Nghe vậy, Tần Nghi Ninh chậm rãi để chén trà trong tay xuống, nghi ngờ nói: “Không phải đã bảo nàng ta trở về thì cứ cho vào sao? Sao còn quỳ trước cửa?”
Người hầu bẩm có phần khó xử, nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhanh qua sắc mặt Tần Nghi Ninh, thấy nàng không có vẻ gì tức giận thì mới lắp bắp thưa: “Mới đầu vẫn ổn ạ, nhưng Tuệ Ninh cô nương vừa nghe cô nương thu xếp cho Tuệ Ninh cô nương ở sân cho khách thì liền bắt đầu khóc lóc, nói muốn nhờ lão Thái Quân làm chủ. Người bên ngoài không dám kinh động tới lão Thái Quân nên mới vội vàng chạy tới mời cô nương quyết định.”
“Ra là như vậy.”
Tần Nghi Ninh suy nghĩ một chốc rồi lệnh cho Tùng Lan và Ký Vân: “Các ngươi cũng cùng đi một chuyến, nói cho Tần Tuệ Ninh, nếu nàng ta muốn ở lại Tần gia thì chỉ có thể ở với thân phận là khách, ta chỉ có thể sắp xếp phòng khách cho nàng. Còn không muốn thì cứ tự nhiên. Bây giờ phụ thân còn đang bị nhốt trong đại lao bộ Hình, nếu nàng không sợ bị liên lụy phiền toái thì cứ ngồi đó khóc bao lâu cũng được.” Vừa nói vừa nhìn Ký Vân, “Ngươi nhớ chú ý, nếu nàng ta dám đánh thì cứ ném thẳng ra ngoài.”
“Vâng.” Ký Vân bật cười, ngoái lại trêu Tùng Lan, “Tùng Lan cô nương xin mời. Xem cô nương thương ngươi chưa kìa, cho ngươi đi làm việc mà còn phải bảo hộ vệ đi theo nữa.”
Tùng Lan cười đáp trả, “Rõ ràng là một vị Vương gia dụng tâm, sợ cô nương làm việc không tiện nên mới điều một tên côn đồ tới đó chứ, sao lại còn trách mắng ta nữa rồi.” Vừa nói vừa khuỵu gối với Tần Nghi Ninh, xoay gót ra ngoài.
Nét mặt Tần Nghi Ninh đỏ ửng, chỉ thẳng lưng Tùng Lan, “Nha đầu này điên rồi hả, đến cả ta cũng dám trêu.”
Băng Đường bật cười lớn.
Ký Vân từ hộ vệ biến thân thành côn đồ cũng cười, đoạn đuổi theo bước chân Tùng Lan ra ngoài.
Tần Nghi Ninh ngồi yên trong phòng, tai vẫn nghe tiếng hai người kia cãi cọ chửi mắng nhau.
Xem ra Ký Vân đã hoàn toàn hòa nhập vào Thạc Nhân Trai rồi, không còn khách sáo, tuy hợp lễ nhưng vẫn để lộ khoảng cách như khi mới tới nữa.
Tần Nghi Ninh suy nghĩ một lát, đoạn đứng dậy gọi Băng Đường: “Đi, chúng ta cũng ra xem thử xem sao.”
Băng Đường ngạc nhiên hỏi: “Sao vừa rồi cô nương không đi với đám Tùng Lan luôn?” Liền đó phản ứng nhận ra, cười bảo, “Cô nương xấu quá, rõ là muốn xem kịch hay chứ gì!”
Tần Nghi Ninh nghe vậy cũng cười.
Mà Tùng Lan và Ký Vân được phân ra cửa thì chưa kịp bước chân tới ngưỡng cửa đã nghe thấy tiếng sụt sùi ấm ức và tiếng bàn tán xì xào phía ngoài.
Hai người thoáng đưa mắt nhìn nhau, đã cảm giác tình hình có điều không ổn.
Bèn rảo bước tiến nhanh ra cửa hông, liếc mắt đã trông thấy đám người Tần Tuệ Ninh đang quỳ gối phía ngoài, phía sau còn có mười mấy dân chúng đứng xa xa nhỏ giọng bàn tán.
Tần Tuệ Ninh thì đã tóc bung trâm lệch, trên người tuy mặc xiêm áo chất lượng tốt nhưng cũng đã nhếch nhác nhăn nhóm, ống tay áo còn có một vết rách dài chừng hai tấc, mấy sợi chỉ đã bung ra. Nét mặt đầy ngập tủi thân ấm ức chẳng khác gì con mèo Ba Tư bị nhà giàu vứt bỏ, ngay bộ lông gọn gàng mềm mượt bình thường cũng rối xù như quả cầu lông, quả dịu dàng đáng yêu lạ thường.
Tùng Lan thấy mà trong lòng khó nén cơn giận, suýt nữa đã không nhịn được nụ cười lạnh.
Trong nhà đã hỗn loạn thế rồi, vị này còn muốn về đây gây chuyện!
“Ơ kìa, ta còn tưởng là ai tới cửa gây chuyện nữa chứ, không ngờ lại là Tuệ Ninh cô nương.” Tùng Lan bước xuống khỏi bậc thang, hai tay kê bên hông, “Cô nương hãy mau đứng lên đi, người làm thế là có ý gì? Không phải trong nhà đã chuẩn bị sẵn phòng khách cho cô nương rồi sao? Sao cô nương còn không chịu vào nhà?”
Tiếng Tùng Lan còn vang còn to hơn ngày thường mấy phần, khiến những dân chúng đứng xung quanh hóng kịch hay đều nghe rõ ràng rành mạch.
Tần Tuệ Ninh vẫn quỳ nguyên không đứng dậy, nghẹn ngào nói: “Ta không đi sân cho khách. Ta là nữ nhi Tần gia, vì sao lại phải ở sân khách? Hạ nhân nói hiện giờ Tần Nghi Ninh chưởng gia, an bài ta ở sân khách? Nàng có quyền lực gì đối xử với ta như vậy? Ta muốn gặp lão Thái Quân! Nhất định lão Thái Quân sẽ làm chủ cho ta!”
Đoạn sụt sùi nức nở một phen dài, dáng vẻ như phải chịu oan khuất tày trời.
Thấy nàng ta không chịu đứng dậy, Tùng Lan cũng không nâng, chỉ cười một tiếng giễu cợt, nói: “Tuệ Ninh cô nương nói lời này đúng là vô lý. Cô nương còn tự coi mình là nữ nhi Tần gia? Đừng nói các chủ tử nghe mà lòng nguội lạnh, ngay đám nô tỳ nghe cũng phải cười đến rụng răng!”
“Đúng vậy.” Ký Vân cũng nói, “Hầu gia và phu nhân yêu thương cô nương như nữ nhi ruột thịt, phàm những thứ các cô nương trong phủ có thì đều không thiếu thứ gì, nào đã từng ngược đãi cô nương? Bên cạnh cô nương có nữ tỳ đồng tử hầu hạ, ngày thường có sơn hào hải vị để ăn, có lăng la tơ lụa để mặc, thế mà người vẫn không biết đủ, chẳng những mưu hại cô nương nhà ta mà còn làm hình nhân vu cổ để hãm hại lão Thái Quân và phu nhân!”
Ký Vân bước xuống nấc thang, quay sang nói với các bách tính dừng chân xem chuyện: “Mọi người nói thử xem, loại bạch nhãn lang nuôi mãi không thuần này, làm sao còn có mặt mũi tới gây chuyện!”
Đám dân chúng trố mắt nhìn nhau.
Có người đã cảm thấy chuyện vô vị, quay gót về nhà.
“Các ngươi, các ngươi ngậm máu phun người!” Gương mặt Tần Tuệ Ninh lúc đỏ lúc trắng, thấy những người vây xem đã bỏ đi, trái tim cũng lạnh dần. Nếu không có lời ra tiếng vào của dân chúng, nàng ta thật sự không dám cam đoan liệu mình có thể trở lại những ngày tháng của chủ tử hay không!
Tùng Lan nói: “Hầu gia mềm lòng, cô nương hại lão Thái Quân, hại phu nhân và tiểu thư của bọn ta nhưng Hầu gia vẫn nể tình cha con bấy năm nay, cũng chỉ mời cô nương dời bước tới thôn trang, ngoài ra các việc ăn, ở, mặc, tiêu dùng đều không thiếu một cắc một đồng. Nếu là nhà khác tâm địa sắt đá hơn, ném cô ra bên ngoài mặc kệ sống chết thì chẳng phải cũng là đáng tội? Chẳng phải cũng là hậu quả cô nên nhận?”
“Bây giờ trong nhà đang lúc rối ren, lão Thái Quân và phu nhân bệnh nặng khó gượng, quyền quản gia đương nhiên phải giao cho cô nương nhà ta. Cô nương nhân từ hiền lành, nghĩ tới bên ngoài đang đại loạn còn đặc biệt căn dặn người làm, bảo nếu cô trở về thì sắp xếp cho cô đến sân khách ở. Thế mà cô còn chưa biết đủ? Còn không biết xấu hổ coi mình thực sự là chủ tử trong cái nhà này? Cô lấy đâu ra mặt mũi đó vậy!”
Tần Tuệ Ninh giận tới toàn thân run run, mặt mày đỏ ửng.
Thấy người đứng xem bắt đầu nhìn mình chỉ trỏ, lúc này nàng bỗng sinh ra một chút sợ hãi và hối hận. Chẳng lẽ nàng ta không nên nảy lòng tham, gây chuyện lần này?
Nhưng việc đã đến nước này rồi, nếu giờ không tiếp tục, vậy mặt mũi nàng ta biết phải đặt vào đâu?
Tần Tuệ Ninh yếu ớt nói: “Nhưng ta…”
Ký Vân lạnh lùng cắt ngang lời Tần Tuệ Ninh, tiến tới đỡ nàng ta dậy, nhìn thì không thấy dùng sức bao nhiêu nhưng Tần Tuệ Ninh lại bị lôi rốc dậy.
“Cô nương nhà ta bận rộn chăm lo trưởng bối, quản lý việc trong nhà, lại thêm an trí cho các lưu dân, đến thời gian ngủ cũng chẳng có đâu. Cô nương có nói, dù là người xa lạ nhưng thấy khó khăn thì cũng nên giúp, huống hồ cô còn là dưỡng nữ của Hầu gia. Tuy hành động việc làm của cô không tuân lễ giáo, nhưng đến lúc này cũng không muốn tính toán nữa. Sân khách đã được thu xếp xong xuôi, cô nương vào đi, đừng quấy phá thêm nữa.”
Ký Vân đỡ tay Tần Tuệ Ninh, song ngón tay lại không nặng không nhẹ bấu chặt cổ tay nàng ta, không nhìn ra dấu vết nhưng cũng không để nàng ta có thể giãy thoát.
Hai mắt Tần Tuệ Ninh đã ngân ngấn ánh lệ, đang định lên tiếng nhưng khi nhìn vào gương mặt tươi cười song lại chẳng chút ý cười của Ký Vân thì lại chẳng nói được lời nào, cứ thế bị người ta kéo vào trong phủ.
Đám người xem náo nhiệt phía ngoài cũng đồng loạt giải tán, còn nhỏ giọng bàn tán vị dưỡng nữ này quả thực không thể tưởng tượng nói.
Dù sao đi nữa, Tần Tuệ Ninh có bị ức hiếp không thì chẳng ai biết, nhưng việc Tần tứ tiểu thư bán tài sản tiền của nuôi lưu dân lại là việc thật, thậm chí còn có cả dân chúng hay tin đặc biệt tới núi Thường Xuân xác nhận.
Ở đây, Tần Tuệ Ninh vừa bước chân vào phủ đã thấy Tần Nghi Ninh mặc bộ xiêm y màu xanh nhạt đứng bên một gốc chuối tây, mặt cười tủm tỉm híp mắt nhìn mình, dịu dàng nói: “Về rồi à? Mau đi thu xếp sân cho khách đi.”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Tần Tuệ Ninh thấy như vừa bị ai tát cho một bạt tai.
Vừa định mở miệng nói chuyện, ngờ đâu từ cửa chính đã truyền tới những chuỗi hoan hô: “Hầu gia về rồi! Hầu gia về rồi! Mau, mau báo cho lão Thái Quân phu nhân và tiểu thư đi! Hầu gia về rồi!”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh sửng sốt, tiếp sau đó là mừng rỡ vô vàn, vội xách váy chạy như bay tới đó.
Còn Tần Tuệ Ninh, dưới sự lôi kéo ép buộc của Ký Vân và Tùng Lan cũng bước từng bước chậm chạp về phía tiền viện.