CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Đại chưởng quỹ đừng có cười ta. Kiến thức của ta không nhiều, cũng chỉ nghĩ ra được mấy biện pháp kiếm tiền tương đối nhanh như vậy thôi, nếu không nhờ đại chưởng quỹ có năng lực tuyệt vời thì một ý kiến suông có thể làm được gì.”



Tần Nghi Ninh đưa tay cuốn tay áo rộng của chiếc áo khoác màu lam nhạt, bàn tay trắng nõn cầm bình trà rót nước trà vào chén trà vẽ hình cá chép đùa hoa sen, rồi nâng lên mời Chung đại chưởng quỹ.



Chung đại chưởng quỹ thụ sủng nhược kinh, đưa hai tay nhận lấy, luôn miệng cảm ơn.



Tần Nghi Ninh mỉm cười, cầm lấy quạt lụa có hình mèo con đuổi bướm quạt vài cái, mấy sợi tóc rũ xuống thái dương, ngang bướng dán vào đôi má phấn, bị nàng vén ra sau vành tai.



“Các sản nghiệp trực thuộc Chiêu Vận Ti chúng ta, rốt cuộc đều được đăng ký dưới danh nghĩa hoàng gia, Hoàng thượng và Hoàng hậu hành động không theo một quy tắc nào, vả lại sau khi tìm hiểu, hôm nay ta có thể kết luận Hoàng thượng thật sự có ý chiếm đoạt Chiêu Vận Ti. Ngày đó ông ta thoải mái hủy diệt phủ Định Quốc công, trong đó cũng không phải không có lý do muốn đưa Chiêu Vận Ti vào nội khố. Chỉ có điều, ông ta ngại thể diện, lại ngại địa vị của cha ta và mấy lời đồn đãi gần đây nên không dám làm gì. Thế nhưng ta nghĩ, ông ta sẽ không từ bỏ ý định, cho nên nhân lúc thời gian này tình hình coi như yên ổn, chúng ta phải tranh thủ nhanh chóng vơ vét của cải mới được.”



Chung đại chưởng quỹ vừa nghe đã hiểu, lập tức gật đầu nói: “Ta hiểu ý của đông gia, ngài yên tâm, số thu nhập mà chúng ta kiếm được ngoài mức quy định, đều không ghi vào sổ của Chiêu Vận Ti, sẽ không để bất cứ ai phát hiện khoản tiền đó. Chúng ta kiếm được nhiều lợi nhuận từ việc cho vay các khoản vay lớn ngắn hạn, lan truyền chuyện như từ trước đến nay, cũng phải giữ bảo mật.”



“Vậy là tốt rồi.” Tần Nghi Ninh mỉm cười, phe phẩy quạt lụa, ánh mắt lướt qua song cửa mở nửa chừng, nhìn về phía mấy tiểu nha đầu chưa để đủ tóc, ngồi ở bậc thềm hành lang đối diện chơi trò “trảo tử”.



Tiếng cười vui vẻ của các thiếu nữ rất cuốn hút, khiến nụ cười trên khuôn mặt nàng không kiềm chế được càng rộng mở.



“Lúc ta còn nhỏ, dưỡng mẫu cũng cho ta chơi trò này, lấy mấy hạt hạnh, may một cái túi nhỏ, lần thứ nhất chụp một hạt, lần thứ hai chụp hai hạt, lần thứ ba ba hạt… Đến khi nào đầy một vốc tay thì tung hạt lên, đưa mu bàn tay hứng lấy. Lúc đó tay ta nhỏ, luôn luôn không hưng được nhiều hạt như dưỡng mẫu, còn từng thầm nghĩ chờ khi nào lớn lên, nhất định ta sẽ hứng được nhiều hơn dưỡng mẫu. Đáng tiếc là ta còn chưa lớn lên, bà ấy đã ra đi.”



Chung đại chưởng quỹ thở dài: “Dưỡng mẫu ngài nhất định là một người rất hiền lành và dịu dàng.”



“Đúng vậy, bà ấy là một người rất tốt, chỉ là trên đời này, số mệnh người tốt luôn khổ. Sống trong thời loạn lạc, rất nhiều người sống trôi giạt khắp nơi, nhưng ngươi xem, cho dù là khi quân Đại Chu đã đến dưới thành, thì kinh thành cũng vẫn ngợp trong vàng son.”



“Hoàng thượng đầu óc ngu ngốc, bản lĩnh không có, nhưng lại rất giỏi trong việc tàn hại trung thần. Ông ta không thấy sự lầm than của dân chúng bên ngoài, mắt chỉ chằm chằm nhìn xem bề tôi nào là người đoạt danh tiếng của ông ta. Có một Hoàng thượng như thế, tham quan ô lại cũng yên tâm lớn mật làm xằng làm bậy.”



Tần Nghi Ninh lắc đầu nói: “Đừng xem bây giờ coi như hòa bình, nhưng hòa đàm thành công, cũng chỉ có một bộ phận rất nhỏ là được vinh quang phú quý, dân chúng đã khổ càng thêm khổ.”



Nghe vậy, Chung đại chưởng quỹ cũng không kìm được tiếng thở dài.



Ông ta kiến thức rộng rãi, từng trải phong phú, tuy không giống như Tần Nghi Ninh trải qua cuộc sống nghèo khổ, nhưng trong mấy năm liên tục chinh chiến, các thành trấn ở xa một chút, mười nhà đã hết bảy tám trống không, người chết đói khắp nơi là sự thật. Hơn nữa năm nay, vào mùa hè, mưa rất ít, rất nhiều địa phương đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hạn hán, cuộc sống của dân chúng càng khổ sở.



“Chỉ tiếc là năng lực của ta quá bé nhỏ.” Tần Nghi Ninh lắc đầu, bật cười: “Hiện tại ta không có năng lực cứu tế cả thiên hạ, có nhiều khi ta muốn cầu xin ông trời mở mắt, nhanh chóng kết thúc cuộc đời hôn quân và yêu hậu.”



“Ài! Không có thể như vậy, trông chờ khi nào hôn quân nghĩ thấu suốt, còn không bằng trông đợi ông ta sớm siêu sinh đi! Dân chúng bên ngoài cũng đều nghĩ như vậy. Chỉ có điều là chúng ta cũng không nên nói ra bên ngoài, cẩn thận là trên hết. Hôm kia có ba vị thuyết thư tiên sinh đã bị bắt rồi, lăng thị nói nội dung họ nói là có tâm phản kháng.”



“Bản thân làm không muốn ai nói ra nói vào gì cả, đây là Hoàng thượng mong muốn dân chúng đều là kẻ ngu si.” Tần Nghi Ninh lắc đầu, thở dài nói: “Hôm nay trong lòng có cảm xúc, mới lải nhải trước mặt ngài. Hôm nay nhân lúc còn yên ổn, chúng ta kiếm một khoản bạc, sau này bất kể làm gì cũng đều có chút vốn liếng, không đến nỗi giật gấu vá vai.”



“Đông gia yên tâm đi. Lão hủ không có bản lĩnh gì khác, nhưng đầu óc thì vẫn phải có.”



Tần Nghi Ninh liền gật đầu, đứng lên nói: “Bản lĩnh của đại chưởng quỹ, đương nhiên là ta tin tưởng. Nhân lúc còn sớm, ta định ra ngoài thành luyện ngựa.”



“Ta tiễn đông gia.”



“Không cần đâu, xin ngài dừng bước.”







Tần Nghi Ninh khách sáo với Chung đại chưởng quỹ một hồi rồi cáo từ rời khỏi Chung gia, tới ngoài cửa lớn, Ký Vân hầu nàng đội mũ rộng vành có màn lụa che.



Băng Đường đã sớm đón lấy con ngựa đỏ sẫm của nàng do Hổ Tử giữ và chờ ở cửa đã lâu, mà Bạch Vân bị buộc ở một bên vừa thấy Tần Nghi Ninh ra tới cửa, lập tức nghểnh cổ lên, phát ra tiếng phì phì trong mũi.



Tần Nghi Ninh khẽ cười thành tiếng, bước tới cởi dây cương của nó, đưa tay khẽ vuốt cái bờm màu bạc trơn mượt, cười nói: “Chờ sốt ruột lắm hả?



Bạch Vân vô cùng thân thiết cọ cọ vào mặt nàng.



Ký Vân mỉm cười, dắt con ngựa lông vàng đốm trắng của mình tới: “Cô nương đối xử với một con ngựa còn dịu dàng hơn với Vương gia chúng ta, nếu Vương gia nhìn thấy, nhất định sẽ ghen tị. Lần sau cô nương gặp Vương gia, cho dù thế nào cũng xin tươi tỉnh lên một chút.”



Tần Nghi Ninh đỏ mặt, sẵng giọng nói: “Nha đầu kia, không phải Bàng Chi Hi cố ý bố trí ngươi bên người ta để cả ngày lải nhải mấy câu này đó chứ?”



Ký Vân cười khúc khích: “Rõ ràng là cô nương cùng nhớ Vương gia, cũng không trách ta lải nhải. Từ lúc có vòng tay đậu đỏ, cô nương cũng không đeo vòng đeo xuyến gì khác bên cạnh nữa, ở nhà cũng suốt ngày ôm Nhị Bạch, còn tự tay giặt cái túi lưới hoa mai của Nhị Bạch, như vậy không phải là nhớ Vương gia sao?”



“Phì, nha đầu xấu xa, còn nói nữa là ta đuổi ngươi về, không cho ngươi đi luyện ngựa nữa!” Mặt Tần Nghi Ninh đỏ bừng, trách mắng nàng ta.



Băng Đường và Ký Vân nhìn nhau nháy mắt ra hiệu, đều nở nụ cười.



Tần Nghi Ninh nhẹ nhàng xoay người nhảy lên lưng ngựa: “Hôm nay chúng ta ra ngoài thành dạo một chút rồi trở về phủ, lão Thái Quân muốn xử lý chuyện mấy bà người làm ở nhà bếp tham ô, trở lại sớm lại một phen phiền hà.”



Lưu ma ma ở nhà bếp đã tráo hàng kém chất lượng, còn lén mang lương thực trong phủ về nhà, hôm ấy bị Cát Tường bắt được, bẩm báo lão Thái Quân.



Sau khi biết chuyện, lão Thái Quân la hét ầm ĩ, liên tục ba ngày lôi kéo Tôn thị, Nhị phu nhân và Tam thái thái xử lý chuyện trong phủ, không những bắt Lưu ma ma mà còn lôi ra rất nhiều chuyện lặt vặt đã cũ. Tần Nghi Ninh chứng kiến hai ngày, cảm thấy rất đau đầu, hôm nay đành phải tránh ra ngoài.



“Nếu lão Thái Quân hỏi tới thì sao? Hôm kia lão Thái Quân còn nói không được để cô nương cưỡi ngựa, sợ cô nương không giữ được hình tượng tiểu thư khuê các.” Tuy miệng nói như vậy nhưng Ký Vân vẫn hết sức nhanh nhẹn nhảy lên lưng con ngựa lông vàng đốm trắng.



Tần Nghi Ninh vén tấm lụa mỏng trên mũ rộng vành, cười nói: “Làm gì cũng phải xem người khác nói thế nào thì chúng ta không cần sống cho rồi. Từ lâu đã có biết bao nhiêu người ở sau lưng nói ta không phải, có cả những lời lẽ khó nghe, nếu như quan tâm chuyện đó thì ta nên treo cổ chết phắt từ lâu rồi. Bọn họ thấy ta thuận mắt thì nhìn, thấy ta chướng mắt thì có thể không nhìn, mạnh ai nấy sống cuộc sống của mình, không ai quan tâm ai cho mệt.”



Ký Vân cười khúc khích, giục ngựa tiến tới, cùng Băng Đường một trái một phải đi bên cạnh Tần Nghi Ninh, chọn con đường vắng lặng tới ngoài thành.



Khi ra tới ngoại thành của kinh đô, trước mặt là một khu vực phong cảnh tươi đẹp, bầu trời xanh lam trong vắt như vừa được tẩy, cây cỏ xanh um tươi tốt. Tuy thời tiết oi bức nhưng ba người đều đội mũ rộng vành che năng, ngựa phi sinh gió khiến tấm lụa trắng trên mũ và quần áo bằng sa phấp phới, mang lại cảm giác mắt mẻ và sáng khoái khó diễn tả thành lời.



Chủ tớ ba người phi nước đại một hồi trên con đường nhỏ bên cạnh đường cái, có rừng cây râm mát, rồi mới xuống ngựa nghỉ ngơi, dắt ngựa tìm nguồn nước.



Năm nay mưa ít, mấy chỗ suối nước đều đã khô cạn, nơi vốn là dòng suối chỉ còn là một một lớp bùn lầy và những tảng đá bị phơi nắng nóng hổi. Bước trên tảng đá đi hồi lâu mới tìm được một con suối, có nước suối chảy ào ạt.



Tần Nghi Ninh, Băng Đường và Ký Vân lấy đầy túi nước trước rồi cho ba con ngựa uống nước.



Ba người dừng lại nghỉ chân dưới bóng râm, nhìn đường cái được ánh mặt trời chiếu rọi vàng rực cách đó không xa.



Băng Đường lo lắng thở dài: “Cứ tiếp tục khô hạn như thế này thì không ổn, sợ là thu hoạch của thôn xóm bị ảnh hưởng.”



“Không chỉ ở thôn xóm, nghe nói hiện giờ bên ngoài có rất nhiều địa phương đều bị hạn, cứ tiếp tục như thế, sợ là sẽ bị nạn hạn hán.



Tần Nghi Ninh lại uống một ngụm nước rồi bước tới treo túi nước ở yên ngựa.



Ký Vân cũng chậm rãi bỏ túi nước xuống, vén màn lụa trên mũ xuống, nhẹ nhàng nhảy lên một gốc cây lớn, đưa tay che nắng nhìn về phía đường cái.



Tần Nghi Ninh ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”



Ký Vân khẽ đưa tay trái ra hiệu bọn nàng đừng lên tiếng.



Tần Nghi Ninh và Băng Đường cũng lập tức cảm thấy có chuyện không ổn, đứng ở dưới gốc cây, theo ánh mắt của Ký Vân nhìn ra phía xa xa, dường như thấy trên mặt đường có chút bụi mù.



“Rất nhiều người! Cô nương, có rất nhiều người chạy về phía này!”



Tần Nghi Ninh giật mình, vội nói: “Ngươi mau nhìn kỹ lại xem là ai? Là lính hay dân? Có cưỡi ngựa không?”



Tần Nghi Ninh vừa nói vừa vươn cổ lên nhìn kỹ, thế nhưng địa thế ở chỗ trũng, tầm nhìn bị ngăn cách, nhìn một lát cũng chỉ thấy một đám bụi mù càng lúc càng lớn.



“Hẳn là không phải quân binh, nhìn trang phục liền biết không phải… Cô nương, chúng ta mau ẩn nấp đi, chỉ chừng chốc lát nữa là bọn họ chạy tới đây rồi.”



Ký Vân nhảy khỏi cây, kéo tay Tần Nghi Ninh trốn về phía sau.



Băng Đường cũng vội vã theo sau.



Ba người cẩn thận giấu ngựa thật kỹ, lại quay về ngồi xổm sau bụi cây, lén nhìn ra bên ngoài.



Lúc này đám người kia đã tới vùng phụ cận, Tần Nghi Ninh nhìn kỹ lại, đó lại là một đoàn dân chúng vô cùng hỗn loạn!

Vietwriter.vn

Đoàn người chừng hơn một nghìn người, bao gồm nam nữ, già trẻ, ai nấy đều lưng đeo bao quần áo, tóc tai rối loạn, quần áo bẩn thỉu, vẻ mặt sợ hãi, dìu đỡ dắt díu nhau chạy về hướng kinh thành. Họ đều đã mệt thở không ra hơi, mặt mày phờ phạc, nhưng vẫn không chịu dừng lại nghỉ chân.



Có người già chạy chậm ngã xuống, con cái chưa kịp nâng dậy đã bị người ở phía sau chạy tới giẫm lên.



Còn có trẻ con chạy lạc, vừa khóc vừa kêu la gọi cha gọi mẹ.



Tình cảnh hoang mang rối loạn như vậy, trông giống như phía sau có quỷ dữ đuổi theo!



Tần Nghi Ninh tái mặt xoay người lại, ngã ngồi trên mặt đất, trong đầu kêu ong ong, lẩm bẩm nói: “Đây là… Chẳng lẽ Đại Chu lại đánh tới rồi? Bàng Chi Hi… Chẳng phải đã hòa đàm rồi sao? À, đúng rồi, cuộc ám sát sau cùng của người Tác ta, không chỉ tặng lễ vật cho ta và phụ thân ta mà càng là cớ để Chu đế khai chiến!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi