CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Sau khi bị mẹ đẻ nhìn bằng ánh mắt thù hận, Tần Nghi Ninh cảm thấy tâm trạng hơi suy sụp.



Tuy nhiên, nghe Bao ma ma nói, nàng lập tức tự ép buộc mình xốc lại tinh thần, gạt bỏ nỗi buồn, lễ độ nhìn Bao ma ma, mỉm cười nói:



“Bao ma ma quá khách khí, ta thực sự không dám nhận. Nhưng mà ngoại tổ mẫu có gì phân phó sao?”



Bao ma ma nghe vậy, cũng lần đầu tiên quan sát kỹ càng Tần Nghi Ninh ở khoảng cách gần.



Người bên ngoài có thể không nghe ra sự lợi hại trong hai câu vừa rồi của Tần Nghi Ninh, nhưng Bao ma ma sống bao năm trong nhà quyền quý, thật sự là người lọc lõi, làm sao nghe không hiểu?



Câu trước của Tần Nghi Ninh biểu đạt sự tôn trọng của nàng đối với Định Quốc công phu nhân cũng như Bao ma ma, giữ thể diện cho bà. Câu sau cũng nhắc nhở thân thân phận của nàng, để Bao ma ma hiểu rằng, dù cho mình cố tình thiên vị Tần Tuệ Ninh, muốn cậy già mà lên mặt răn dạy điều gì, nghe xong câu nói này cũng phải suy nghĩ lại.



Vừa rồi nhìn ra thái độ của Tần lão Thái Quân đối với Tần Nghi Ninh, lại thấy cách cư xử của nàng, tuy lúc này bị nàng ngầm nhắc nhở một câu, nhưng Bao ma ma không tức giận, ánh mắt nhìn nàng càng thêm phần tán thưởng và tôn trọng.



“Mời cô nương dời bước được chăng?”



Bao ma ma mỉm cười chỉ vào cúc sơn giữa Hưng Ninh Viên.



Tần Nghi Ninh nhìn theo hướng ngón tay của Bao ma ma, chỉ thấy nơi đó ngoại trừ một núi cúc được tạo thành từ đủ loại chậu hoa cúc các màu, xung quanh là một khoảnh đất trống, tách biệt khỏi tiền sảnh, nhà ngang, hành lang và đảo tọa.



Ban đầu, Tần Nghi Ninh không hiểu, tuy nhiên sau khi sóng vai Bao ma ma tới gần cúc sơn, mới quan sát nhà chính ở phía xa xa, nàng cũng hiểu ra.



Nơi này bốn phía đều không có chỗ cho người ẩn núp, nói chuyện không sợ bị nghe trộm.



Nàng ghi nhớ biện pháp này, thầm nghĩ quả thật người sinh trưởng nơi giàu sang quyền quý đều rất thông minh.



Bao ma ma cung kính đứng trước mặt Tần Nghi Ninh, cười nói:



“Cô nương hồi phủ, chắc hẳn cũng không phải lập tức có thể thích ứng.”



“Đúng là như vậy.”



Tần Nghi Ninh thẩng thắn thành thật nói:



“Tuy nhiên có thể may mắn trở về, đã là ơn trời ban, ta cũng không dám yêu cầu chuyện gì khác, chỉ cầu có thể giữ tròn hiếu đạo với phụ mẫu và các trưởng bối.”



Bao ma ma thầm khen ngợi câu trả lời của nàng.



Bà nhìn ra được Tần Nghi Ninh cũng không giỏi nói chuyện, bởi vì nàng nói với tốc độ chậm rãi, rõ ràng là vừa nói vừa suy nghĩ, nhưng lời lẽ của nàng hết sức thỏa đáng, cho thấy sự thông tuệ.



Bao ma ma vốn muốn đi đường vòng thăm dò, nhưng thấy thái đọ Tần Nghi Ninh như vậy thì bà đổi ý, liền hỏi thẳng:



“Sau khi Tứ cô nương hồi phủ, e rằng Đại phu nhân có phần không thừa nhận?”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh chớp mắt, lập tức mỉm cười.



“Bao ma ma nói đùa. Người làm mẹ có lý nào không thừa nhận con cái, phu nhân chỉ là vẫn chưa thấy rõ. Hơn nữa, ta rất kính nể tấm lòng từ mẫu của phu nhân, đối với Tuệ Ninh cô nương, ta cũng rất hâm mộ.”



Bao ma ma mân mê chiếc vòng tay bạc chạm rỗng, ngẫm nghĩ kỹ lời Tần Nghi Ninh nói, nụ cười càng hiện rõ.



Lời nói của Tần Nghi Ninh lộ ra bốn tầng ý tứ.



Nàng biết, Tôn thị chỉ bị che mắt.



Nàng cũng biết, Tôn thị là một người mẹ hiền thương yêu con cái.



Nàng càng biết là ai che mắt Tôn thị.



Quan trọng nhất là, tuy nàng không được mẹ thừa nhận, nhưng không oán hận mà vui lòng chờ đợi.



Bày tỏ rõ ràng như thế, cho thấy bà còn chưa nói rõ ràng, Tần Nghi Ninh đã ngầm hiểu và đưa ra câu trả lời Định Quốc công phu nhân muốn biết nhất.



Sự thông minh nhanh nhạy đó của cô nương, cho dù là các tiểu thư do Định Quốc công phu nhân nuôi dưỡng bên người cũng không nhất định có được, mà so với cô nãi nãi đã qua tuổi trung niên vẫn còn lỗ mãng kích động, lại càng hơn nhiều.



“Ý tứ của Tứ cô nương, lão nô đã rõ rồi.”



Bao ma ma trịnh trọng thi lễ.



Tần Nghi Ninh nghiêng người, chỉ nhận của Bao ma ma bán lễ, sau đó đáp lại bán lễ, rồi nắm hai bàn tay già nua của Bao ma ma:



“Bà là người đắc lực bên cạnh bà ngoại ta, trong lòng ta bà cũng là trưởng bối, sau này không cần phải đa lễ như vậy nữa. Ta không biết chỗ phu nhân an bài thế nào, cũng không biết ngày nào có thể đi thỉnh an ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, xin bà chuyển lời thăm hỏi tới ngoại tổ mẫu giúp ta.”



“Dạ, lão nô nhớ kỹ.”



Bao ma ma nhìn Tần Nghi Ninh mỉm cười, rồi không hẹn mà cùng chậm rãi đi tới đại sảnh, lúc này chỉ nói chuyện phiếm, không nói chuyện quan trọng nữa.



Các tỳ nữ dưới hành lang vén rèm lên, vào trong thông báo.



Tần Nghi Ninh và Bao ma ma trước sau vào cửa, chỉ thấy Tôn thị mặt mày giận dữ ngồi ngay ngắn trên giường quý phi đặt gần cửa sổ, Tần Tuệ Ninh ngồi kế bên Tôn thị, đang khóc thút thít cầm khăn lau nước mắt.



Bầu không khí trong phòng ngưng trệ khiến Bao ma ma và Tần Nghi Ninh đều biết, vừa rồi nhất định Tần Tuệ Ninh ra sức tố cáo Tần Nghi Ninh.



Tôn thị gắng gượng kiềm chế, nhìn Bao ma ma, nặn ra một nụ cười khách khí, nói:



“Mời Bao ma ma ngồi, để ta xử lý chút chuyện nhà rồi cùng ngươi trò chuyện.”



Nói rồi, Tôn thị sai Thái Quất bưng ghế con tới cho Bao ma ma, rồi cũng không để ý xem người đã ngồi xuống hay chưa, bà chỉ vào Tần Nghi Ninh, quát:



“Ngươi! Quỳ xuống!”



Từ lúc vào nhà, nụ cười mỉm vẫn đọng trên mặt Tần Nghi Ninh đã biến mất, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, đôi môi nhạt màu khẽ mím, đoan chính quỳ xuống không hề phản kháng, mắt nhìn xuống bình tĩnh nói:



“Phu nhân bớt giận.”



“Bớt giận! Ngươi bảo ta làm sao bớt giận!”



Tôn thị đứng lên, bước tới trước mấy bước, một tay chống nạnh khom người chỉ tay vào Tần Nghi Ninh, móng tay sơn màu đỏ tươi gần như đâm vào mặt nàng.



“Ta vừa mới ra khỏi cửa, ngươi đã dám đánh Tuệ tỷ nhi! Ngươi nghĩ ở đây vẫn là ngọn núi kia, không có vương pháp phải không!”



Tần Nghi Ninh nhắm mắt lại, khi đối mặt với Tôn thị, trái tim sớm đã trở nên nguội lạnh của nàng không còn có thể nảy sinh cảm xúc mong muốn, ước ao, mà ngược lại, sau khi thương tâm, nàng cảm thấy dường như mình có thể coi nhẹ chuyện này.



“Bẩm phu nhân, con không có.”



“Ngươi không có? Ngươi đã không có, chẳng lẽ vết thương trên mặt Tuệ tỷ nhi là quỷ nó đánh!”



“Phu nhân đã biết Tần Tuệ Ninh bị đánh, tất nhiên cũng biết nguyên nhân vì sao. Con là cốt nhục của người, làm sao có thể trơ mắt nhìn người khác mê hoặc ly gián người và phụ thân.”



“Ngươi làm càn! Trước mặt ta, ngươi còn dám tranh luận, có thể thấy được, sau khi ta đi rồi, ngươi ngang ngược đến mức nào! Suy cho cùng thì ngươi không được ta nuôi dưỡng bên người, ta cũng không cầu ngươi hiểu tri thức lễ nghĩa như những thiên kim tiểu thư khác, nhưng ngươi cũng không thể mang tác phong chợ búa như thế vào trong phủ! Ngươi tưởng mình chua ngoa đanh đá, nắm đấm cứng là có thể đứng vững gót chân sao? Ta nói cho ngươi biết, nằm mơ đi!”



Giọng Tôn thị gay gắt, liên tục lớn tiếng mắng chửi, bởi vì phẫn nộ, ngực bà nhấp nhô lên xuống kịch liệt. Mắng một hồi vẫn cảm thấy không hả giận, bà trừng mắt nhìn đỉnh đầu đen nhánh tóc của Tần Nghi Ninh, quát lên:



“Ngẩng đầu lên!”



Tiếng quát vừa ra, Tần Nghi Ninh liền ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.



Nàng không rơi lệ, nhưng nước mắt tràn đầy trong đôi mắt to và sáng ngời của nàng. Ánh mắt nàng rất bình tĩnh, trên gương mặt thậm chí không hiện ra mảy may bất mãn và oán hận nào.



Chỉ có điều, khi nàng ngẩng đầu nhìn như vậy, Tôn thị lại cảm thấy dường như trái tim mình vừa bị vật gì đó chạm phải.



Bà vốn muốn tát Tần Nghi Ninh một cái thật đích đáng, nhưng bàn tay giơ lên chợt cứng đờ tại chỗ.



Nhìn thấy động tác của Tôn thị, Tần Nghi Ninh cụp đôi mi dài, lông mi run rẩy nhưng từ đầu đến cuối không rơi giọt lệ nào:



“Phu nhân bớt giận, tức giận có hại cho sức khỏe, đánh càng không đáng. Nếu tức giận vì con đánh Tần Tuệ Ninh, phu nhân có thể trách phạt thế nào con cũng xin nhận. Hoặc phu nhân phạt con quỳ trên ngói, hoặc là phạt con đốn củi, đun nước gì cũng được.”



Nói tới đây, nàng cúi đầu, thấp giọng nói:



“Trước kia con giao củi cho một ông chủ giàu có, thấy họ phạt nha hoàn phạm lỗi như thế.”



Giao củi?



Phạt nha hoàn phạm lỗi!



Nhớ tới thân thế và những điều nàng đã nếm trải, hễ là người có chút lương tâm đều không thể không động lòng, mà thái độ của Tôn thị đối với nàng có bao giờ giống như đối xử với con gái? Thậm chí cũng không bằng cách bà đối xử với tỳ nữ bên người.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Trái tim con người đều làm từ máu thịt, thoáng cái Bao ma ma đứng lên, trái tim như vừa bị ai bóp nhẹ, vừa đau vừa chua xót.



Tay Tôn thị vô lực buông thõng, ánh mắt nhìn Tần Nghi Ninh hơi phức tạp.



Bao ma ma trầm giọng nói:



“Cô nãi nãi bớt giận. Dù thế nào người cũng đừng quên lời dặn của phu nhân!”



Tôn thị mím môi, vẫn không nói gì.



Tần Tuệ Ninh cắn chặt răng, hai tay nắm lại thành nắm đấm, tốn rất nhiều sức lực mới khuyên một câu:



“Mẫu thân, thôi bỏ đi, con thực sự không sao.”



Câu này thật ra là nhắc nhở Tôn thị rốt cuộc vì sao tức giận như thế.



Chỉ có điều, vừa rồi tức giận không chịu nổi, bây giờ đã thay thế bằng một cảm giác mơ hồ yêu thương.



Bao ma ma đưa mắt liếc nhìn Tần Tuệ Ninh thật sâu, trong lòng càng hiểu thêm mấy phần, liền chuyển đề tài:



“Không bằng cô nãi nãi tạm nghỉ một lát, cho phép lão nô đi dạo trong sân.”



Tôn thị không lòng dạ nào quan tâm quá nhiều, liền tùy ý khoát tay.



Bao ma ma quỳ gối thi lễ, rồi đi ra sân, gọi vài nha hoàn, vú già tới hỏi thăm vài điều. Chuyện này tạm thời không đề cập tới.



Tần Nghi Ninh quỳ ở đó một thời gian tàn một nén nhang, Tôn thị mới nói:



“Thôi đi, ngươi nhớ kỹ lần giáo huấn này, không được thô bạo như vậy nữa. Ngươi dù sao cũng là thiên kim của tướng phủ, con gái của vợ chồng ta, nếu hành động không có quy củ theo kiểu đường phố, khiến người khác đàm tiếu, làm mất thể diện tướng phủ chúng ta, thì cũng không phải chuyện cá nhân ngươi, mà sẽ ảnh hưởng danh dự của toàn bộ cô nương trong phủ.”



Tôn thị nói bằng giọng mềm mỏng, Tần Nghi Ninh trả lời càng nhẹ nhàng:



“Phu nhân giáo huấn rất đúng, con đã biết.”



Tôn thị thấy Tần Nghi Ninh phản ứng như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy mình không nên ức hiếp một đứa bé bơ vơ từ nhỏ.



Nhớ tới lời nói của Định Quốc công phu nhân, Tôn thị thở dài, để ổn định địa vị, dù sao đi nữa cũng phải đón nhận nha đầu này, chi bằng vui vẻ đón nhận đi. Hơn nữa, sau khi trút giận, Tôn thị cũng hiểu được Tần Hòe Viễn còn chưa hồ đồ đến mức lẫn lộn huyết thống Tần gia.



Nha đầu này có thể thật sự do bà sinh ra.



Tuy rằng bây giờ còn hơi xa lạ, sau này thì…



“Ngươi lui ra đi.”



Tôn thị xoa xoa trán, không nhìn Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh thi lễ nói “Dạ” rồi ngoan ngoãn lui ra.



Tới phòng ngoài, Thụy Lan và Thu Lộ khoác thêm áo choàng cho nàng, săn sóc nàng đi ra ngoài.



Tôn thị nhìn Tần Tuệ Ninh mặt mày sưng vù, mắt khóc đỏ hoe, an ủi:



“Con cũng đừng tủi thân nữa. Dù sao nó cũng là một đứa bé đáng thương, lần này coi như xong. Chỗ ta có một ít thuốc mỡ rất tốt, lát nữa bảo Kim ma ma thoa thuốc cho con, mặt con sẽ rất nhanh hồi phục.”



Thiếu chút nữa Tần Tuệ Ninh nghiến răng nghiến lợi, bây giờ đã nhìn ra ai là con ruột rồi đây!



Nhưng cho dù lòng tràn ngập bất bình, Tần Tuệ Ninh cũng không dám hất đi chỗ dựa vững chắc này, liền mỉm cười kéo tay Tôn thị làm nũng:



“Mẫu thân nói rất đúng, con gái xin nghe theo lời người.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi