"Hay cho thứ độc phụ! Đã hại Vương phi mà còn dám đến!” Ninh Vương cắn răng nghiến lợi hừ lạnh.
Tần Nghi Ninh thì lại mặt cắt không còn giọt máu, vịn cứng lưng chiếc ghế bành, phảng phất như vì nghe tin Hoàng hậu mà kinh hoảng hãi hùng.
Bấy giờ mọi người mới nhớ ra. Mối thù giữa Tần Nghi Ninh và Hoàng hậu đã kết từ lâu, nữa là về hai vị nương nương bị Hoàng hậu nấu thịt bằng những cách khác nhau trong cung khi trước, nghe nói lúc mới đầu người được Hoàng hậu chọn ăn chính là vị Tần tiểu thư này.
Trông một thiếu nữ yếu đuối lại sợ hãi như thế, ai nấy không khỏi sinh lòng xót thương.
Quận chúa Gia Lan nắm tay Tần Nghi Ninh, nói: “Tần tiểu thư, cô không sao chứ?”
Tần Nghi Ninh lắc lắc khuôn mặt bợt bạc: “Ta, ta không việc gì, chắc do trời nóng quá nên hơi váng đầu thôi. Chắc ta nên đi nghỉ tạm một lát trước?”
Tần Nghi Ninh đưa cái nhìn dò hỏi về phía Ninh Vương.
Nàng ở lại đây, để Hoàng hậu thấy nàng và Ninh Vương có qua lại, tất nhiên có thể khiến tăng thêm mâu thuẫn giữa Hoàng hậu và Ninh Vương.
Nhưng Ninh Vương tuy là một kẻ háo sắc nhưng cũng chẳng hề đần độn, hiện giờ hắn đang cáu kỉnh nên không nghĩ tới, nhưng đợi sau này bình tâm ngẫm lại tất sẽ nhận ra việc vốn nàng đã có thể tránh mặt Hoàng hậu nhưng lại cố tình ở lại.
Bởi thế, nàng giao quyền quyết định việc này lại cho Ninh Vương.
Ninh Vương nghĩ một lúc rồi đáp: “Gia Lan, con đỡ Tần tiểu thư về phòng mình nghỉ một lát đi, nhân tiện cũng để tỷ muội hai đứa trò chuyện mấy câu.” Trong lời nói đã ngầm có ý chấp thuận mối quan hệ qua lại giữa Tần Tần Nghi Ninh và Quận chúa Gia Lan.
“Đúng lúc con cũng muốn trò chuyện với Tần tỷ tỷ.” Quận chúa Gia Lan đỡ tay Tần Nghi Ninh, cười nói: “Tỷ tỷ vì cứu mẫu thân ta nên mới chạy tới để bị trúng nắng, ta còn không biết phải cám ơn tỷ thế nào đây.”
“Quận chúa tỷ tỷ cũng chớ nên khách sáo như thế.” Tần Nghi Ninh mỉm cười phủ nhận.
Bởi không biết cụ thể tuổi tác lẫn nhau, không rõ ai lớn ai nhỏ, thành ra đều cùng gọi nhau là tỷ tỷ.
Cả hai dìu dắt nhau đi ra, Ký Vân thì đi cùng với cung nữ và ma ma hầu cận của Quận chúa.
Thế tử nói: “Vương gia, chúng ta vẫn nên ra đón Hoàng hậu trước thì hơn, không nên để Hoàng hậu đợi lâu.”
Ninh Vương biết lời Thế tử là đúng, nhưng lúc này cơn giận đã ngập đầu, chẳng biết trời trăng, chỉ thật hận không thể làm thịt luôn yêu hậu, nào còn muốn lá mặt lá trái tiếp nữa?
“Ả hại Vương phi của bản Vương, còn muốn bản Vương phải ra tiếp?”
Mà lúc ấy, Tần Nghi Ninh mới vừa bước xuống bậc tam cấp cùng Quận chúa Gia Lan đã thấy ngay một vệt bóng dáng yểu điệu màu đỏ thẫm đang được cả đám người rầm rộ bao vây.
Ngước mắt nhìn, không phải Hoàng hậu thì là ai!
Trong lòng Tần Nghi Ninh lại thầm thở phào.
Giờ thì không phải tự nàng ở lại không đi mà lại yêu hậu không mời tự tới, khéo sao đụng mặt ngay trong sân, Ninh Vương có muốn trách tội cũng phải trách Hoàng hậu quá mức ngông nghênh, lại dám đi lại tự tiện trong Vương phủ.
Vừa nhác bóng Hoàng hậu, nét mặt Quận chúa Gia Lan tức khắc biến đổi, liền đó lặng lẽ nới lỏng bàn tay đang nắm tay Tần Nghi Ninh, bước lên trước hành lễ.
“Hoàng hậu nương nương vạn an.”
Tần Nghi Ninh thì như đã sợ mất mật, đứng sững ra một hồi mới quỳ xuống hành lễ theo: “Thần nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu đi giữa đám người, tà váy màu đỏ lựu đong đưa đầy mê hoặc, chiếc kim bộ diêu trên búi tóc mẫu đơn rung rinh theo nhịp bước, càng khiến người đeo nó có vẻ tôn quý và kiêu hãnh, đẹp đẽ lại cao xa.
Quét mắt qua Tần Nghi Ninh và Quận chúa Gia Lan đang quỳ, Hoàng hậu cất giọng nói biếng nhác mềm như bông: “Ấy, không ngờ Tần gia tiểu thư lại xã giao rộng rãi thế đấy, lại là bạn thân khuê phòng của Quận chúa Gia Lan? Sao trước kia bản cung không biết hai ngươi thân cận thế nhỉ?”
Quận chúa Gia Lan cúi đầu thật thấp, bàn tay giấu dưới tấm khăn thêu siết chặt thành đấm tròn.
Người bị hại là mẫu phi của nàng, và kẻ kiêu căng ngạo mạn trước mặt này chính là đầu sỏ! Trong lòng nào sao có thể không giận?
Dẫu Quận chúa Gia Lan có chín chắn bình tĩnh nữa thì cũng không thể nhịn tiếp được, bèn lạnh nhạt đâm chọc một câu: “Hoàng hậu nương nương bận rộn việc hậu cung, có thể nói là ngày đi trăm dặm, tay liệu trăm công, sao có thể biết hết được mọi chuyện. Nếu việc gì cũng biết cũng hay, thế chẳng phải đã thành thần tiên rồi?”
Ý nói ngươi đừng có thực sự coi mình là thần tiên, còn tiếp tục ngông nghênh như thế, sớm muộn cũng có ngày “thành tiên” thật đấy!
Hoàng hậu nghe vậy chỉ cười nhạt: “Không nghĩ mới có mấy ngày không gặp, thế mà miệng lưỡi Quận chúa đã trơn tru hơn không ít. Quả đúng là gần mực thì đen. Kết bạn với con cáo con nhà cáo già này, coi chừng bị người ta tính kế đấy!”
Quận chúa Gia Lan giận tới run hết toàn thân.
Tần Nghi Ninh thì lại cúi thấp đầu, đang lưỡng lự xem có nên lên tiếng không thì bỗng nghe giọng Ninh Vương vẳng tới: “Có là cáo già hay cáo con thì cũng hợp mắt bản Vương, ít ra so với hồ ly ngàn tuổi họa quốc ương dân thì vẫn tốt hơn chán!”
Ninh Vương dẫn Thế tử, Nhị gia và Tam gia bước tới dưới mái hiên, cùng thi lễ với Hoàng hậu.
Tuy rằng lễ phép chu toàn, nhưng cái câu “hồ ly ngàn tuổi” kia thì ai cũng dư sức nghe ra là đang mắng Hoàng hậu!
Truyền rằng vua Trụ đời Thương chính bởi vì nổi lòng dâm xúc phạm Nữ Oa nên mới có hồ ly ngàn năm giáng xuống hạ giới mê hoặc quân vương, là tai họa của cả hai triều Ân – Thương.
Mà tình hình Đại Yên bây giờ, xem chừng lại có mấy phần giống với truyền thuyết.
Năm xưa Hoàng thượng dạo chơi Tiên Cô Quan, sau khi vái lạy tượng thần Đẩu Mẫu Nguyên Quân và xuống núi thì gặp được Hoàng hậu bấy giờ đang ra ngoài du ngoạn.
Hoàng thượng tức khắc dâng cả hồn phách cho Hoàng hậu, lập tức đem người về cung, sủng ái đến trời, lại còn không chút kiêng kị, ngang nhiên đính ước ngay trước tượng thần Đẩu Mẫu Nguyên Quân. Chuyện này đã thành cả giai thoại.
Từ bấy, Hoàng đế ngày càng ngu ngốc bạo ngược, Hoàng hậu nói gì nghe nấy, đầu óc mụ mị chuyển sang hãm hại dân chúng công thần. Mà Hoàng hậu lại càng tàn nhẫn cùng cực, chuyện ăn thịt uống máu người cũng chưa phải chưa từng có. Quả hệt như phiên bản đời sau của Trụ Vương, Đát Kỷ.
Những lời kiểu này ngoài phố nhiều vô số kể, song đến được tai Hoàng hậu thì lại chẳng có mấy. Đây cũng là do Ninh Vương can đảm mới dám nói thế ngay trước mặt Hoàng hậu.
Nét mặt Hoàng hậu tái đi vì giận, lạnh lùng nói: “Xem ra hôm nay bản cung vốn không nên đến? Vốn nghe nói Vương phi tuổi cao sức yếu, xương cốt thân thể không khỏe mạnh, vào cung thỉnh an bản cung một lúc cũng có thể sinh bệnh, bản cung nghĩ dẫu gì cũng là tỷ muội với nhau, lại bớt chút thì giờ tới thăm chốc lát. Nào ngờ phủ Ninh Vương lại đối đãi bản cung như thế?”
“Không khiến Hoàng hậu phải phí tâm.” Trong mắt Ninh Vương, Hoàng hậu dương oai diễu võ như vậy nào có giống tới để thăm bệnh? Rõ ràng là bỏ thuốc người ta rồi đến xem trò vui! Ả nói Vương phi già, thế có khác gì cũng châm chọc hắn đã già?
Ninh Vương không phải kẻ chịu thiệt, lập tức ăn miếng trả miếng: “Nhưng thời gian thật không tha cho ai, ai có thể trẻ mãi được chứ. Hoàng hậu cũng ngày càng lớn tuổi rồi, vẫn nên tu thân dưỡng tính, dưỡng sinh sống khỏe đi mới có thể được lòng Hoàng huynh. Còn tay thì chớ nên duỗi dài quá làm gì, tránh để cho người ta ngứa mắt chặt mất!”
“Ngươi!” Đôi mắt đẹp đẽ của Hoàng hậu tức giận trợn tròn, trừng Ninh Vương đầy hung ác.
Ninh Vương cũng không cam chịu yếu thế, không những không mời Hoàng hậu ngồi mà còn không hề có phân nửa ý nhận lỗi.
Cơn tức giận và uất ức dâng ngập lòng Hoàng hậu, nước mắt đã sắp lăn tràn.
Từ khi vào cửa và trông thấy Tần Nghi Ninh, Hoàng hậu đã bắt đầu hoài nghi không biết liệu có phải Ninh Vương đã cấu kết với Tần Hòe Viễn rồi hay không. Cộng với thái độ đâm bị thóc chọc bị gạo, không chút tôn kính gì với mình của Ninh Vương hôm nay, trong bụng Hoàng hậu càng thêm phần chắc chắn.
Mà khiến ả tức giận, chính là câu hồ ly ngàn năm kia.
Ả tình cờ quen biết Thiên Cơ Tử, lần đầu gặp, Thiên Cơ Tử hãy còn chưa hay thân phận ả mà đã cầm tay đoán mệnh cho nàng, nói ả là “Tiên tử giáng phàm trần, bảo bối trong tim của chân long”. Còn nói ả vinh hoa phú quý, khí may khắp người, tay nắm thiên hạ, cao quý khó với.
Lúc ấy ả đã nghĩ, Thiên Cơ Tử quả thần kì chẳng khác gì lời đồn, tính toán đúng là chính xác.
Nhưng ngày qua ngày, chính ả cũng dần thấy có điều không ổn. Ít nhất khi bâng quơ ngẫm ngợi, ả bỗng thấy vận mệnh mình sao lại giống Đát Kỷ đến thế.
Nhưng bên Thiên Cơ Tử đã được ả lo liệu cẩn thận, nghĩ có lẽ cũng chỉ là trùng hợp, dẫu sao những điều Thiên Cơ Tử đã tính được cho ả đều là điều tốt.
Không ngờ lời đồn kiểu này, không chỉ trên phố ngập tràn mà ngay đến loại mãng phu như Ninh Vương cũng dám giáp mặt chửi thẳng.
“Không ngờ Ninh Vương lại đối đãi bản cung thế đấy! Ninh Vương bất kính với bản cung như thế cũng chính là bất kính với Hoàng thượng! Chẳng lẽ ngươi đã có lòng mưu phản?”
“Hoàng hậu là Hoàng hậu, hạng nữ lưu để cho trông coi hậu cung thì cũng thôi đi, mặt mũi thế nào mà dám đại diện nói chuyện thay cho Hoàng huynh ta? Ngươi thì là cái thá gì?”
“Ngươi! Ngươi là đồ thô bỉ!”
“Ông đây có thô bỉ cũng chẳng phải ngày một ngày hai! Cũng chẳng mướn Hoàng hậu đến thăm thú! Hoàng hậu đến Vương phủ của bản Vương diễu võ dương oai, tác oai tác quái, ngươi nghĩ Uất Trì Kim Minh ta cũng là loại hồng mềm mặc người ta bóp tròn bóp dẹt chắc? Không được thì chúng ta cứ ra trước mặt Hoàng huynh phân xử! Bản Vương cũng muốn xem thử rốt cuộc Hoàng huynh có bảo vệ đứa em ruột này không!”
Hoàng hậu giận lắm, nước mắt đã ngấn vành mắt chực trào, song đến cùng vẫn không tiếp tục ầm ĩ náo loạn thêm. Bởi đã theo Hoàng đế nhiều năm, ả biết tình cảm giữa Hoàng đế và Ninh Vương vô cùng sâu nặng. Nếu ả tìm tới Hoàng đế nói bóng gió này kia để Hoàng đế trách phạt Ninh Vương, quả chưa chắc đã nắm chắc thành công.
Dẫu sao Tào gia họ hiện cũng đang trong lúc nguy cấp, không phải lúc nên chọc thêm phiền.
Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng đành hậm hực phẩy tay rời đi. Trong lòng mãi lởn vởn ý nghĩ một ngày nào đó phải trị lão Ninh Vương này.
Nhìn Hoàng hậu tức giận rời đi, Thế tử lo lắng hỏi: “Vương gia, như vậy sợ là không ổn. Lời Hoàng hậu vẫn khá có trọng lượng với Hoàng thượng, như vậy không phải là sẽ hoàn toàn trở mặt?”
“Chó má nhà ả, ông mà sợ cái loại đĩ đấy hả! Ả đã đến đè đầu cưỡi cổ ông rồi đây này, ngươi còn bảo ông nhịn ả đấy hả?”
Ninh Vương xuất thân quân ngũ, tiếng mắng người vang như tiếng chuông, cũng chẳng thèm bận tâm xem Hoàng hậu đã đi xa hay chưa, có nghe thấy hay không đã giơ chân đạp đổ một chậu quýt vàng bày ngoài hành lang. Món đồ bằng gốm đập xuống đất phát ra một tiếng trầm trầm rất vang, những bông hoa vương vãi khắp mặt đất.
Tần Nghi Ninh và Quận chúa Gia Lan đỡ nhau đứng dậy.
Ký Vân thì vẫn luôn cẩn thận canh giữ bên Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh nghĩ một chút rồi nói: “Vương gia, tiểu nữ vẫn nên cáo từ trước thì hơn. Băng Đường cứ tạm để ở lại trong quý phủ chữa trị cho Vương phi vậy. Đợi đến khi bệnh tình của Vương phi khá hơn, tiểu nữ sẽ lại tới bái kiến thỉnh an.” Vietwriter.vn
Ninh Vương gật gật đầu, đáp: “Hôm nay làm phiền Tần tiểu thư rồi. Người đâu, tiễn Tần tiểu thư.”
“Không dám.”
…
Sau một hồi khách sáo, Tần Nghi Ninh liền dẫn Ký Vân rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Tần Nghi Ninh, Thế tử nhỏ giọng nói thầm với Ninh Vương: “Vương gia, người thấy chuyện hôm nay có thể còn gì khuất tất? Dù sao thì mâu thuẫn giữa Tần gia và Tào gia cũng không phải chuyện mới ngày một ngày hai. Sao có thể trùng hợp như vậy…”
Ninh Vương liếc nhìn Thế tử, đôi mắt nheo nheo dõi theo bóng lưng Tần Nghi Ninh đã đi xa.
“Nếu thật là kế, chỉ không biết là kế của cáo già, hoặc là kế của cáo con.”
Còn Tần Nghi Ninh thì đã cùng Ký Vân rời khỏi Vương phủ, giục ngựa về Tần gia.
Cùng lúc đó, trong phủ Ninh Vương lại có người báo: “Hồi bẩm Vương gia, An Bình Hầu xin gặp.”
Ninh Vương nhướng mày, nói giọng đầy hứng thú: “Đúng là trùng hợp, hai cha con này người trước vừa đi người sau đã tới, đã hẹn sẵn rồi hửm? Còn không mời vào!”