CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh tâm tư mẫn tiệp, biết ngay tổ mẫn đang thăm dò thái độ của Tần gia.



Nàng không muốn khiến phụ thân bị hiểu lầm, cũng không muốn những chuyện phụ thân đã lặng lẽ làm kia thật sự trở thành chuyện mãi bị giấu kín.



“Vì hôm nay, tất cả trong chúng ta đã cố gắng không biết bao nhiêu, hôm nay rốt cuộc đã có thể có thù báo thù, có oán báo oán! Phụ thân cháu nói, chỉ khi báo thù rồi, tất cả chúng ta mới có thể yên lòng sống tiếp. Nhà bọn cháu là như vậy, Tôn gia cũng là như thế. May mà trời cao có mắt, kẻ ác sẽ không có được kết cục tốt!”



Nghe vậy, Tào Quốc trượng đột ngột trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh đầy hung ác, tia sáng tàn bạo trong mắt tựa như chỉ hận không thể họa thành vật chất đâm Tần Nghi Ninh mấy đao.



Tần Nghi Ninh lại không mảy may sợ hãi, cười nói như đang an ủi Tào Quốc trượng: “Lão già, ông cứ yên tâm. Hôm nay, người cả nhà ông đều đã chết hết rồi, ông xuống đó sẽ không cô đơn đâu.”



Khóe mắt Tào Quốc trượng trừng căng như sắp rách, khóe miệng có tia máu rỉ ra.



Tần Nghi Ninh ngồi xuống trước mặt Tào Quốc trượng, “Có phải từ lúc biết Ninh Vương vào thành, ông đã chạy trốn qua mật đạo rồi không? Khi ông chạy trốn, không phải đã nghĩ cả nhà mình ắt phải chết không thể nghi ngờ rồi sao? Ái chà, ông thế này, quả đúng là đại trượng phu lắm! Hảo hán! Thật là người làm đại sự thì không thể mềm lòng! Thật ra thì nếu lúc ấy ông báo cho người nhà một tiếng, để mọi người cùng chạy trốn, có lẽ thật có thể nhân lúc trong thành đại loạn mà chạy được mấy người, Tào gia của ông cũng không đến nỗi đứt đoạn.”



Tần Nghi Ninh vốc một nắm đất lên, rắc rắc lên đôi mắt đang nhìn mình chòng chọc của Tào Quốc trượng, Tào Quốc trượng tức khắc đau đớn nhắm mắt.



“Chỉ tiếc, ông quá ích kỷ, thế nên hôm nay người Tào gia của ông chỉ có thể bị nhổ sạch tận gốc. Yên tâm đi, cái chết của ông cam đoan sẽ không thoải mái hơn Tào Vũ Nhu, cũng coi như thành toàn cho tình cảm cha con hai người. À, phải rồi. Còn một việc muốn cho ông biết đấy.”



Nói đến đây, Tần Nghi Ninh khom người cúi thấp, giọng nói chứa ý cười rót vào tai Tào Quốc trượng.



“Ông có biết, sai lầm lớn nhất của ông là gì không?”



“Chắc ông không biết, thiệp mời và san hô mà Ninh Vương đưa cho ông đều là của nhà bọn ta đâu nhỉ?”



Nghe vậy, hai mắt Tào Quốc trượng thốt nhiên trợn trừng, thậm chí còn bất chấp lớp đất cát trên nhãn cầu, hung hăng trừng Tần Nghi Ninh qua một lớp nước mắt, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như con thú bị nhốt trong lồng.



Tần Nghi Ninh lại bật cười sảng khoái.



“Thế mới nói, cỡ đầu óc như ông, ngàn vạn lần chớ nên đấu trí với phụ thân ta! Ông tưởng ông sử dụng án tham ô bạc của bộ Lễ mà có thể giải quyết được nhà ta sao? Lúc đầu ta cũng tưởng như vậy. Nhưng khi không trông thấy bút tích của Nhan Chân Khanh mà cha ta yêu thích trong thư phòng cha, lại nghĩ ông vốn yêu thích thư pháp, tiếp đó liên hệ với việc Ninh Vương bỗng nhiên chạy tới chỗ các người lấy lòng, ta đã đoán được sẽ có ngày hôm nay. Tào Bỉnh Trung, ông có chết cũng không oan!”



“Ư, ư!” Cơ thể đã bị điểm huyệt không thể thốt nên lời, cũng không thể động đậy, chỉ có cổ họng không vang lên từng hồi từng chuỗi tiếng gào thét trong thinh lặng.



Tào Quốc trượng đã hiểu rõ, nhưng cái hiểu này lại quá muộn! Lão quá tự tin với chính mình, thế mới đánh giá thấp sự tồn tại của “Trí Phan An”. Lão đã quên, rằng trí tuệ của Trí Phan An cũng không phải hư danh không dưng mà có!



Chậm rồi, hết thảy đã chậm rồi!



Nghe những lời của Tần Nghi Ninh, tuy mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được Tào Quốc trượng rơi vào kết quả hôm nay chính là trúng kế của Tần Hòe Viễn.



Đến đây, cảm giác của mọi người về Tần Hòe Viễn đã không còn hoài nghi mà chỉ còn sự cảm kích!



“Đánh chết lão, đánh chết lão!”



Các nữ quyến đều không nhịn được nữa, chen nhau xông tới, hung hăng tay đấm chân đá với Tào Quốc trượng đã bị trói gô, thậm chí còn không ngại dùng răng cắn xé da thịt, cắn tới máu tươi văng tung tóe cũng không chịu nhả ra.



Đại cữu mẫu dứt khoát túm luôn tóc Tào Quốc trượng, hung ác đập đầu lão xuống đất.



“Lão khốn kiếp nhà ngươi, ông sẽ không được chết tử tế, không được chết tử tế, không được chết tử tế! Ông trả mạng trượng phu cho ta! Trả mạng Minh ca nhi cho ta!”

Nguồn : Vietwriter.vn

Tôn thị thì tìm thanh chặn cửa, nện thật ác lên đùi và người lão.



Đến tận lúc này, Tôn thị vẫn không thể quên được cái hôm Tôn gia bị tịch biên tài sản, quên cái ngày tiễn phụ thân và huynh trưởng ra đi trước cửa phủ Định Quốc công ấy. Từ đó tới nay, gia tộc đổ nát đã thành nguyên nhân cho tất cả những bất hạnh của Tôn thị. Cha anh mất mạng khiến Tôn thị mất hết chỗ dựa, thành cơn ác mộng đánh thức Tôn thị giữa bao đêm.



Nỗi hận không chỗ phát bấy lâu, hôm nay cuối cùng đã tìm được một cánh cửa tuôn trào.



Tất cả nữ quyến đều bu lại, tới tận khi người đã bị đánh chết cũng vẫn tức giận đấm đạp thi thể Tào Quốc trượng, chỉ hận không thể đập cả xác lão thành thịt nát.



Định Quốc công phu nhân không ra tay, chỉ dùng nét mặt mỉm cười đứng bình tĩnh một bên quan sát, bàn tay giấu dưới ống tay áo đã siết chặt thành đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, khiến lớp da rách toác rỉ máu cũng không tự biết.



Nay nhìn vệt máu loang dần trên đất, nỗi oán giận chôn sâu trong lòng bà cuối cùng phai nhạt dần, chỉ để lại buồn bã.



“Nghi tỷ nhi, cháu không biết đâu, những ngày qua, chúng ta sống tiếp cũng chỉ để chờ ngày báo thù.”



Định Quốc công phu nhân xoay người, nắm tay Tần Nghi Ninh đi về phía sau, bốn gã đàn ông lạ lẫm kia cũng bước ngay sát theo.



Mục Tĩnh Hồ thấy vậy cũng đi sát bên Tần Nghi Ninh.



Rồi Định Quốc công phu nhân nói tiếp: “Hôm nay đại thù đã báo, trong lòng lại như bỗng chốc trống rỗng, động lực khiến ta cắn răng kiên trì những ngày qua thoáng chốc lơi lỏng, tự nhiên lại chẳng biết phải sống tiếp thế nào nữa.”



“Ngày sau đương nhiên là phải tìm một nơi yên tĩnh, cùng các biểu tẩu, cữu mẫu trải qua cuộc sống hạnh phúc. Có thể cơm canh đạm nhạt qua ngày, có thể thi thoảng sẽ nhớ về tổ phụ, các cữu cữu và biểu ca, ngắm nhìn cuộc sống mà họ chưa từng được thấy, vậy đã coi như không uổng đời này.”



Định Quốc công phu nhân nghe vậy dừng bước, nắm tay Tần Nghi Ninh siết chặt trong tay, “Cháu nói đúng. Đại thù đã báo, ta cũng không nên cố chấp với hận thù. Dẫu sao người đã vậy, có không cam lòng cũng phải tiếp tục sống. Việc có thể làm, chỉ là sống tiếp thế thôi.”



“Đúng vậy.” Tần Nghi Ninh mỉm cười.



Định Quốc công phu nhân nhìn sâu vào đôi mắt sáng trong của Tần Nghi Ninh, cười bảo: “Nếu vậy, Nghi tỷ nhi, Thanh Thiên Minh sau này sẽ cho cháu nhé, được chứ?”



Tần Nghi Ninh sửng sốt.



Bốn gã đàn ông phía sau Định Quốc công phu nhân cũng ngẩn người.



Định Quốc công phu nhân quay đầu nhìn bốn người kia, cười bảo: “Ban đầu ta chọn Thanh Thiên Minh, một chính vì để phủ Định Quốc công có thể kêu gọi nhiều người cùng chí hướng hơn. Hai cũng vì một chút lòng riêng của ta, hy vọng có thể mượn sức Thanh Thiện Minh để báo thù. Đại đa phần thành viên trong minh đều gia nhập để lật bạo quân, báo mối đại thù.”



“Minh chủ…” Người cầm đầu tuổi chừng quá ba mươi, thân hình cao lớn thở dài, “Ý của người chúng tôi đã biết. Nhưng suy cho cùng thân phận của Tần tiểu thư vẫn là tiểu thư phủ An Bình Hầu mà! Cha Tần tiểu thư là quan, còn chúng tôi lại là giặc…”



“Đứa cháu này của ta đa mưu túc trí, có đủ trí tuệ để dẫn dắt mọi người đi trên con đường đúng đắn. Lại nói, mục đích ban sơ của Thanh Thiên Minh chúng ta cũng vì trả lại cho thiên hạ bách tính một khoảng trời xanh, để dân chúng được an cư lạc nghiệp. Mà nhân phẩm của An Bình Hầu ắt mọi người đều rõ, mục đích nguyên bản của chúng ta và phương hướng thái độ của Tần gia không hề mâu thuẫn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi