Đám người hầu bày ghế bành, hầu chủ tử của mình ngồi xuống. Tần Hòe Viễn, Nhị lão gia và Tam lão gia ngồi bên cạnh vị trí thủ vị của lão Thái Quân. Nhị phu nhân, Tam thái thái cũng dẫn theo người các phòng, hoặc đứng hoặc ngồi ở phía sau lão Thái Quân, xem chừng muốn buông tay, để một mình Tần Nghi Ninh xử lý chuyện này.
Những người hầu tụ tập trên bãi đất trống đều dựa theo chi và chức vị của mình ở mỗi chi để xếp hàng. Đông người như vậy mà không ai dám lên tiếng, sự yên tĩnh của hiện trường, không giống như cuộc tụ tập của các nha hoàn, ma ma của một đại gia tộc, mà giống như một cuộc huấn luyện trong quân doanh.
Tần Nghi Ninh đứng trước đám người, tay cầm chiếc quạt lụa hình hoa hải đường phe phẩy, đôi mắt đẹp xoay chuyển, nhìn lướt qua các ma ma và phụ nữ đã kết hôn làm quản sự một lượt.
“Ở nhà trong của chúng ta, từ người trông cổng trong cho tới người trông cửa hông, cửa hậu, bất luận thứ bậc, tuổi tác, có tổng cộng hai trăm bốn mươi ba người, hôm nay đều đã đến đông đủ rồi chứ? Các ma ma quản sự và tẩu tử, trước hết hãy kiểm tra xem người dưới quyền quản lý của mình đã đến đông đủ chưa.”
Khi Tần Nghi Ninh nói ra con số chính xác “Hai trăm bốn mươi ba” thì mấy người lão Thái Quân và Tôn thị ở phía sau lưng nàng có phần không được tự nhiên.
Bọn họ quản lý trong nhà nhiều năm như vậy, nhưng cũng không chú ý trong phủ rốt cuộc có bao nhiêu người hầu, bọn họ cũng không biết con số chính xác này!
Lão Thái Quân vốn không vui lắm, dù sao Tần Hòe Viễn đã trở về, nếu nói để Tần Nghi Ninh nắm bắt tình hình trong phủ, không đến mức đi đường vòng, nhưng bây giờ Tần Hòe Viễn đã trở về, đâu đến nỗi vẫn phải để nàng quản lý việc trong nhà?
Nhưng Tần Hòe Viễn không lên tiếng, Tần Nghi Ninh không hỏi ý kiến, lão Thái Quân lại không thể mất mặt đi tranh giành đối bài với cháu nội, do đó đành phải tiếp tục để Tần Nghi Ninh nắm quyền quản lý.
Hôm nay, thấy nàng đối mặt với toàn bộ vú già trong nhà vẫn không nao núng, đám người hầu thấy nàng cũng không dám nói một lời vô ích, hơn nữa mỗi lần nàng lên tiếng là đưa ra một con số chính xác, lão Thái Quân liền biết không phải nàng phô trương thanh thế, mà là thật sự có năng lực quản gia.
Đến lúc này, lão Thái Quân thật sự bất chợt nảy ra ý nghĩ sau này an tâm hưởng thụ tuổi già.
Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, các ma ma và phụ nữ đã kết hôn làm quản sự, đều kiểm tra xong một lượt rồi lần lượt báo cho Tần Nghi Ninh. Tần Nghi Ninh nghe vậy gật đầu, nói: “Thiếu bốn người rồi, lát nữa các ngươi thuật lại lời ta nói hôm nay cho bọn họ nghe.”
“Dạ, xin cô nương phân phó.” Phương ma ma cười lấy lòng.
Tần Nghi Ninh nhân tiện nói: “Các vị đều là người lớn tuổi, đã phục vụ Tần gia nhiều năm, đều tận tâm tận lực. Trong số các vị, có người bán mình vào phủ, cũng có người mang theo công văn tới tìm nơi nương tựa, nhưng bất luận thuộc loại nào, Tần gia ta cũng không bạc đãi.”
“Hôm nay, mọi người cũng đều đã nghe thấy tình hình bên ngoài. Sáng sớm hôm nay, cũng có mấy người gặp ta chào từ giã rồi, bởi vậy bây giờ ta mời các vị đến đây, nói rõ mọi chuyện.”
“Xưa nay Tân gia không có chủ tử ác độc gây khó dễ người hầu! Mọi người gặp nhau, dù thế nào thì cũng có duyên phận làm chủ tớ một thời gian, cũng không đến mức vì vấn đề đi, ở mà ầm ĩ không giải quyết được. Hôm nay ta nói rõ với mọi người, ở lại Tần gia thì nhất định đi theo con đường của Tần gia, đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi với Tần gia. Nếu các vị muốn đi, hoặc bên ngoài có an bài, hoặc là có người thân thích ở miền nam có thể nương tựa được, thì bây giờ đều có thể đứng ra.”
Nàng dứt lời, mọi người ở hiện trường đều im lặng, cũng không ai đứng ra.
Thấy vậy, Tần Nghi Ninh cười nói: “Chư vị đừng ngại ngùng, Tần gia chúng ta cũng không muốn xử lý ai. Ai muốn rời đi, không những ta không cần đòi tiền chuộc thân của các vị, mà còn cấp cho mỗi người rời đi hai lượng bạc làm lộ phí, bây giờ đứng ra đăng ký, là có thể được lãnh bạc rồi.”
Thấy vẻ mặt Tần Nghi Ninh ôn hòa, thái độ cũng nghiêm túc, lại nghĩ tới tình hình hỗn loạn bên ngoài, lập tức có người không kiềm chế được nữa, ngập ngừng đứng dậy, yên lặng đứng ra bên cạnh bãi đất trống.
Tai họa trước mặt, liên quan tới sự sống và cái chết, đã có người đi đầu, sẽ có người bắt chước theo. Một người, hai người, ba người… càng lúc càng nhiều người rời khỏi hàng, đứng ở bên cạnh khu đất trống. Không chỉ có người phục vụ ở nhà bếp, mà còn có đại nha hoàn trong các phòng, các viện, ví dụ như đại nha hoàn bên người Lục tiểu thư và nhũ mẫu bên người Bát tiểu thư.
Tần Nghi Ninh yên lặng nhìn, chỉ thấy hàng người càng lúc càng thưa, mà khu đất trống bên cạnh dần dần không có chỗ đứng, hàng ngũ ban đầu liền giảm xuống, tính đi tính lại, người chịu ở lại không quá bốn mươi người.
Các chủ tử của Tần gia ở phía sau Tần Nghi Ninh thấy vậy cũng không tránh khỏi cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, đủ loại dư vị lẫn lộn.
Đặc biệt là người lựa chọn rời đi là những người phục vụ bên người mình.
Như Lục tiểu thư, Bát tiểu thư đều đã yên lặng rơi lệ.
Ngay cả người hầu lựa chọn rời đi, nhìn thấy phản ứng của chủ tử của mình, cũng đều cúi đầu đỏ mặt, cũng có người yên lặng gạt nước mắt.
Thấy mọi người đều đã phân định xong vị trí của mình, Tần Nghi Ninh lại nói: “Còn có ai muốn đi nữa không? Thừa dịp này rời đi, thì được cấp lộ phí, còn nếu lựa chọn ở lại, là muốn cùng tiến thối với Tần gia.”
Trong lúc nàng đang nói, lại có một người ngập ngừng rời khỏi hàng đi qua một bên.
Tần Nghi Ninh lại chờ trong chốc lát, thấy không ai bước ra nữa, liền gật đầu, cười nói: “Thời gian vừa qua, đã làm phiền chư vị chiếu cố. Ký Vân!”
Tần Nghi Ninh gọi, Ký Vân liền dẫn theo mấy gã sai vật khiêng một chiếc rương đi ra.
Tần Nghi Ninh nói: “Bây giờ các ngươi đã chọn lựa xong, tới phía trước lãnh mỗi người hai lượng bạc làm lộ phí, còn những người có văn tự bán mình hoặc có công văn tìm nơi nương tựa, thì có thể trở về sửa soạn hành lý tùy thân rồi rời đi.”
Rương được mở ra, bên trong là bạc lấp lánh, lóe mắt đén mức người ta không dám nhìn thẳng.
Tần Nghi Ninh đứng bên cạnh rương xem quản sự đăng ký, thỉnh thoảng lại căn dặn một câu.
“Sau khi rời khỏi, cố gắng đi về phía nam.”
“Nếu có thân thích ở vùng ven biển Nam Hải, thì tốt nhất là đến đó.”
“Hiện nay thành Hề Hoa đang hỗn loạn, nếu được thi mọi người cố gắng hết sức đừng đi về phía bắc.”
“Nếu thật sự không được, thì tìm một địa phương lân cận kinh thành, cũng có thể được an toàn.”
…
Bọn họ chưa từng thấy chủ tử nào như thế, đối với người trước đây mang theo công văn tìm đến nương tựa, bây giờ muốn rời đi, mà chủ tử vẫn điềm tĩnh hòa nhã thì cũng không nói, nhưng ngay cả những người bán mình cho Tần gia mà bây giờ muốn ra đi thì rõ ràng là phản bội trắng trợn, thế mà gia chủ vẫn nhân từ như vậy, không những không truy cứu mà còn cấp lộ phí, nói cho họ biết nên chạy tới đâu an toàn nhất.
Những người như Phương ma ma, Lý ma ma, ban đầu nói dối để rời đi, bây giờ thấy Tần Nghi Ninh không phiền không giận lên tiếng dặn bảo, đều cảm thấy như trên mặt bị mấy tát tai, vừa hổ thẹn vừa cảm động.
Cứ như vậy, phân phát bạc cho rất nhiều người, nhưng không ai có một câu oán giận Tần Nghi Ninh. Khi bạc đã phát xong, tất cả mọi người đều quỳ xuống dập đầu vái lạy Tần Nghi Ninh và các chủ tử Tần gia ở phía sau lưng nàng.
Tần Nghi Ninh khoát tay nói: “Hôm nay từ biệt, sau này sẽ xa cách một phương trời, mong chư vị đều bảo trọng, chúng ta đều sẽ bình an.”
“Đa tạ Tứ tiểu thư, đa tạ Hầu gia!”
Mọi người liên tục dập đầu nhao nhao nói lời cảm tạ.
Sau một hồi lao xao, những người kia mới rời đi.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Tần Nghi Ninh liền quay mặt lại nhìn ba mươi chín người ở lại: “Các ngươi đồng ý ở lại cùng chung tiến thối với Tần gia, Tần gia cũng sẽ không hoài nghi lòng trung thành của các ngươi, càng sẽ không quên tâm ý của các ngươi! Mọi người yên tâm, chỉ cần một ngày Tần gia còn tồn tại, thì sẽ còn che chở cho các ngươi. Chỉ cần Tần gia có một miếng cơm ăn, thì nhất định sẽ không để mọi người bị đói! Từ lúc này, chúng ta là người một nhà, là một chỉnh thể quang vinh cùng quang vinh, tổn hại cùng tổn hại!”
Mấy lời của nàng khiến mọi người đều kích động.
Thấy vậy, Tần Nghi Ninh cũng mỉm cười: “Được rồi, mọi người bước tới phía trước đăng ký, mỗi người nhận mười lượng bạc, sau đó ta sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho các ngươi, một đại gia đình như thế này, còn cần phải dựa rất nhiều vào chư vị.”
Trong số những người mong muốn ở lại, có những người lớn tuổi đã làm việc nhiều năm, còn có một tiểu nha hoàn còn chưa lưu đầu, cũng có các tỳ nữ, ma ma hầu hạ phu nhân và tiểu thư các phòng.
Vừa rồi nhìn thấy cách đối xử của Tần Nghi Ninh với những người kia, họ rất xúc động, cảm thấy chủ tử Tần gia cư xử rất tình nghĩa, đáng để họ phó thác. Bây giờ nghe xong mấy lời của Tần Nghi Ninh, lại thấy nàng rộng rãi cấp cho mỗi người mười lượng bạc, họ càng vui mừng, cũng càng nghĩ quyết định của mình là chính xác.
Tần Nghi Ninh lại sắp xếp công việc cho ba mươi chín người kia.
Như Tần ma ma, vẫn hầu hạ lão Thái Quân như trước, Cát Tường và Như Ý không muốn rời đi, ngoại trừ hầu hạ lão Thái Quân, còn phải làm một số việc thêu thùa may vá, ngoài ra còn phải sửa soạn nhà bếp nhỏ phục vụ cơm nước cho lão Thái Quân.
Trước đó có nhiều người làm việc, bây giờ tinh giản đi nhiều, công việc mà mỗi người phải gánh vác sẽ càng nhiều.
Chỉ là lời nói của Tần Nghi Ninh thấm vào lòng mọi người, tiền thưởng nhiều, tiền tiêu hàng tháng cũng được tăng lên, do đó ai nấy đều rất hăng hái.
Khi xử lý xong tất cả mọi việc, người do nàng sai phái đều đã đi thực hiện nhiệm vụ, lúc này Tần Nghi Ninh mới trở lại trước mặt lão Thái Quân và Tần Hòe Viễn.
“Phụ thân không trách con tự chủ trương chứ?”
Tần Hòe Viễn nhướng mày cười: “Trách con làm cái gì? Nhưng thật ra ta cảm thấy nhà chúng ta có sự tương thông về suy nghĩ. Vừa rồi lúc ở bên ngoài, ta và Nhị thúc, Tam thúc con đã ban bạc việc làm thế nào tinh giản người trong phủ, nhưng con đã hành động như sấm rền gió cuốn, bọn ta còn chưa xác định, thì con đã thuần thục làm xong rồi, như vậy coi như cũng bớt được một việc.”
“Đúng vậy, những người muốn rời phủ cũng có cả nam giới, lát nữa ta tới ngoại viện, cũng theo phương pháp của Nghi tỷ nhi, tinh giản một số người.” Tam lão gia nói.
Lão Thái Quân nhìn các con trai của mình một lát, lại nhìn Tần Nghi Ninh, nói: “Một nhà to lớn như thế này, thoáng cái giảm đi nhiều người như vậy, còn có thể ứng phó được sao?”
Tần Hòe Viễn nâng cánh tay lão Thái Quân, cười nói: “Mẫu thân, trước khác nay khác, hôm nay nhà chúng ta đã không còn được như trước nữa. Kế tiếp con còn phải sắp xếp sao cho người nhà ở tập trung lại một chút, như vậy cũng thuận tiện cho việc phòng thủ của hộ viện.”
Nhị lão gia nghe vậy tán thành, nói: “Các phòng cũng không cần chú ý ở viện nào nữa, không bằng mọi người đều tập trung lại, tới ở khu vực phụ cận Từ Hiếu Viên.”
Tam thái thái cười nói: “Ta thích chái sau của hậu viên của lão Thái Quân, lát nữa sẽ tới ở, xin lão Thái Quân đừng luyến tiếc.”
Bị trêu, lão Thái Quân mỉm cười.
“Vậy thì rất tốt.” Tần Nghi Ninh cũng mỉm cười nói với mấy đường tỷ muội: “Thạc Nhân Trai của ta còn phòng trống, nếu các tỷ muội không chê, thì đều chuyển tới Thạc Nhân Trai mà ở, tỷ muội chúng ta ở dồn lại, cũng náo nhiệt một chút.”