Mật thám mặt nạ bạc được huấn luyện kỹ càng, võ công trác tuyệt, bốn người ngăn cản thích khách, một người bảo vệ bọn Tần Nghi Ninh rời khỏi cửa sau của Thạc Nhân Trai, đi dọc theo con đường nhỏ ở hậu hoa viên, tới một nơi rất thưa người.
Vai phải Tần Nghi Ninh đau và nóng rực, máu tươi theo động tác của nàng nhỏ giọt xuống, nhuộm đỏ một bên tay áo, trước mắt nàng tối đen từng đợt. Nàng vừa chạy vừa cởi khăn lau mồ hôi trên lưng, cố sức quấn chặt vào vai. Ký Vân theo ở một bên vội vã giúp nàng buộc chặt khăn.
Không bao lâu sau, các nàng gặp được mấy người lão Thái Quân cũng được mấy thành viên khác của mật thám mặt nạ bạc bảo vệ chạy tới.
Tần Nghi Ninh cố gắng quan sát phía đối diện.
Tần Hòe Viễn và Tam lão gia một trái một phải che chở lão Thái Quân tóc tai tán loạn, bên cạnh là Tần ma ma bước đi thất tha thất thểu.
Tôn thị theo sát phía sau, một tay dắt Ngũ gia Tần Hiến, một tay dắt Kim ma ma.
Tần Hàn ôm Thập gia Tần Dung mới sáu tuổi trong lòng, tay còn lại dắt vợ là Mạnh thị.
Đại gia Tần Vũ ôm Thập thất gia Tần Tông cả người đầy máu, phía sau là Nhị lão gia dìu Nhị phu nhân cũng cả người đầy máu, kế tiếp là hai di nương và mấy nha hoàn, bà vú, sau cùng là hộ viện và mật thám mặt nạ bạc.
Tam thái thái đâu?
Vũ đại nãi nãi đâu?
Còn Cửu gia Tần Tuyên mới mười một tuổi nữa?
Đầu Tần Nghi Ninh ong ong, trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã sấp xuống, may mà Ký Vân ở bên cạnh đưa hai tay đỡ được nàng: “Cô nương!”
“Nghi tỷ nhi, con sao rồi?” Tần Hòe Viễn đỡ lấy Tần Nghi Ninh, thấy nàng nửa người đẫm máu, mặt trắng bệch, ông lo lắng hỏi: “Con bị thương ở đâu?”
“Con không sao.” Tần Nghi Ninh yếu ớt úp mặt vào ngực phụ thân.
Mà từ phía mấy người lão Thái Quân, một giọng nói lo lắng hỏi: “Lục nha đầu và Thất nha đầu đâu?”
Bát tiểu thư cũng phát hiện không có bóng dáng của Tam thái thái, cũng không thấy di nương của mình, nàng ta đi quanh trong đám người mấy vòng, khóc hỏi: “Mẫu thân ta đâu? Di nương của ta đâu?”
Thập Thất gia Tần Tông cũng do Cát di nương sinh ra như Bát tiểu thư, lúc này òa khóc: “Di nương!”
Tần Tông sáu tuổi, cả đời này nó sẽ không quên hình ảnh Cát di nương che trước người nó.
Nhớ tới thảm trạng Tam thái thái ôm con trai bị một đao xuyên tim, Tam lão gia bật khóc nức nở.
Trong nháy mắt, tình cảnh trở nên rất hỗn loạn.
Lúc này mọi người thấm thía cảm nhận được khoảng cách giữa sự sống và cái chết mong manh biết bao, chỉ một cái chớp mắt liền âm dương cách biệt.
Thế tiến công của thích khách vẫn rất mạnh mẽ.
Dưới sự bảo vệ của hộ viện và mật thám mặt nạ bạc, mọi người trong nhà lui về phía sau.
Tần Nghi Ninh nghĩ, Ngũ Thành Binh Mã ty nhận được tin tức, hẳn là sẽ nhanh chóng tới cứu viện.
Nào ngờ lúc này, một người trong số mật thám mặt nạ bạc từ bên ngoài xung phong liều chết tiến đến bên cạnh Tần Hòe Viễn, nói: “Bên ngoài Hoàng cung bị cháy, cũng bị thích khách tập kích, đại nhân và Ngũ Thành Binh Mã ty trấn giữ ở cung đình, không thể tới được. Đại nhân bảo Hầu gia mau trốn đi!”
Người khác không biết “đại nhân” mà người đeo mặt nạ bạc nói tới là ai, nhưng Tần Nghi Ninh biết.
Thảo nào không thấy Tào Vũ Tình trong đám người, thì ra Hoàng cung cũng xảy ra chuyện!
Vừa nhẹ nhõm được một chút, lúc này trái tim nàng lại bị đè nặng.
Người của Ngũ Thành Binh Mã ty không bận tâm đến Tần gia, nhìn qua một lượt, hiện giờ thích khách vẫn có ba mươi mấy người, mà võ công của họ cũng không tệ.
Chỉ mười người mật thám mặt nạ bạc, cộng với số hộ viện may mắn còn sống sót, nếu cứ tiếp tục chống đỡ như thế này thì hoàn toàn không phải là đối thủ của đám thích khách.
Hộ viện và mật thám mặt nạ bạc tiếp tục thối lui, miễn cưỡng lắm mới có thể bảo vệ được người của một đại gia đình như thế.
Thế nhưng nhà trong có rất nhiều viện bị cháy, đường vốn có thể đi, bây giờ cũng không qua được.
Phía sau có truy binh, phía trước có hỏa hoạn, người một nhà dìu đỡ lẫn nhau, đã sắp tới lúc không thể lui được nữa.
Lão Thái Quân tuyệt vọng khóc: “Thực sự là trời muốn diệt Tần gia ta rồi, trời muốn diệt Tần gia ta!”
Nhị phu nhân tựa trên người Nhị lão gia, cũng tuyệt vọng rơi lệ.
Lúc này, trong đám người có người nhỏ giọng nói: “Chẳng phải thích khách vừa mới nói muốn giao ai ra sao.”
Như một tảng đá làm dậy lên mấy tầng sóng, trong tâm trạng tuyệt vọng và hoảng sợ, liền có người nói: “Ta cũng nghe được, thích khách muốn chúng ta giao ra Tứ tiểu thư!”
Thoáng cái, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tần Nghi Ninh đang được Tần Hòe Viễn nâng giữ.
Lão Thái Quân nhìn bóng lưng con trai, môi run run không nói tiếng nào.
Lúc này, suy nghĩ của mọi người đều khác nhau.
“Vì sao chúng muốn có ngươi, ngươi lại không chết đi, mà muốn hại chết muội muội của ngươi?” Giọng nói khàn khàn run rẩy kia, là từ Lâm di nương phát ra.
Lâm di nương là mẹ ruột của Lục tiểu thư và Thất tiểu thư.
Vừa rồi không nhìn thấy hai đứa con gái song sinh, Lâm di nương cũng đã sắp sụp đổ, bây giờ nghe vậy, bao nhiêu lửa giận đều trút lên người Tần Nghi Ninh.
“Ngươi hại cả nhà còn chưa đủ, còn muốn làm cho người một nhà chết hết sao?”
“Lâm thị, câm miệng!” Nhị lão gia trầm giọng trách mắng.
“Vì sao muốn ta câm miệng! Đều là Tần Nghi Ninh làm hại! Đều là chi trưởng làm hại! Các ngươi hại chết nhiều người như vậy, hại chết Song tỷ nhi và An tỷ nhi của ta!”
Như lên cơn điên, Lâm di nương lao tới đẩy Tần Nghi Ninh, nhưng bị Tần Hòe Viễn đưa tay chặn lại.
Nhị lão gia thì đưa tay giữ Lâm di nương lại.
“Chuyện đêm nay, không phải lỗi của bất cứ ai!” Nhị lão gia trầm giọng quát mắng: “Lâm thị, ngươi muốn tạo phản sao?”
Phía sau là lửa cháy lớn hừng hực, trước mặt là thích khách sắp đánh tới nơi, mà hai đứa con gái của mình thì không còn lại đứa nào.
“A…!” Lâm di nương tuyệt vọng kêu to, rồi đột nhiên lao đầu vào bức tường trắng.
Chỉ nghe “Bốp” một tiếng, máu lẫn óc liền rơi xuống mặt đất.
“Muội muội!” Nhị phu nhân nghẹn ngào kêu lên.
Lại một người, mình lại hại chết một người nữa rồi.
Tần Nghi Ninh đau buồn nghĩ, trước mắt biến thành một màu đen, thân thể cũng từ từ mềm nhũn, rũ xuống.
“Con sao vậy? Nghi tỷ nhi!” Tần Hòe Viễn vô cùng hoảng sợ, hai tay ôm chặt ái nữ, theo trọng lượng của nàng, cũng ủ rũ ngồi xuống đất: “Nghi tỷ nhi, con đừng làm ta sợ!”
Tôn thị chạy tới quỳ ở một bên, đưa tay ôm lấy Tần Nghi Ninh: “Con của ta, con của ta!”
“Phu nhân, do cô nương bị thương, mất máu quá nhiều, nếu không khám và chữa trị, sợ là rất nguy hiểm!”
Ký Vân đưa một tay ấn trên huyệt đạo trên vai Tần Nghi Ninh, lại ra sức siết chặt chiếc khăn lau mồ hôi dùng băng bó vết thương, nhưng đây hoàn toàn không phải là biện pháp giải quyết tận gốc.
Trên tay Tần Hòe Viễn đầy máu tươi dinh dính, đây là máu của Tần Nghi Ninh.
Giờ đây tính mạng con gái duy nhất của ông như chỉ mành treo chuông, nhà của ông bị đốt, người nhà của ông, người chết, người bị thương.
Đây là kết cục cho một đời làm trung thần của ông sao?
Là ông làm sai điều gì?
Nếu là quả báo, vì sao không quả báo trên người một mình ông?
“Bảo vệ An Bình Hầu!”
“Xông vào!”
…
Trong lúc mọi người đang tuyệt vọng, ngoài cửa thùy hoa bỗng truyền tới hàng loạt tiếng hô như sấm động, nghe ra có hàng trăm người.
Ba mươi mấy thích khách còn lại thấy phía trước không thắng được ngay, đối phương lại có viện binh, lúc này không ham chiến nữa, liền cướp đường thối lui.
Cùng lúc đó, một đám hán tử mặc quần áo dân thường, tay cầm rìu, xẻng, gậy gộc, dao phay, xông vào như nước thủy triều.
Tần Hòe Viễn nhìn kỹ lại, liền biết những người này là người của Thanh Thiên Minh!
Mặc dù người của Thanh Thiên Minh đa số là dân chúng bình thường, nhưng dẫn đầu cũng có một số ít là võ sư và hiệp khách. Mọi người xông vào phủ, thấy ba mươi mấy thích khách cướp đường mà chạy thì cũng không dừng lại, hơn trăm người liền đuổi theo, mật thám mặt nạ bạc cũng đều thừa thắng xông lên.
Trong lúc nhất thời, tình thế nguy nan trong phủ liền được giải trừ.
Tần Hòe Viễn vội sai phái những người còn sống sót, người thì dập lửa, người thì tìm kiếm cứu giúp, người thì đi mời đại phu.
Mà người của cục Thủy Long, rốt cuộc cũng lững thững tới.
Tần Hòe Viễn ôm Tần Nghi Ninh vào một thư phòng ngoại viện chưa bị lửa lan tới, để Ký Vân ở một bên canh gác. Người trong phủ thương vong vô cùng nghiêm trọng, Tôn thị, Kim ma ma và Thu Lộ đều được bố trí trông nom săn sóc lão Thái Quân, Nhị phu nhân và những người bị thương.
Khi lửa bị dập tắt, số thương vong cũng được kiểm kê xong.
Ba mươi chín vú già ở nhà trong chết phân nửa, gia đinh hộ viện ở ngoại viện chỉ còn lại có mười người.
Vũ đại nãi nãi, Lục tiểu thư, Thất tiểu thư, Lâm di nương của Nhị phòng, Tam thái thái và Cửu gia của Tam phòng cũng không may gặp nạn.
Ngoài Tần Nghi Ninh và Thập Nhất gia Tần Tông bị trọng thương đã rơi vào hôn mê, thì số người bị thương nhẹ đếm không hết.
Lão Thái Quân nghe nói người con dâu mà mình thích nhất không còn, không còn đứa cháu dâu lớn nhất, còn mất đi hai cháu gái như hoa như ngọc, ngay cả Cát Tường và Như Ý hầu hạ mình nhiều năm cũng không tránh được kiếp nạn này, lúc này bà ta khóc như đứt ruột đứt gan, ngất xỉu mấy lần.
Thái y và đại phu vào phủ, cuống quít đi khám và điều trị cho mọi người.
Tần Hòe Viễn, Nhị lão gia, Tam lão gia vừa thu dọn trong phủ, vừa bày linh đường, bố trí quan tài và việc mai táng, bận rộn đến mức vô cùng mệt mỏi.
Sau khi chạy tới, Ngũ Thành Binh Mã ty lại bố trí người lục soát trong phủ, sợ thích khách còn ẩn núp đâu đó.
Mà lúc này, không ai chú ý tới, khi Tần Hòe Viễn dẫn theo người lục sót trong phủ, có ba người mặc đồ đen tránh né Ngũ Thành Binh Mã ty, ở một chỗ tối quan sát đã lâu, liền chạy về phía ngoại viện dùng làm nơi nghỉ ngơi của Tần Nghi Ninh.
***
Vết thương trên vai Tần Nghi Ninh dài chừng ba thốn, từ xương bả vai kéo dài tới phía trên ngực phải, lại thêm trên cánh tay cũng có một miệng vết thương chừng một thốn, cũng may mà nàng siết chặt vết thương cầm máu kịp thời, bằng không thì nàng đã không chống chọi được cho đến lúc thái y tới.
Mất một lúc khâu xong vết thương, thái y đắp thuốc và băng bó cho nàng rồi lại vội vàng đi xem vết thương cho Thập Nhất gia.
Ký Vân cầm khăn lạnh đắp lên trán của Tần Nghi Ninh, thấy nàng sốt cao, trong lúc mê man gương mặt lộ vẻ khổ sở, Ký Vân lo lắng muốn khóc.
Nàng biết, Tần Nghi Ninh bị thương mất máu quá nhiều mới dẫn tới hôn mê, nhưng bên cạnh đó, nguyên nhân chủ yếu e là vì áy náy với người trong nhà.
Tùng Lan vì cứu Tần Nghi Ninh mà chết.
Lục tiểu thư và Thất tiểu thư chết trước mắt Tần Nghi Ninh, Lâm di nương lại vì oán hận mà tự sát.
Những chuyện này có sức đả kích rất mạnh được một người có tâm tính lương thiện như Tần Nghi Ninh.
Đám thích khách kia rốt cuộc là ai? Vì sao chúng phải nói thế?
Sau tai họa lớn như vậy, có rất nhiều người trong số những người may mắn sống sót mất đi người thân nhất, nếu vì vậy mà họ hận Tần Nghi Ninh thì cuộc sống sau này của Tần Nghi Ninh ở Tần gia sẽ ra sao?
Lại nghĩ tới Bàng Kiêu, Ký Vân giật mình.
Nàng ta được tiểu Vương gia bố trí tới bảo vệ Tần Nghi Ninh, nhưng lại để Tần Nghi Ninh bị thương nặng như vậy, tiểu Vương gia mà biết, sợ là sẽ lột da nàng ta…
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Ký Vân cảm thấy trên nóc nhà có chuyển động khác thường.
Vietwriter.vn
Nàng ta lập tức đề cao cảnh giác, đứng dậy trước giường, đôi mắt to xoay chuyển đánh giá xung quanh.
Nương theo ánh sáng của đèn lồng bằng lụa, nàng ta thấy trên nóc nhà rơi xuống một chút bụi.
Ký Vân thầm giật mình, vội thổi đèn, trong bóng tối, nàng ta rút ra nhuyễn kiếm từ bên hông, phát ra ánh thép lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu mái ngói ầm ầm rơi xuống, một kẻ mặc đồ đen từ trên trời giáng xuống, vung đao xông tới trước giường, bị Ký Vân một chiêu ngăn lại. Có hai người khác phá cửa sổ mà vào, trong tay cũng cầm cương đao sáng loáng.
Người dẫn đầu cười nhạt: “Tiểu nha đầu, không muốn chết thì mau tránh ra, ông đây không giết ngươi.”
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao ra tay với cô nương ta?” Mặt Ký Vân đầy mồ hôi lạnh, vung kiếm đứng trước giường, không mảy may lùi bước, nói: “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cô nương!”
“Ha ha! Nếu như ngươi trung thành bảo vệ chủ, nói cho ngươi cũng không sao, để ngươi biết rõ ràng trước khi chết cũng được.” Người nọ vung thanh đao trong tay vạch thành một đao hoa: “Bọn ta phụng thánh chỉ Đại Chu mà đến! Chẳng phải có lời đồn, có nha đầu này, thì Yên triều sẽ sừng sững không sụp đổ sao? Thánh thượng muốn diệt trừ cái bùa hộ mệnh này của Yên triều!”
“Các ngươi!” Ký Vân trố mắt, không ngờ bọn họ đúng là người của Chu đế phái tới!
Không ai hiểu lời đồn “bùa hộ mệnh” này là như thế nào bằng những người theo bên cạnh Tần Nghi Ninh.
Không ngờ trước kia vì tránh bị ăn thịt, Tần Nghi Ninh tạo ra lời đồn này, nó lại đưa tới họa sát thân cho nàng!
“Các ngươi đến đây, Trung Thuận Thân Vương có biết không?”
“Ái chà, tiểu nha đầu biết cũng không ít!” Người nọ cười nhạt, không thèm trả lời Ký Vân, liền vung đao chém xuống.
Ký Vân vội vàng chống đỡ.
Khi thật sự giao đấu, Ký Vân mới phát hiện, võ công của ba người trước mặt cao cường hơn đám thích khách kia rất nhiều, một mình nàng hoàn toàn không thể chống đỡ!
Thoáng cái Ký Vân hiểu ra.
E rằng lúc nãy đám thích khách kia chém giết bừa bãi là bởi vì bọn chúng không rõ ai là mục tiêu của mình, thế nên gặp ai cũng chém giết.
Mà ba người này vẫn ẩn trong chỗ tối quan sát, nhằm đảm bảo kế hoạch tuyệt đối không sai sót.
Quả thật, việc Tần Hòe Viễn đưa thái y tới khám và điều trị cho Tần Nghi Ninh đã vô tình tiết lộ hành tung của nàng.
Hơn nữa, hôm nay Tần phủ đang rối loạn, người trong phủ chết rất nhiều, hoàn toàn không có thời gian chú ý tới, nên ba người này mới có thể nhân cơ hội lẻn vào.
Ký Vân thầm kêu khổ, nhưng cắn răng chống đỡ.
Nàng ta quyết không để Tần Nghi Ninh lại gặp vấn đề trước mắt mình, bằng không nàng ta cũng chỉ có một con đường chết! Huống hồ, giờ đây nàng ta thật lòng kính trọng Tần Nghi Ninh, sao có thể để nàng mất mạng được.
Thế nhưng, loại võ công này lại giống như thể lực, hoàn toàn không phải muốn nỗ lực là lập tức có thể mang tới sức lực.
Dần dần Ký Vân không địch lại, bị trúng mấy đao, nàng ta lớn tiếng gọi người, nhưng không ai đáp lại.
Đúng lúc này, đột nhiên trong bóng tối có một luồng sáng trắng lóe lên trước cửa sổ.
Thích khách trước mặt đang muốn vung đao chém xuống giường, thân hình chợt dừng lại.
Cửa phòng lập tức bị đá ra, một bóng người màu trắng lóe lên tiến vào, hai tay vừa đưa ra, hai người khác cũng cứng đờ tại chỗ.
Chỉ trong chớp mắt, người áo trắng đã chế ngự được ba cao thủ kia!
Người nọ thở hổn hển, nói: “Ta đến chậm!”
Trên người Ký Vân bị trúng mấy đao, cũng may vết thương không sâu, không đến mức trí mạng, lúc này nàng mệt nhọc thở hổn hển liên tục, cũng không ngừng đề phòng: “Ngươi là ai?”
Người nọ móc từ trong ngực ra một cái hỏa chiết tử, châm đèn lồng bằng lụa.
Ký Vân nhìn kỹ lại, kinh ngạc nói: “Ngươi là… Mục công tử?”
Người thanh niên tuổi chừng ngoài hai mươi, vóc người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, trên người khoác một chiếc áo choàng đầy mụn vá, lúc này do chạy quá gấp gáp mà hơi thở không ổn, không phải là Mục Tĩnh Hồ thì là ai?
Mục Tĩnh Hồ nhíu mày nói: “Con hồ ly kia vừa nhận được tin tức liền vội vàng bảo ta chạy đến, không ngờ chậm một bước.”
Xoay người lại tò mò nhìn Tần Nghi Ninh đang hôn mê trên giường, nghiêng đầu quan sát trong chốc lát, Mục Tĩnh Hồ chắp hai tay sau lưng nghiêm túc gật đầu, giọng nói đều đều bình thản: “Chà, thảo nào hắn bảo ta tới bảo vệ, hóa ra là một mỹ nhân!”
Ký Vân rốt cuộc hít một ngụm lớn không khí, thân hình mềm nhũn ngã ngồi lên chân, chỉ vào ba tên thích khách đang bất động cứng đờ, nói: “Mục công tử, bọn họ?”
“Ngươi muốn ta giết họ sao? Ta nghĩ, nên để một tên làm tù binh.”
Từ tay áo cũ nát, Mục Tĩnh Hồ lấy ra một túi giấy nhỏ đưa cho Ký Vân: “Đây là thuốc trị thương do ta phối trí.”
Quay đầu lại, hắn ra sức điểm mấy cái lên huyệt đạo trên cơ thể thẳng đơ như ba cây gỗ của ba người kia.