Chúng thần nghe vậy, nhất thời đều cảm thấy tân đế chịu nghe lời can gián, nho nhã khí độ, sự mong đợi đối với tân đế càng tăng thêm.
Việc này cũng khó trách.
Có sự tồn tại của loại ngu ngốc vô năng lại còn cố chấp như Thái thượng hoàng, với tính cách của Uất Trì Yến, dù chuyện gì cũng không biết không hay thì cũng đã hơn xa Hoàng đế tận mười con phố.
Còn Tần Hòe Viễn thì lại âm thầm thở ra một hơi dài.
May mà đây là tân đế chứ không phải hôn quân, bằng không, chẳng phải con gái ông sẽ phải đóng đinh vào vị trí Hoàng hậu này, không còn lựa chọn nào khác?
Đến khi tan triều, Tần Hòe Viễn lại được Uất Trì Yến cho vời tới ngự thư phòng, quân thần cả hai trò chuyện một buổi khá lâu. Trong đó Uất Trì Yến nhiều lần dò hỏi ý tứ Tần Hòe Viễn, cũng thăm dò chuyện giữa Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu.
Chẳng qua với sự thông minh của Tần Hòe Viễn, sau một hồi trò chuyện cũng chẳng hề để lộ nội dung gì. Song tuy vậy vẫn khiến Uất Trì Yến mặt mày hớn hở, tự tin tràn đầy, tâm tình vô cùng sung sướng.
Tần Hòe Viễn bước ra khỏi cửa cung, lên xe ngựa rồi cũng không khỏi lắc mạnh đầu.
Nhân phẩm của Uất Trì Yến quả thật không tệ, song thân là đế vương, tài không bằng chức thì sớm muộn vẫn bị thua thiệt.
Nếu là ông khi vẫn tràn đầy tư tưởng trung quân ái quốc của trước kia, lời Hoàng đế chính là thánh chỉ, cho dù muốn tính mạng của nữ nhi mình, dẫu có không nỡ thì ông cũng tuyệt không nói nửa chữ không.
Nhưng sau chuỗi ngày bị đè nén hành hạ liên tục, chính mắt nhìn rõ tình cảnh gia tộc và thái độ của hoàng gia, tâm thái ông giờ đã đổi khác.
Đến cùng, ông vẫn không phải thánh nhân.
Ông chỉ muốn không hẹn với bách tính trong thiên hạ.
Ông sẽ không làm trái với nguyện ước làm quan thuở ban sơ của mình, nhưng ông cũng muốn thấy con gái mình được hạnh phúc. Dù có là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ thì đã làm sao? Nữ tử trong thâm cung, mấy ai có thể có được kết quả tốt?
Lại không nói thiên hạ Đại Yên hiện đang loạn lạc rối ren, thân là Hoàng hậu, trở thành đối tượng bị công kích vốn chẳng phải chuyện tốt gì.
Chỉ nói riêng về tính tình nữ nhi, nếu thật sự trở thành Hoàng hậu, nhất định sẽ một lòng với Uất Trì Yến đến cùng. Uất Trì Yến không mưu lược chẳng tài hoa, Tần Nghi Ninh sẽ phải lao tâm lao lực vì giang sơn của họ Uất Trì, chỉ cần có sai sót, tức khắc sẽ thành mệt mỏi vô ích, bao công sức đổ sông đổ bể lại còn phải gánh tội danh “Gà mái đòi gáy báo mặt trời”.
Mà thân là đế vương, vô năng cũng chẳng sao, song nhất định sẽ kiêng kị hậu cung can thiệp triều chính. Mới đầu có thể sẽ cảm thấy mới mẻ, hoặc cảm thấy Tần Nghi Ninh có giá trị lợi dụng, tất nhiên vẫn sẽ nhẫn nại, nhưng sau này thì sao?
Nếu Đại Yên không mất, một Hoàng hậu lo việc triều chính, sớm muộn cũng sẽ bị Hoàng đế chê ghét vứt bỏ.
Nếu Đại Yên mất nước, con gái ông sẽ còn bị liên lụy.
Con đường làm quan của ông có thể nói là chìm nổi lênh đênh, đến nay mới sâu sắc cảm thấy mọi chức quan đều là giả, chỉ một tiếng của quân vương đã có thể cướp đi tất thảy cố gắng suốt nửa đời của mình.
Ông chỉ có một đứa con gái độc nhất này, quyết không thể hạnh phúc cả đời của con bé bị chôn vùi nơi đây.
Còn Bàng Chi Hi, tuy người này cũng có khuyết điểm, song không thể thay đổi sự thật rằng hắn quả là một hán tử có dũng lại đủ mưu, là một nam nhân có trách nhiệm có bản lĩnh. Thân trong loạn thế, Bàng Chi Hi có đủ đầu óc để bảo vệ Tần Nghi Ninh. Hơn nữa chủ nghĩa đại nam tử của Bàng Chi Hi sẽ khiến hắn không để nữ nhân của mình phải vất vả. Hắn sẽ cắn răng cắn lợi, gồng mình chống lên một mảnh trời, chỉ riêng điểm này đã là hơn xa tân đế.
Khuyết điểm duy nhất, chính là quan hệ đối nghịch giữa họ.
Nghĩ đến chiến tranh giữa hai nước, lại nghĩ về hôn sự của con gái, Tần Hòe Viễn càng cảm thấy tiền đồ mênh mang mù mịt.
Thôi, cùng lắm thì ông nuôi con gái cả đời! Con gái của ông, ông yêu thương chiều chuộng còn chưa đủ, sao có thể để nó tới nhà người khác chịu khổ chịu mệt? Mới nghĩ tới đây, lòng người làm cha này đã bực bội tới đau gan.
Dọc theo đường đi, Tần Hòe Viễn vẫn luôn suy tính chuyện này, chân mày chưa từng nơi lỏng.
Khi về tới phủ Hầu, Tần Hòe Viễn lệnh bảo Khải Thái mấy câu, đoạn vừa bước chân qua cổng đã chạy thẳng vào hậu viện. Tới trước cửa Thạc Nhân Trai rồi, Tần Hòe Viễn mới chợt nhớ ra đây không chỉ là nơi ở của Tần Nghi Ninh mà còn có cả Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh, thành ra không tiện xông vào, đành bảo tiểu nha đầu mới mua vào làm canh cửa: “Đi mời Tứ tiểu thư tới đây.”
Tiểu nha đầu mới có bảy, tám tuổi, vào phủ còn chưa được một ngày, quy củ vẫn chưa học xong, thấy Tần Hòe Viễn mặc triều phục, mặt mày nghiêm túc thì sợ hãi không dám thở mạnh, vội luống cuống chạy vào trong truyền lời.
Không lâu sau, Tần Nghi Ninh đã được Băng Đường và Ký Vân đỡ xuống tầng.
Đang là tháng Bảy giữa hè, cả người Tần Hòe Viễn nhễ nhại vì cái nóng, Tần Nghi Ninh thì mặc xiêm áo nhiều lớp màu xanh nhạt, trên vai khoác cái áo ngắn bằng gấm màu xanh cùng tông, không phải đồ cũ nhưng cũng chẳng còn mới, sắc mặt tái nhợt, môi không chút màu máu, song hai gò má lên có sắc đỏ rất bất thường, rõ là đang bị bệnh.
“Nghi tỷ nhi làm sao vậy?” Chân mày Tần Hòe Viễn cau chặt như dấu phẩy.
Băng Đường nhíu mày đáp: “Vết thương của cô nương bị nhiễm trùng, sốt nhẹ. Vừa rồi cứ luôn mồm bảo lạnh, phải uống thuốc mới đỡ hơn một chút.” Băng Đường đang đỡ Tần Nghi Ninh, tự nhiên cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng và đôi tay lạnh giá hoàn toàn trái ngược với thân nhiệt nóng bỏng.
Tần Nghi Ninh tuy bệnh song ánh mắt vẫn sáng ngời, cười bảo: “Không sao, bị thương không phải toàn vậy sao, giờ lại đang mùa hè, đương nhiên tình hình sẽ khác với mùa đông, nghỉ ngơi một hồi là được, không phải việc lớn gì.”
Rồi cười đi tới trước mặt Tần Hòe Viễn, nói: “Phụ thân vừa mới tan triều về à? Hay chúng ta vào trong đình uống ly trà nhé?”
Tần Hòe Viễn nhìn theo ánh mắt nàng, biết ý nàng nói tới đình đá trắng trong ao sen. Ở đó yên tĩnh, tiện nói chuyện, bèn gật đầu, đáp: “Được rồi.”
Người Tần gia đều biết Tần Hòe Viễn nuôi con gái như nuôi con trai, đoạn thời gian khi Tần Hòe Viễn nhàn tản xa rời triều chính ở nhà, nếu không đọc sách thì cũng câu cá, phần lớn thời gian đều do Tần Nghi Ninh ở bên khuyên giải chuyện trò. Thế nên giờ thấy Tần Hòe Viễn dẫn Tần Nghi Ninh đi tản bộ nói chuyện phiếm cũng không thấy có gì kì lạ.
Hai người ngồi xuống trong đình nghỉ mát. Ký Vân đi lấy trà, lại mang một tấm đệm mềm tới cho Tần Nghi Ninh, đoạn lui ra cùng với Băng Đường. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tần Nghi Ninh liền hỏi: “Phụ thân, có phải trong triều đã xảy ra chuyện gì?”
Trước tiên, Tần Hòe Viễn rót cho mình hai ly trà nóng, cảm thấy cổ họng không còn khô khốc như vừa rồi mới nói: “Mới nãy ta đã bảo Khải Thái chuẩn bị kiệu thồ cùng lương khô và thuốc men cần dùng trên đường cho con. Lát nữa con hãy dẫn theo Băng Đường và Ký Vân, lại nhờ Mục công tử hộ tống, lập tức rời đi đi.”
Kiệu thồ là vật chỉ dùng tới khi đi đường xa, so ra thì rộng rãi vững vàng hơn xa ngựa.
Ý phụ thân là muốn nàng đi xa?
Tần Nghi Ninh cả kinh biến sắc: “Phụ thân sao lại nói vậy? Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện rồi không? Hay là tân đế lên ngôi, ngươi lại bị hạch tội?”
Tần Hòe Viễn lắc đầu: “Ta không bị hạch tội gì, trái lại còn được phục hồi nguyên chức.”
“Vậy thì?” Tần Nghi Ninh nghĩ thật nhanh, mơ hồ có một suy đoán hoang đường, “Không phải tân đế muốn con vào cung hầu hạ đấy chứ?”
Tần Hòe Viễn thở dài than: “Thông minh.”
Tần Nghi Ninh tức khắc cảm thấy một ngọn lửa tức giận và hoảng hốt.
Nàng đã nói hết với Uất Trì Yến từ lâu, sao hắn vẫn còn làm thế?
Nhưng nàng cũng biết rằng, bất luận Bàng Kiêu hay Uất Trì Yến đều là người đã quen đứng trên cao, ra lệnh cho người dưới. Địa vị của nam tử vốn cao hơn nữ tử, bọn họ lại cùng quyền cao chức trọng, vừa ý nữ tử nhà ai thì sẽ không có chuyện không chiếm được. Với những nam nhân đã quen đứng trên đỉnh này, nào có thể quan tâm tới ý kiến của một tiểu nữ?