CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Mấy ngày sau đó, sinh hoạt của Tần gia hoàn toàn bị Tào Quốc trượng quấy cho rối tung rối mù.



Cơ hồ ngày nào Tào Quốc trượng cũng phái người tới diện kiến Tần Hòe Viễn. Mới đầu chỉ nói mấy lời châm chọc, gây hấn, sau lại thành Tào Quốc trượng đích thân dẫn người tới Tần gia lục soát chứng cớ khắp trong ngoài. Đừng nói những sân viện đã được khóa kín, ngay đến Từ Hiếu Viên của lão Thái Quân cũng bị lật tung.



Cái gọi là lục soát này, thật ra chẳng phải điều tra chính thức gì mà chỉ là cố ý tới làm nhục Tần gia – tiện tay vứt những đồ đạc, kệ sách ra đất giẫm đạp, ngay đến các cô nương ở Thạc Nhân Trai cũng không được bỏ qua. Đừng nói sách vở trên giá và đồ trang trí trên kệ bảo vật, ngay đến xiêm áo cất kỹ để mặc đông trong rương hòm cũng bị lục lọi vứt tứ tán khắp nhà, chẳng khác gì nhà dân bị giặc cướp đốt phá.



Nhị lão gia làm quan trong bộ Lễ cũng bị Tào Quốc trượng vạch lá tìm sâu tố lên một đống lỗi, nói gần nói xa rằng hắn và Tần Hòe Viễn cấu kết tham ô bạc tiền của bộ Hộ. Hoàng thượng vốn đã sẵn cơn giận, chứng cứ còn chưa có đã nổi cơn trách mắng Nhị lão gia một hồi.



Đến nay, Tần gia trừ Tần Hòe Viễn còn giữ được tước vị thì đã hoàn toàn mất hết tiếng nói trong triều. Trong triều, Tào Quốc trượng nói cái gì thì chính là cái đó, người Tần gia đến cãi lại cũng chẳng có cơ hội.



Vốn Tần Nghi Ninh đã hơi chán ngán vì tiết trời oi nóng, lại vì chuyện gần đây mà giận đến no bụng, đã hai ngày nay ăn uống chẳng ngon.



Đừng nói Tần Nghi Ninh trẻ tuổi sức khỏe mà còn như thế, lão Thái Quân đã đổ bệnh từ tận khá lâu, uống thuốc suốt mấy ngày mới đỡ hơn đôi chút.



Cả đời này, Tần Hòe Viễn chưa từng chịu khuất nhục đến vậy. Thân là nam nhi đại trượng phu, nếu ngay mảnh trời trong sân nhà cũng không chống được cho người nhà, vậy còn mặt mũi nào để tham sống sợ chết.



Trong tâm trạng tức giận cùng cực, lại gặp tình huống không còn cách nào, Tần Hòe Viễn cũng chỉ đành không ngừng dâng sớ trần tình cho Hoàng đế.



Nhưng câu trả lời của Hoàng đế chỉ là: “Tào Quốc trượng phụng chỉ trẫm điều tra vụ án tham ô bạc của bộ Hộ, ái khanh vẫn nên lấy đại cục làm trọng, phối hợp nhiều hơn.”



Phối hợp?



Còn phối hợp nữa, Tần gia sẽ bị Tào gia nuốt sạch chẳng chừa chút mảnh vụn?



Tần Hòe Viễn sao có thể ngồi yên chịu chết?



Tào Quốc trượng không ngừng quấy rối Tần gia, tấu sớ trần tình của Tần Hòe Viễn cũng chưa từng đứt đoạn.



Khi hòa đàm tại thành Hề Hoa, mỗi ngày Hoàng thượng có thể cho khoái mã truyền khẩu dụ mỗi ngày mười lần để thúc giục.



Vậy hôm nay ngay trong kinh đô hoàng thành, chẳng lẽ Tần Hòe Viễn lại có thể không học theo?



Thế nên tấu sớ trần tình của Tần Hòe Viễn vẫn đều đặn vào cung hai lần mỗi ngày. Nếu gặp ngày Tào Quốc trượng tới quấy rối, số lần sẽ còn tăng lên ba, bốn lần.



Có thể do bị sự chân thành của Tần Hòe Viễn cảm hóa, hoặc cũng có thể do Hoàng đế không chịu được phiền toái bực này, một ngày nọ, lần đầu tiên Hoàng đế cho Vương đại tổng quân, người thân cận của mình đích thân đến phủ truyền khẩu dụ.



Chiều hè, ánh nắng chói gắt lạ thường, mặt đá trên khoảng đất trống trước cửa Tần phủ bị ấp ủ hơi nóng. Nhiệt độ xuyên qua lớp vải áo mùa hè mỏng manh thấm sâu vào da, khiến Tần Nghi Ninh và chúng nữ quyến đều không khỏi chau mày.



Tần Nghi Ninh quỳ phía đằng sau, lo lắng ngẩng đầu nhìn Tần Hòe Viễn quỳ ngay hàng đầu.



Trong đầu nàng hiện giờ, một hình ảnh hết sức tương tự đã hiện lên.



Đó là Tôn gia của phủ Định Quốc công. Khi ấy nàng và Tần Tuệ Ninh bắt chước mẫu thân, quỳ xuống theo chúng nữ quyến trong Tôn gia, mắt thấy Vương đại tổng quản từ trong cung tới truyền chỉ muốn dịch não của Tôn Vũ, sau đó là cú đập đầu bi hùng của Tôn Vũ. Hình ảnh đỏ trắng tung tóe tựa như hàng vạn đóa hoa đào bừng nở ấy, sợ cả đời nàng cũng không thể nào quên. Mà bi kịch của Tôn gia cũng bắt đầu từ chính ngày ấy.



Hôm nay, người tới truyền chỉ vẫn là Vương đại tổng quản.



Người cả nhà họ, giờ cũng hệt như người Tôn gia hôm ấy, như thịt cá trên thớt người, không thể vẫy vùng trốn thoát.



Tần Nghi Ninh nhận thấy Tôn thị bên cạnh đang run rẩy.



Nàng hiểu cảnh tượng này cũng đã khiến mẫu thân nghĩ tới chuyện Tôn gia.



Tần Nghi Ninh đỡ Tôn thị, véo nhẹ vào tay bà trấn an.



Cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể nữ nhi, Tôn thị mới thấy lòng bình ổn hơn đôi chút.



Vương đại tổng quản khẽ phất cây phất trần, cười nói: “An Bình Hầu, hôm nay ta tới là để truyền khẩu dụ của Hoàng thượng. Hoàng thượng lệnh cho ta phải nói lại cho An Bình Hầu không sót một lời, mong An Bình Hầu phải cẩn thận nghe cho thật kĩ.”



“Vâng. Làm phiền công công.” Tần Hòe Viễn trịnh trọng hành lễ.



Giọng nói bén nhọn của Vương đại tổng quản đã bắt chước được tám phần ngữ điệu của Hoàng đế:



“Trẫm niệm tình ngươi khi xưa làm việc cũng coi như hết lòng, vốn không định trách cứ, chẳng ngờ ngươi ngày ngày yêu cầu kẻ khác lấy quốc sự làm trọng, mà đến lượt mình thì đến việc điều tra cũng không chịu phối hợp? Chẳng lẽ người thật sự tham ô bạc tiền của bộ Hộ? Giờ thế này là đang chột dạ?”



“… Ngươi chức trách chưa tròn, chẳng những phụ lòng tin tưởng của trẫm mà còn ý đồ dạy hư Thái tử duy nhất của trẫm!”



“Trước kia Thái tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, nho nhã dịu dàng, nay lại dám om sòm la lối, không phân trên dưới trước mặt trẫm, ngươi làm như vậy thật khiến trẫm rất thất vọng! Sao lại còn có mặt mũi dâng tấu sớ cho trẫm tố cáo Tào Quốc trượng…”



Người Tần gia cùng quỳ cả trên đất hành lễ, trán dán sát vào nền sạch, từng câu từng chữ từ miệng Vương đại tổng quản truyền mồn một vào tai.



Trong sân yên tĩnh tuyệt đối, những từ ngữ cứa tim bực này, quả như lưỡi dao vô hình mà sắc bén, chẳng hay lúc nào đã khiến lòng người đau xót.



Tần Nghi Ninh ngẩng đầu, lặng lẽ dõi nhìn bóng lưng Tần Hòe Viễn. Bóng lưng vốn cao lớn sừng sững nay đã ủ rũ oằn xuống, tựa như không gánh nổi áp lực trên người, cuối cùng đã không kiên trì được nữa.



Hồi lâu sau, Tần Hòe Viễn mới cất giọng khô khốc: “Đa tạ Vương công công, xin công công thay mặt thần chuyện lời tới Bệ hạ, người nhà thần đa tạ lời dạy bảo của Hoàng thượng.”



Vương đại tổng quản thở dài một tiếng, nói: “An Bình Hầu chớ nên đâm đầu vào ngõ hẻm nữa. Thấy không được thì cứ tạm lùi một bước, tuyệt chớ nên quên ví dụ lần trước. Ngài xem, kết quả của Tôn gia, của phủ Định Quốc công là cái gì? Ngài là người tài hoa vượt bậc, hà tất phải tranh cao thấp với người ta lúc này.”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Vương đại tổng quản hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, cái gì không tốt chứ bản lĩnh nhìn lời nói và sắc mặt thì lại lợi hại hơn ai hết.



Mâu thuẫn giữa Hoàng thượng và Tần Hòe Viễn, hắn tuy mắt thấy người Tào gia cố tình bới móc song lại chẳng thể làm được gì. Lương tâm của Vương đại tổng quản vẫn chưa mất hết, cũng kính nể nhân phẩm của Tần Hòe Viễn, bởi thế mới có thể chỉ điểm một câu.



Lẽ tất nhiên là Tần Hòe Viễn rất biết ơn, đích thân tiễn Vương đại tổng quản ra cửa, còn tặng một phong bao đỏ thật dày.



Các nữ quyến đỡ nhau lảo đảo đứng dậy.



Gương mặt lão Thái Quân đã lã chã nước mắt.



“Thật hiếp người quá đáng, hiếp người quá đáng mà! Đây không phải đang bắt nạt nhà ta không có ai sao! Chẳng lẽ trời muốn diệt Tần gia ta!”



Tôn thị nhớ tới thảm trạng của Tôn gia ngày ấy, lại nghĩ tới bóng lưng còng còng vì lời răn dạy của Tần Hòe Viễn, trong lòng bỗng trào nỗi xót xa, nước mắt thi nhau lã chã rơi xuống.



Mọi người trở về Từ Hiếu Viên. Ai nấy đều như quà cà héo quắt, có người mặt mày ủ dột, có người gạt lệ âm thầm.



Không lâu sau, Tần Hòe Viễn và Nhị lão gia, Tam lão gia trở về, bấy giờ tiếng sụt sùi trong phòng mới thoáng lắng dịu.



Tần Hòe Viễn không bàn luận chuyện như lúc trước mà chỉ bình tĩnh thỉnh an lão Thái Quân, khuyên giải mấy câu rồi liền nói mệt mỏi, đã xin đi nghỉ trưa trước.



Đương nhiên lão Thái Quân sẽ không chối từ, bèn cho tất cả mọi người giải tán.



Tần Nghi Ninh và Băng Đường, Ký Vân rời khỏi Từ Hiếu Viên, đi một hồi bước chân bỗng khựng lại.



“Các ngươi nói xem, tình huống hiện này, còn ai có thể giúp được phụ thân ta?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi