CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Khi Tần Nghi Ninh tới đại sảnh, Chung đại chưởng quỹ vẻ mặt ngưng trọng đang đi tới đi lui. Vừa nhìn thấy Tần Nghi Ninh bước vào, ông ta lập tức bước nhanh tới đón, lo lắng nói: “Đông gia, việc lớn không ổn rồi.”



“Chuyện gì? Ngồi xuống từ từ nói.”



Tần Nghi Ninh dẫn Chung đại chưởng quỹ tới chỗ ngồi, Tùng Lan dâng trà cho hai người xong, liền lui ra ngoài.



Chung đại chưởng quỹ không câu nệ lễ nghĩa, uống quá nửa chén trà thấm giọng liền nôn nóng cất tiếng.



“Gần đây, càng ngày người trong thành chạy trốn càng nhiều, những người trước đây thế chấp bất động sản và cửa hàng mặt tiền để mượn tiền chúng ta đều bỏ lại nhà cửa chạy trốn! Ta dẫn người đến từng nhà tìm người, kết quả hoàn toàn không có nhà nào tuân thủ quy củ, nhà nào cũng chỉ để lại người trông nhà, đại đa số trả lại giấy tờ cùng với khế ước mua bán nhà, đất.”



Tần Nghi Ninh ngạc nhiên, nhận lấy xấp giấy trên tay Chung đại chưởng quỹ, lật xem.



Nội dung trên đó gần như giống nhau, những người đó không quan tâm số tiền mà họ mượn có đáng giá trị nhà đất hàng của họ, đều vì trong nhà có chuyện câp bách hoặc đủ loại lý do nào khác, họ phải vội vã rời kinh, tiền họ vay của Tần Nghi Ninh xem như tiền nàng mua đứt nhà cửa của họ, số cửa hàng và bất động sản đó đều thuộc về Tần Nghi Ninh.



Đây xem như thế nào? Cưỡng mua, cưỡng bán sao?



Nếu ở vào thời thái bình, có đâu ra việc buôn bán hời như vậy? Đừng nói là cả tá khế ước mua bán nhà trong tay Tần Nghi Ninh, mà chỉ một tờ trong số đó, nàng muốn mua được cũng phải tốn bao nhiều thời gian và công sức, nếu theo cách tính toán của thời bình, như vậy là Tần Nghi Ninh đã kiếm được một món rất hời!



Nhưng vấn đề là, với tình thế hiện giờ, các cửa hàng kia hoàn toàn không có giá trị!



Dựa theo hành vi hung tàn của Hổ Bí quân ở thành Hề Hoa, rất khó đảm bảo sau này bọn chúng sẽ không xông vào kinh đô, nếu chẳng may kinh thành bị phá, Hổ Bí quân chém giết, phóng hỏa cướp bóc trong thành thì sao?



Cửa tiệm và bất động sản đều là vật chết, những người kia đưa gia đình chạy trối chết, không thể mang theo nhà cửa, nhưng họ có thể mang bạc đi. Bọn họ tới địa phương khác, còn có thể dựa vào số bạc đó mà sống tạm qua ngày.



Nhưng Tần Nghi Ninh có thể làm được gì với nhiều vật chết như vậy ở kinh thành? Không ăn được, không sử dụng được, mà nếu người Đại Chu đánh vào, chỉ một mồi lửa là cháy sạch sành sanh.



Thảo nào Chung đại chưởng quỹ lo lắng đến như vậy.



Tần Nghi Ninh kín đáo thở dài, nói: “Thời thế đã như vậy, bây giờ lo lắng cũng không ích gì, nghĩ theo hướng tích cực thì dù sao chúng ta cũng có được những nhà ở và cửa hàng kia. Nếu là trước đây ta có nhiều cửa tiệm như vậy, chỉ cần cho thuê thì cả đời cũng tiêu không hết.”



“Tới lúc này rồi mà đông gia còn có thể nói đùa.” Chung đại chưởng quỹ thở dài nói: “Mấy ngày nay, đông gia không ra ngoài nhìn, đừng nói những thương nhân này thấy xa, đã sớm chọn lựa việc ôm bạc chạy trốn, mà ngay cả dân chúng bình thường cũng đều bán nhà, bán đất. Ở ngoại ô, có nhiều đại thôn trang đều đem bán, thế nhưng lúc này thời thế loạn lạc, có ai không biết giữ lại chút bạc chạy thoát thân? Ai muốn những bất động sản không ăn được, không thể sản xuất ra hoa màu này làm cái gì?”



Chung đại chưởng quỹ lắc đầu, chỉ về hướng Đại Chu, mắng: “Cái đám con rùa kia, sao lại không giữ chữ tín như vậy! Hòa đàm, hòa ước đều đã ký kết, chúng ta lại cắt đất, bồi thường tiền rồi, để cho dân chúng có thể có được cuộc sống thái bình. Bây giờ bạc đã cấp, đất đã cắt nhượng, chúng lại trở mặt! Đúng vậy, Hoàng đế của chúng ta ngu ngốc vô năng, nhưng Hoàng thượng vô liêm sỉ, dân chúng bình thường có tội gì? Lúc này dân chúng bán đất đai chạy thoát thân, ta thấy không bao lâu nữa, sẽ biến thành bán con bán vợ!”



Đương nhiên Tần Nghi Ninh biết cuộc sống của dân chúng trong thời chiến loạn là như thế nào, chẳng những quân địch đáng ghê tởm, mà những kẻ đói ăn vào rừng làm cướp, là thổ phỉ, càng đáng tởm hơn, không chuyện giết người phóng hỏa, gian dâm gì mà không làm, thực sự khiến người ta sợ hãi đến ngủ cũng không dám nhắm mắt, nếu không trước kia nàng cũng không đến mức một mình trốn lên núi ở.



“Chung đại chưởng quỹ, hôm nay tình hình hỗn loạn như vậy, chuyện trong nhà của ngươi đã an bài ổn thỏa chưa?”



Chung đại chưởng quỹ gật đầu, nói: “Ta đã bảo con trai an bài ổn thỏa đường lui rồi.”



“Vậy thì tốt rồi. Cho dù kết quả của cuộc chiến này ra sao, sớm chuẩn bị trước cũng không phải là chuyện xấu. Hay là Chung đại chưởng quỹ cũng về phía nam tránh đầu sóng ngọn gió đi, nếu như kinh đô không việc gì, thì muốn trở về có thể trở về bất cứ lúc nào. Còn nếu kinh đô thật sự có chuyện thì cũng có thể tránh được tai họa. Hôm nay trong thành còn chưa đến mức phải ban bố tình trạng giới nghiêm, không bằng nhân lúc này đi mau. Nếu để đến lúc người Đại Chu tới dưới chân thành, thì muốn chạy cũng không dễ. Chung đại chưởng quỹ là người thông minh, cũng nên sớm thu xếp cho người nhà.”



Chung đại chưởng quỹ liên tục gật đầu, xúc động nói: “Hiếm có đông gia nhân hậu như vậy. Hôm kia lão phu đã nghe người ta nói, đông gia cho nô bộc trong phủ chạy trốn, còn cho họ bạc làm lộ phí. Hiện tại có rất nhiều người đều tán thưởng lòng nhân từ của phủ An Bình Hầu. Chỉ có điều Hoàng thượng có mắt như mù, lại đối xử như vậy với An Bình Hầu.”



Tần Nghi Ninh khoát tay, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Sấm sét hay mưa móc, đều là ơn vua. Cha ta một lòng tận trung, đương nhiên phải chấp nhận. Chẳng qua là ta không muốn liên lụy người vô tội, nếu họ đã muốn đi, thì ta cũng không nên ép buộc họ ở lại. Hôm nay nếu Chung đại chưởng quỹ đã sắp xếp ổn thỏa việc trong nhà, thì khi đến thời điểm thích hợp, ngươi cũng theo vợ con rời khỏi kinh thành đi. Mấy ngày này Chung đại chưởng quỹ có thể bắt đầu tính toán các khoản mục với ta một chút.”



Vừa rồi Chung đại chưởng quỹ cố ý không trả lời, là muốn lảng tránh vấn đề này.



Nhưng Tần Nghi Ninh một mực quan tâm ông ta, khiến ông ta phải nhìn thẳng vào hiện trạng trước mắt.



“Đông gia, ta đi thì dễ rồi, nhưng ngài thì sao?”



“Ta?” Tần Nghi Ninh mỉm cười: “Ta là con gái Tần gia, cho dù Yên triều sụp đổ, ta cũng sẽ ở lại kinh thành, cùng tiến, cùng lùi với cha ta.”



Tần Nghi Ninh đứng dậy, thong thả bước tới bên cửa sổ phía sau, nhìn bãi cỏ xanh mượt người cửa, và một rừng thông xanh um, tươi tốt, có mấy con chim sẻ sống trong đó, kêu líu ríu vui tai.



Cảnh vật yên bình như vậy, cũng không biết tương lai còn có thể nhìn thấy hay không.



Nhớ tới dân chúng chạy trốn lại không có lộ phí, Tần Nghi Ninh suy nghĩ một chút, rồi nói: “Đại chưởng quỹ, ta còn có một việc cuối cùng phiền ngươi làm, ngươi thực hiện xong, liền có thể theo người nhà rời khỏi kinh đô.”



Chung đại chưởng quỹ nghi hoặc hỏi: “Đông gia có gì phân phó?”



“Số bạc của ta, ngoại trừ nuôi sống người chạy loạn ở Ninh Uyển, hẳn là vẫn còn dư?”



Chung đại chưởng quỹ gật đầu nói: “Sản nghiệp trước kia Định Quốc công phu nhân để lại cho đông gia rất lớn, mà đông gia chỉ chi ra vạn lượng mà thôi, coi như là muốn dùng bao nhiêu thì dùng.”



“Vâng, có dư là tốt rồi. Dân chúng trong thành đã có người bán đất chạy thoát thân, vậy thì Chung đại chưởng quỹ liền sai người âm thầm mua số đất đai đó đi.”



“Cái gì!” Chung đại chưởng quỹ kinh ngạc đứng dậy: “Đông gia, đất mà bọn họ bán ra cũng như nhà cửa mà người mượn tiền để lại, đối với ngài đều không có ích lợi gì! Một khi thành bị phá, đất đó cũng trở thành vô dụng, đến lúc đó ngay cả quốc gia là gì cũng không biết, huống hồ là ruộng đất không người trồng trọt! Nếu ông chủ đầu tư số bạc này, xem như tan theo bọt nước rồi!”



“Lời đại chưởng quỹ nói, ta đều hiểu rõ.” Tần Nghi Ninh quay đầu lại, cười nói: “Nhưng ta không muốn tiện nghi cho Hoàng đế Chu triều.”



Chung đại chưởng quỹ ngẩn người.



“Nếu Đại Yên suy tàn, cửa nát nhà tan, đừng nói tới Chiêu Vận Ti của ta, mà ngay cả toàn bộ Tần gia, toàn bộ quốc khố của Đại Yên đều sẽ rơi vào tay Hoàng đế Chu triều. Quốc khố thì ta không tính đến, bạc của Tần gia không nhiều, hơn nữa cũng không thuộc quyền định đoạt của ta, nhưng đối với bạc của ta, thì thà ném đi, chứ ta không muốn để cho Hoàng đế Chu triều được lợi!”



“Đông gia…” Đột nhiên vành mắt Chung đại chưởng quỹ nóng lên, sống mũi cay cay, nước mắt suýt nữa tuôn ra.



“Ta nhất định không chạy thoát được đâu, một khi thật sự mất nước, mọi thứ của ta đều trở thành của Chu đế, nhân lúc bạc vẫn còn do ta chi phối, không bằng phát cho dân chúng chạy trốn, cũng là sử dụng cho dân chúng Đại Yên, không xem là lãng phí. Bằng không sau này không dưng để cho Hoàng đế Chu triều được hưởng lợi, ta mới thật sự tiếc.”



“Tấm lòng của đông gia rất cao cả.” Chung đại chưởng quỹ kính nể chắp tay, trong nháy mắt, dường như tâm tư trở nên kiên định: “Tốt, nếu đông gia đã quyết định rồi, chuyện này cứ giao cho ta làm.”



Tần Nghi Ninh cười nói: “Ngươi nhớ kỹ, chuyện này không thể truyền bá ra ngoài, mà phải bố trí theo tầng lớp, để người ta không tra ra được ta.”



“Vì sao đông gia không nhân cơ hội này giành thêm danh tiếng? Người làm như vậy là vì dân chúng kia mà!”

Vietwriter.vn

Tần Nghi Ninh chỉ chỉ lên đỉnh đầu, cười nói: “Ngài đừng quên, Hoàng thượng vẫn đang nhìn chòng chọc vào Chiêu Vận Ti của ta, nếu để ông ta biết, ông ta còn không giận dữ đoạt lại sao? Như vậy thì làm gì cũng không xong.”



Chung đại chưởng quỹ nhớ tới hôn quân, trong lòng tràn ngập tức giận, nhưng ông ta chỉ một người dân đen, lại không có cách nào. Hiện giờ điều ông ta có thể làm, đó là khiến cho số bạc của Tần Nghi Ninh có thể phát huy tối đa tác dụng.



“Tốt, đông gia cứ yên tâm, ta nhất định an bài ổn thỏa, dù có tra, cũng không tra ra được chúng ta.”



“Làm phiền đại chưởng quỹ rồi. Ta nghĩ chừng năm ba ngày là có thể làm xong chuyện này, chờ bạc dùng hết rồi, ngài giao khế ước mua bán nhà, đất cho ta, rồi liền theo người nhà rời đi đi.”



Chung đại chưởng quỹ nhìn gương mặt tươi cười chân thành của Tần Nghi Ninh, chỉ lắc đầu, chắp tay cáo từ, rồi xoay người rời đi.



Tần Nghi Ninh nhìn theo Chung đại chưởng quỹ đi xa dần, mới trở lại bên cạnh ao cá, nói chuyện với Tần Hòe Viễn.



Thắm thoát đã qua năm ngày, đã sắp qua tháng Bảy rồi. Năm nay trời ít mưa, thời tiết nóng nực, ánh mặt trời càng ngày càng gay gắt, sức nóng khiến lồng ngực người ta thấy khó chịu.



Ngày hôm đó Tần Nghi Ninh ôm Nhị Bạch đang định ngủ trừa, Tùng Lan đã bước nhanh vào phòng, thấp giọng nói: “Cô nương, Chung đại chưởng quỹ tới.”



Tần Nghi Ninh ngẩn người, vội vàng đứng dậy, lại cột búi tóc lên, đi xuống lâu, đi thẳng tới đại sảnh bên của tiền viện.



Trán Chung đại chưởng quỹ đổ mồ hôi, mặt mày bóng loáng, chỉ hơi đen một chút sau năm ngày dãi dầu nắng gió, nhưng trông tinh thần lại rất tốt.



“Sao đại chưởng quỹ tới lúc này? Bạc dùng hết rồi sao?”



Chung đại chưởng quỹ nói: “Đông gia, là có người muốn cùng chúng ta làm ăn lớn! Bản thân ta không nắm chắc, nên vội vàng tới đón ngài!”



Tần Nghi Ninh sửng sốt, hỏi: “Đã đến nước này rồi, còn có thể làm ăn gì được?”



Đôi mắt Chung đại chưởng quỹ sáng ngời, chỉ cần nhìn vẻ mặt ông ta, là Tần Nghi Ninh đã biết ông ta đang rất phấn khích.



Chung đại chưởng quỹ hạ giọng, nói: “Đông gia, có người muốn mua các cửa tiệm và nhà ở mà lúc trước những người mượn nợ để lại cho chúng ta!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi