ mặt, xấu hổ nói: “Thật ra trước khi đến đây, ta đã sai người tuyên truyền ở bên ngoài rằng “Mệnh cách của Tần Tứ tiểu thư vô cùng tốt, chỉ cần nàng có mặt, là có thể bảo vệ giang sơn Yên triều được vững chắc”, đồng thời nói rằng, đây là nhận định của Thiên Cơ Tử. Từ kinh thành đi tới chỗ ngài phải mất hai canh giờ, bây giờ hẳn là ở khắp phố lớn ngõ nhỏ, những người rỗi rảnh, người làm công, thuyết thư (1) trong quán trà tiệm rượu đều đang nói chuyện này rồi.”



Nhin vẻ mặt ngẩn ngơ của Lưu tiên cô, Tần Nghi Ninh càng cảm thấy mặt đỏ lên.



Mặt dày tới mức nói khoác về bản thân bằng những câu như là “Bùa hộ mệnh của Đại Yên”, “Biểu tượng của Đại Yên”, nàng cũng không biết phải làm sao.



Nhất định là Hoàng đế sẽ tìm cách chụp mũ một tội danh cho nàng trước.



Nàng nghĩ, nếu Hoàng đế không muốn làm Tần gia dao động, còn muốn tiếp tục lôi kéo Tần Hòe Viễn làm việc cho mình, lại muốn quang minh chính đại chỉ bắt một mình nàng tới cho Hoàng hậu ăn thịt, thì cách tốt nhất là ông ta sẽ phải gán cho nàng một tội danh như là “Yêu nghiệt trên đời, hại nước hại dân”.



Đến lúc đó cho dù Hoàng đế bắt nàng đi thì cũng có thể nói là trảm yêu trừ ma, là hành động vì chính nghĩa.



May mà nàng đã có sự chuẩn bị trước, tiên hạ thủ vi cường.



Như vậy khi Hoàng đế muốn bắt đầu tuyên truyền thì tin tức này của nàng đã lan truyền và ăn sâu vào tâm trí mọi người rồi.



Dù Hoàng đế không cần dùng loại tà thuyết mê hoặc người khác này, thì một khi có dư luận nhận định nàng là “lá bùa bảo mệnh của Đại Yên”, Hoàng đế muốn xử trí nàng cũng phải cân nhắc trước sau.



Loại đồn đãi xuất hiện vô căn cứ này đương nhiên không thể tin, cho nên nàng mới để mọi người biết, đó là lời bình luận của Thiên Cơ Tử, chính là Thiên Cơ Tử năm đó nhận định về Chu đế, Định Bắc Hầu và Trung Thuận Thân Vương, mượn danh tiếng của Thiên Cơ Tử thì mới càng có sức thuyết phục.



Nhưng trong lúc nhất thời, nàng lại không tìm được Thiên Cơ Tử, mà cho dù có tìm được, thì cũng chưa chắc người ta chịu nhúng tay vào vũng nước đục này. Nàng cũng không quen biết ni cô nào đáng tin cậy, thế rồi chợt nhớ tới vị Lưu tiên cô thấy tiền sáng mắt này.



Lưu tiên cô yêu tiền như mạng, đối với bà ta, căn bản là có bạc thì chuyện gì cũng giải quyết được.



Tuy nhiên nói thì nói vậy, Tần Nghi Ninh vẫn hơi lo lắng, sợ Lưu tiên cô không nhận lời.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Nếu bà ta không chịu, thì nàng đành phải nghĩ biện pháp khác. Lấy cớ Thiên Cơ Tử đoán mệnh cho nàng xong, lại tiếp tục vân du tứ hải?



Trong khi Tần Nghi Ninh suy nghĩ dáng vẻ lo lắng, Lưu tiên cô nhìn chằm chằm bạc trên bàn, nước bọt thiếu điều chảy ra.



Nhiều bạc như vậy, lại là loại ngân phiếu có thể lập tức đổi thành tiền mặt ở cả Đại Chu và Đại Yên. Năm nghìn lượng, đủ năm nghìn lượng, không cần phải chia cho ai khác, tất cả đều là của một mình bà!



Sức cám dỗ của chuyện này đối với bà quá lớn!



Mà dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên bà để cho người khác mượn danh mình.



Bà cũng biết rốt cuộc là ai muốn ăn thịt Tần Nghi Ninh.



Mấy ngày trước, Hoàng hậu vội vã tới, rồi “cộp” một tiếng, đặt một hộp châu báu lên bàn của bà, ra lệnh: “Bản cung trở về nói với Hoàng thượng, là ngươi bấm đốt ngón tay tính ra, thịt của con tiện nhân Tần gia kia có thể trú nhan! Nếu Hoàng thượng hỏi tới, ngươi cứ nói là chính ngươi tính ra!”



Lúc đó bà hoàn toàn không kịp phản bác đã bị hộp châu báu kia đánh bại rồi.



Không ngờ, Tần Nghi Ninh cũng dùng biện pháp tương tự để đánh bại bà.



Thôi được, đồng ý thì đồng ý, nhận tiền của cả hai bên, cứu một mạng người, còn có thể cho Bàng tiểu Vương gia một ân tình…



Nghĩ vậy, Lưu tiên cô cẩn thận đếm lại ngân phiếu hai lần, mặt mày rạng rỡ nhét vào lòng, còn vỗ vỗ với vẻ thỏa mãn, rồi mới cười nói: “Tần tiểu thư quả thật có con mắt tinh đời, thật ra bần đạo chính là Thiên Cơ Tử.” Vẻ mặt bà rất nghiêm túc.



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh không kìm được bật cười, lại hành lễ, nói lời cảm tạ: “Đa tạ quan chủ.”



(1) Thuyết thư: người kể chuyện ở quán trà, tửu lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi