Một mồi lửa lớn đốt trụi hơn phân nửa tòa trạch viện của Tần gia, không để lại dù chỉ một tòa viện nguyện vẹn. Thư phòng ở ngoại viện của Tần Hòe Viễn cũng bị ảnh hưởng, song phòng chính và thư phòng nơi cất giữ sách vẫn còn khá tốt, song cửa sổ hư hỏng trong vụ hỏa hoạn cũng đã được sửa chữa.
Khi Tần Nghi Ninh bước vào, Tần Hòe Viễn đang nghiêng người dựa vào cái giường La Hán gần cửa sổ, vừa phe phẩy cây quạt xếp vừa lật giở từng trang sách. Dáng vẻ nhàn nhã kia hệt như khi trước, khiến Tần Nghi Ninh thốt nhiên hoảng hồn, cảm tưởng như những chuyện kia chưa từng xảy ra.
“Phụ thân.”
“Về rồi à, lại đây ngồi đi.” Tần Hòe Viễn đặt quyển sách lại chiếc bàn vuông, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, nói: “Hôm nay bôn ba như vậy, đến một lúc cũng không được rảnh rỗi, con vẫn ổn chứ?”
Sắc mặt Tần Nghi Ninh quả không được tốt, nhưng tinh thần tràn trề, đôi mắt vẫn ngời sáng.
“Con không sao, lát về uống thuốc, nghỉ ngơi đàng hoàng là sẽ tốt thôi. Phụ thân yên tâm, nữ nhi vẫn còn trẻ, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi thì sẽ không có gì đáng ngại.”
Tần Hòe Viễn gật đầu, bàn tay sờ lên trán nàng trìu mến, thình lình hỏi: “Bên Thanh Thiên Minh bắt được Tào Bỉnh Trung rồi sao?”
Tần Nghi Ninh thoáng sửng sốt, liền đó xấu hổ cười, “Thật chẳng gì qua được mắt phụ thân. Bắt được rồi, ngoại tổ mẫu, cữu mẫu và các biểu tẩu đều có mặt, báo thù cả rồi. Ngay cả mẫu thân cũng siết tay làm đấm đánh mãi một lúc lâu. Giờ mẫu thân và cả nhà ngoại tổ mẫu vẫn đang ở ngoài tâm sự chuyện cũ.”
Tần Hòe Viễn nghe vậy gật đầu, im lặng chốc lát rồi chợt thở dài: “Tào Bỉnh Trung chết không hết tội, chỉ là đáng thương cho người nhà bên ngoại của con.”
Thấy phụ thân như vậy, trong lòng Tần Nghi Ninh không tránh khỏi đôi phần buồn bã. Nàng biết phụ thân thật lòng coi người Tôn gia là người nhà mình. Nếu không thì lúc đầu, khi Tôn gia xảy ra chuyện, phụ thân đã chẳng gánh chịu áp lực đi chủ trì tang lễ Tôn gia, rồi về sau cũng sẽ không âm thầm ủng hộ nàng nhặt xác cho nhà ngoại.
Trước kia khi nàng và phụ thân hãy còn chưa thân cận, nàng còn từng nghĩ kiểu người đã ngâm mình trong quan trường hơn nửa đời người như phụ thân, e là lòng dạ đã hóa sắt đá, lạnh nhạt tình người mất rồi. Ngờ đâu tiếp xúc rồi mới hay, hóa ra phụ thân vẫn là một người có máu có thịt, nội tâm lại mềm mại hơn ai hết.
“Người đừng khó chịu quá.” Nghĩ ngợi một hồi, Tần Nghi Ninh lảng sang chủ đề khác, nghịch ngợm hỏi, “Phụ thân đã báo thù cho cả nhà ông ngoại về, từ nay nỗi vướng mắc trong lòng đã có thể trừ bỏ, bây giờ chẳng bằng nên nghĩ xem làm thế nào đối mặt với Tào di nương một lòng sâu nặng với người đi.”
Tần Hòe Viễn nghe mà mặt tăng nhiệt phừng phừng, lắc đầu, cười bảo: “Ta nào có giúp ông ngoại con báo thù được gì. Ta cũng chỉ bị Tào Quốc trượng đè đầu cưỡi cổ thôi.” Không mảy may có ý nhắc tới Tào Vũ Tình.
“Nói chuyện với con, người đừng giả bộ nữa. Con biết hết đó. Phụ thân quả là người thông minh nhất trên đời. Hôm ấy người bị Tào Quốc trượng đổ tội tham ô, tình hình nhà ta nguy ngập như vậy, thế mà người vẫn có thể tỉnh táo phân tích tình hình.”
“Mặt ngoài trông như phụ thân không làm gì, nhưng cả cục diện đã nằm hết trong lòng bàn tay. Đầu tiên là vụ án tham ô nổ ra, nhà ta bị đè ép không còn sức chống trả, khiến Tào gia càng thêm đắc ý mà buông lòng cảnh giác. Sau đó là con gái dùng kế khích bác ly gián Tào gia và Ninh Vương. Sau khi biết được tin tức, phụ thân đã tương kế tựu kế.”
“Thật ra thì dù không có chuyện hôm đó, Ninh Vương cũng vẫn là ứng cử viên tốt nhất cho chức Đại Nguyên soái cầm quân. Phụ thân cũng chỉ thuận theo lòng dân, biết thời biết thế, chẳng những tặng cho Ninh Vương một món nợ tình mà còn có thể lợi dụng tính cách nóng nảy bộc trực của Ninh Vương để tạo thành đả kích có tính hủy diệt với Tào gia. Đến nay, yêu hậu và Tào Quốc trượng chết không toàn thây, Tào gia đã chẳng còn một mống, tội danh tham ô đương nhiên có thể bỏ được.”
Tần Nghi Ninh càng nói càng thấy kính nể, bèn thở dài: “Những chi tiết trong này, phụ thân khống chế kĩ càng từng li từng tí. Vừa rồi trên đường về, con gái còn vắt hết óc mới ngộ ra được vai trò của phụ thân trong này. Thế mà cả sự việc, chẳng qua cũng chỉ là kết quả do người tiện tay sắp đặt, theo thế theo thời.”
Tần Nghi Ninh nhìn Tần Hòe Viễn, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh chứa chan sự sùng bái với cha, “Phụ thân, bao giờ con mới có thể tính toán kín kẽ được như người đây?”
“Con đấy.” Nghe nàng nói vậy, Tần Hòe Viễn cũng biết nàng đã đoán được những chuyện mình đã làm, bèn không giấu giếm thêm, chỉ cười bảo: “Hồi phụ thân lớn bằng tuổi con cũng không thông minh như con đâu. Thế nên khi con lớn tuổi bằng phụ thân, nhất định sẽ còn lợi hại hơn nữa.”
“Vậy ạ?” Tần Nghi Ninh lại ngập lòng mong đợi về tương lai. Song thoáng đổi cách nghĩ thì lại lắc đầu, “Thật ra con cũng không mong đợi gì ngày này. Sau này con chỉ muốn dựa vào phụ thân, không cần lo nghĩ gì đến những chuyện khác.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tần Hòe Viễn trông dáng vẻ nàng làm nũng mè nheo mà dở khóc dở cười: “Nam nhi đại trượng phu trời sinh đã có số phải nhọc lòng, nào có thể muốn không nghĩ là không nghĩ được như con nói.”
“Phụ thân nói không sai, đúng là có số phải nhọc lòng.” Nhớ tới chuyện hôm nay, Tần Nghi Ninh lại thở dài, kể hết chuyện Thanh Thiên Minh cho Tần Hòe Viễn.
Tần Hòe Viễn nghe xong nhướng mày, hồi lâu sau mới gật gù, “Có thể có một thế lực như vậy để sử dụng trong tối cũng rất tốt.”
“Phụ thân không ngạc nhiên chút nào sao?”
“Chuyện đã trong dự liệu. Ngoại tổ mẫu con nóng lòng báo thù, nay đại thù đã báo, kể cũng chẳng còn gì đáng để bận lòng.”
Nhớ tới dáng vẻ của chúng nữ quyến Tôn gia hôm nay, Tần Nghi Ninh cũng không khỏi thở dài.
“Đúng vậy, dù đại thù đã báo thì lại thế nào, người đã mất cũng đâu thể sống lại. Ngày mai người nhà chúng ta sẽ đưa tang lần nữa?”
“Ừ. Ta mới bàn bạc với Nhị thúc, Tam thúc của con xong. Ngày mai chính thức hạ táng. Lúc trước khi thích thích khách đến hành thích còn nói là đến vì con, kết quả chủ tử của chi trưởng nhà ta chẳng ai hề hấn gì, ngược lại Nhị thúc và Tam thúc con lại gặp tai ương. Vốn phụ thân còn lo chuyện này sẽ khiến trong lòng họ có vướng mắc, chỉ sợ ngày sau họ ghi hận lên con. Nhưng mưu kế của con vừa ra, người một nhà đã nhanh chóng tập trung vào việc báo thù. Bây giờ người nhà cũng không còn oán hận gì với con nữa.”
Tần Nghi Ninh gật đầu, nhớ tới tình cảnh thảm thiết hôm ấy, thần sắc lại phai nhạt, nói: “Chuyện này, đúng là vì tin đồn do con truyền ra để tự vệ khi trước. Cho dù mọi người có trách, con cũng không thể nói được gì.”
Cả hai cha con đều im lặng.
Hồi lâu sau, Tần Nghi Ninh mới nói: “Đúng rồi, phụ thân, về sau con không muốn để ý gì tới Tần Tuệ Ninh nữa. Con biết phụ thân có tình cảm cha con với nàng ta, con không ép phụ thân phải giết nàng, nhưng về sau phụ thân cũng đừng mong con đối tốt với nàng ta.”
“Sao vậy?”
Tần Nghi Ninh cười lạnh nói: “Tuy là vào thời khắc sinh tử, lòng người ích kỷ, muốn tự vệ cũng dễ hiểu. Nhưng nàng ta lại tự tay đẩy tỷ muội mình ra ngoài.”
Đôi mắt bình tĩnh ngước nhìn Tần Hòe Viễn, “Phụ thân, người biết Lục muội muội đã chết như thế nào không? Hôm đó, đáng lý người chết không phải Lục muội muội. Là Tần Tuệ Ninh thấy mình sắp bị đuổi kịp, liền đẩy Lục muội muội ra cản đao cho mình. Đao kia bổ thẳng vào sau gáy Lục muội muội, máu phun cao tận nhường này này.”
Hình ảnh hôm ấy như hiển hiện trước mắt, giọng nói của Tần Nghi Ninh cũng trầm khàn thống thiết khôn tả.
“Ngày thường Lục muội muội là người qua lại thân mật nhất với Tần Tuệ Ninh. Mỗi lần Tần Tuệ Ninh gây chuyện, đều là Lục muội muội đứng ra nói chuyện giúp, thế mà Tần Tuệ Ninh lại đối xử với muội ấy như vậy. Sau đó thích khách nói là đến để giết con, Tần Tuệ Ninh chính là người đầu tiên chỉ con ra. Con không tránh kịp bị chém trúng một đao, té ngã trên đất, thế nên Tùng Lan mới có thể nằm trên người con, cản đao cho con…”