CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Mặt Tần Nghi Ninh bị lớp vải thô quần áo trên người hắn cọ vào đỏ lên, lúc này nàng mới chú ý tới cách ăn mặc của Bàng Kiêu.



Hắn mặc một chiếc áo choàng ngắn bằng vải thô màu chàm, trên tay áo có một mụn vá, tóc buộc lại sau đầu, tóc mai hơi rối, phía sau lưng còn đeo một cái nón rơm rách nát.



“Vào giờ phút sống còn này mà ngươi cũng dám vào kinh!” Tần Nghi Ninh ngừng khóc, tức giận trừng mắt nhìn hắn.



Bàng Kiêu một tay ôm nàng, tay kia nắm cổ tay nàng, ngón tay cái nhẹ nhàng se se vòng tay đậu đỏ trên cổ tay nàng, cười lộ ra hàm răng trắng muốt: “Nhớ nàng rồi, liền tới nhìn một chút. Vả lại, cũng là tới làm ăn buôn bán, kiếm tiền cưới vợ!”



Tần Nghi Ninh hừ một tiếng: “Cũng không sợ bây giờ ta giao ngươi ra à? Không biết giao ngươi cho Hoàng đế của bọn ta, sẽ được bao nhiêu công lao.”



“Nàng cam lòng sao?” Bàng Kiêu đưa tay nàng lên môi hôn một cái, vành môi với vết máu vừa hơi khô, ma sát vào đầu ngón tay của nàng, tiếp đó đưa lưỡi lướt qua xâu chuỗi trên cổ tay nàng.



Cảm giác vừa mềm mại, vừa nhột nhạt khiến Tần Nghi Ninh như bị bỏng, cả người giật nảy lên.



“Ngươi làm cái gì vậy!”



“Nhiều ngày không gặp nàng, còn không cho ta hôn sao? Nói thật đi, nếu như ta thúc thủ chịu trói để nàng lựa chọn, nàng sẽ giao nộp ta sao?”



Hai mắt ửng đỏ, Tần Nghi Ninh lườm hắn.



Vấn đề này nàng cố hết sức né tránh, không muốn nghĩ tới, cũng không muốn nhắc tới, vì sao hắn có thể thản nhiên hỏi như vậy?



Bàng Kiêu nhìn đôi mắt đỏ ngầu của nàng, thở dài nói: “Ta chính là sợ nàng nghĩ ngợi quá nhiều. Ta biết, bởi vì phụ thân nàng, từ lâu nàng đã quên đi những tháng năm chịu bao nhiêu khổ sở ở bên ngoài. Quốc gia trong cảm nhận của nàng chưa từng che chở cho nàng, Hoàng đế trong cảm nhận của nàng lại là một hôn quân…”



“Những gì ngươi nói, ta đều biết.”



Tần Nghi Ninh cắt ngang lời Bàng Kiêu, ngẩng lên nhìn gương mặt hắn gần trong gang tấc.



“Hoàng đế ngu ngốc, quốc gia hủ bại, lẽ nào chúng ta đáng phải bị kẻ thù bên ngoài xâm lược?



“Nghi tỷ nhi…”



“Ngươi có biết hiện nay dân chúng trải qua cuộc sống như thế nào không? Lúc trước ta bán đi tất cả vật có giá trị trong Ninh Uyển, lại bỏ thêm rất nhiều bạc, mới có thể miễn cưỡng cung cấp cho cả ngàn người không chết đói. Nhưng ngoài kia có rất nhiều dân chúng lưu lạc khắp nơi, không có nhà để về. Năm nay thời tiết lại không tốt, gặp lúc loạn lạc không thể trồng trọt, lại có bao nhiêu người xa xứ. Hiện giờ chúng ta bán nhà, bán đất chạy thoát thân, tin rằng không bao lâu nữa, sẽ có người bán vợ đợ con! Những chuyện này đều là người Đại Chu các ngươi gây ra. Bàng Chi Hi, thật sự nên giao ngươi cho Hoàng đế!”



Tần Nghi Ninh nói một cách kiên quyết, nhưng nước mắt lại một lần nữa không kìm được mà rơi xuống.



Bàng Kiêu hôn lên trán nàng, siết chặt nàng vào lòng, bàn tay to liên tục vuốt tóc nàng.



“Nếu như nàng cam lòng làm như vậy, thì ta đã bị giao nộp lâu rồi. Bên cạnh nàng có Đường cô nương, nàng ta biết dùng độc, nàng lại túc trí đa mưu, ta đối với nàng còn không bố trí phòng vệ, nàng muốn hại ta chẳng phải có rất nhiều cơ hội sao?”



Tần Nghi Ninh cam chịu vùi mặt vào lòng hắn, không hé răng.



Nếu buộc phải rạch ròi giữa đại nghĩa với quốc gia và tình cảm riêng tư, nàng sẽ sụp đổ.



“Thế nhưng nàng phải biết rằng, sở dĩ ta chinh chiến, là để kết thúc cái thời thế loạn lạc này.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, trong lòng chấn động, ngẩng lên nhìn hắn.



Bàng Kiêu dùng tay áo lau mặt cho nàng, nói: “Sớm kết thúc thời thế loạn lạc này ngày nào thì dân chúng sẽ sớm được sống trong thái bình ngày ấy. Trước đây đánh Bắc Ký, ta nghĩ như vậy, hôm nay đánh Đại Yên, ta vẫn nghĩ như vậy. Thiên hạ nhât thống, thì ít ra có thể có trăm năm thái bình!”



“Ngươi…”



“Mặc dù bản thân chiến tranh sẽ làm chết rất nhiều người, nhưng là vì có một ngày có thể quốc thái dân an, hy sinh hiện tại cũng không tính là gì. Người chết đi là hy sinh để mọi người trong thiên hạ có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn, cho dù có ngày trời muốn mạng của ta, ta cũng sẽ không thoái thác.”



Tần Nghi Ninh cụp mắt xuống, lại một lần nữa dựa vào vai hắn, lặng lặng suy nghĩ lời hắn vừa nói.



Có lẽ, đối với tất cả người trong thiên hạ mà nói, sớm ngày nhất thống giang sơn, mới thật sự là tốt?



Nàng nghĩ mình là người Đại Yên, cho nên mới căm thù người Đại Chu xâm lược tới tận xuống tủy.



Thế nhưng nàng không nghĩ tới là, Bàng Kiêu cũng không phải vì cướp đoạt mới chiến tranh, hắn cũng vì toàn bộ thiên hạ, chứ không phải chỉ riêng quốc gia của hắn, mà vì dân chúng trong thiên hạ.



Tần Nghi Ninh không mảy may nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Bàng Kiêu.



So với hắn, lòng của nàng quá hẹp hòi.



Bàng Kiêu thấy nàng ngoan ngoãn dựa vào mình, liền biết nàng đối với mình không có oán hận như vừa rồi. Người đẹp trong lòng, nếu không nhân cơ hội vuốt ve mấy cái, hôn vài cái, đó hoàn toàn không phải là tác phong của hắn. Nhân lúc nàng suy nghĩ, Bàng Kiêu lại hôn gương mặt trắng nõn và cái cổ trắng như tuyết của nàng, úp mặt vào hít ngửi mùi hương nhài thoang thoảng trên người nàng, không muốn ngẩng lên.



Hơi thở nóng rực của hắn rơi vào gáy nàng khiến Tần Nghi Ninh phục hồi tinh thần, vội vã đẩy hắn ra, từ trên đùi hắn nhảy xuống, đỏ mặt nói: “Trời rất nóng, ngươi cũng không ngại nóng.”



Quả thật Bàng Kiêu rất nóng, sức nóng cả người đều dồn vào chỗ kia khiến hắn phải kim nén rất khó khăn, do đó nàng đi qua một bên, hắn cũng không ngăn cản.



Tần Nghi Ninh cầm quạt dồn sức phe phẩy mấy cái, mới đột nhiên nhớ tới mục đích hôm nay.



“Ngươi tới mua cửa hàng?”



“Đúng vậy, ta vốn sai người tới kinh đô âm thầm tìm hiểu tin tức, muốn mua một ít bất động sản, ai ngờ lại liên lạc được với Chung đại chưởng quỹ.”



Tần Nghi Ninh nheo mắt lại, trầm tư suy nghĩ một lát, chợt nói: “Ngươi cũng quá gian trá rồi!”



“Làm sao vậy?”



“Tình hình thực tế ở thành Hề Hoa nhất định không giống như lời đồn đãi truyền tới kinh thành. Ngươi hoàn toàn không có tàn sát hàng loạt dân trong thành, đúng không?”



“Ừ, chỉ là giết một số địa chủ và tham quan chuyên môn bóc lột mồ hôi nước mắt người dân.”



“Nhưng ngươi bêu đầu thị chúng bọn họ, lại lan truyền tin tức sắp tàn sát hàng loạt dân trong thành vào kinh.”



Tần Nghi Ninh khom người dùng quạt lụa gõ vào đầu hắn: “Người gian xảo như thế, chẳng lẽ không phải vi vơ vét của cải? Thảo nào Chung đại chưởng quỹ vui vẻ đến vậy. Ngươi là chủ soái quân địch mà còn muốn mua nhà ở, mua sản nghiệp, cho thấy sau này khi các ngươi thật sự đánh tới, cũng sẽ không phóng hỏa, đốt nhà, không giết người, đảm bảo tòa thành lớn như kinh đô vẫn hoạt động bình thường.”



“Như vậy không phải rất rõ ràng rồi sao?” Bàng Kiêu cười nói: “Ta cũng không phải là người say mê giết người, lẽ nào chỉ vì sát nhân mới gây chiến? Đánh hạ Đại Yên sáp nhập vào lãnh thổ Đại Chu, cũng là vì phát triển kinh tế, khiến cuộc sống của dân chúng có cuộc sống ấm no.”



Bàng Kiêu lắc đầu, tấm tắc nói: “Xem ra nàng còn chưa hiểu ta, vậy mà có thể bị lời đồn đãi ánh hưởng tới phán đoán, coi ta là ma đầu sát nhân.”



Tần Nghi Ninh lại nói: “Ngươi thì nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩa là Hoàng đế các ngươi cũng nghĩ như vậy.” Vietwriter.vn



Nghe vậy, Bàng Kiêu trầm mặc trong chốc lát.



Hai người đều nhớ tới việc Chu đế từng hạ chỉ bảo Bàng Kiêu tàn sát hàng loạt dân trong thành, Bàng Kiêu kháng chỉ bất tuân, bị Chu đế tước chức vụ Bình Nam Đại nguyên soái.



Bàng Kiêu đưa tay chống cằm, mỉm cười nhìn nàng: “Đây là nàng quan tâm ta sao?”



Tần Nghi Ninh sửng sốt, mặt càng đỏ: “Làm gì có.”



“Thật là không có?”



Bị hắn nhìn, Tần Nghi Ninh không được tự nhiên, xoay người nhìn về phía khác.



Dáng vẻ của nàng khiến Bàng Kiêu bật cười, cũng không muốn tiếp tục dọa nàng, liền nắm tay nàng nói: “Nào, chúng ta dùng cơm trước đi, ta đã sửa soạn cơm nước rồi.”



Tần Nghi Ninh kinh ngạc nói: “Ngươi sửa soạn?”



“Đúng vậy.” Bàng Kiêu quay đầu lại nhìn nàng, cười nói: “Sao lại kinh ngạc như thế? Chẳng lẽ nàng không biết ông ngoại của ta bán quán cơm sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi