Người phía trước là một cô gái dáng người yểu điệu, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ. Nàng ta mặc một chiếc áo thêu cổ chéo màu hồng nhạt, mái tóc dài búi cao, ở giữa cắm một cây trâm bằng vàng cẩn ngọc thạch, hai bên có tua rua bằng vàng ròng rũ xuống. Theo bước chân chậm rãi của nàng ta, những hạt châu trên tua rua cũng đong đưa, lấp lánh dưới ánh mặt trời, càng lộ rõ vẻ đoan trang khoan thai của thiếu nữ.
Tần Nghi Ninh từng gặp cô gái này một lần, ngày hôm đó nàng ta theo yêu hậu lên núi Thường Xuân, chính là yêu nữ Lý Nghiên Nghiên của An Quốc công.
Người phía sau dáng người mềm mại, lúc bước đi uyển chuyển thướt tha như liễu nghiêng trước gió, mặt phấn má đào, vẻ mặt kiều diễm động lòng người, lúc nhìn người, đôi mắt đẹp có phần e lệ, giống như một con mèo nhỏ đáng yêu. Hơn nữa, chiếc bối tử màu hồng phấn với hoa văn nổi càng làm nổi bật chiếc gáy ngọc trắng muốt thon dài của nàng ta. Tóc nàng ta dài và đen nhánh, ngay cả vẻ rực rỡ của đồ trang sức bằng bạch ngọc trên đầu cũng bị da thịt trắng nõn như làm bằng sứ của nàng ta át đi vẻ sáng đẹp.
Tần Nghi Ninh chưa từng gặp nàng ta nhưng cũng phải thầm khen một tiếng, đây mới là người ngọc của vùng sông nước Giang Nam. So với nàng ta, Tần Nghi Ninh cảm thấy mình giống như một anh chàng thô kệch!
Mà Tần Nghi Ninh cũng không biết, khi Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường nhìn thấy nàng buông xõa tóc mây, chỉ mặc trang phục thường ngày, nhưng vẫn khó che đậy được vẻ xinh đẹp, thì có cảm nhận như thế nào.
Lý Nghiên Nghiên tới gần, liền hành lễ trước với Tần Nghi Ninh: “Tần muội muội, đã lâu không gặp.”
“Lý tỷ tỷ.” Tần Nghi Ninh hoàn lễ.
Lý Nghiên Nghiên thở dài nói: “Ta đã biết việc trong nhà của Tần muội muội, xin muội muội nén bi thương.”
“Đa tạ tỷ tỷ.” Tần Nghi Ninh chỉ mỉm cười khách sáo với nàng ta.
Lý Nghiên Nghiên giới thiệu với nàng: “Vị này là đại tiểu thư của Cố gia, khuê danh một chữ Thường, tổ phụ của nàng là Đế sư Cố đại nhân.”
“Thì ra là Cố tiểu thư, thật thất lễ rồi.” Tần Nghi Ninh lại khách khí hành lễ.
Cố Thường thụ sủng nhược kinh nói: “Tỷ tỷ đừng làm Thường Nhi giảm thọ chứ.”
Nàng ta đưa mắt nhìn chú thỏ trắng nhỏ mà Tần Nghi Ninh ôm trong lòng: “Tỷ tỷ thiên sinh lệ chất, mặc dù không trang điểm, trông cũng nghiêng nước nghiêng thành, nhìn thấy tỷ tỷ ôm một chú thỏ ngọc, muội muội thật sự cảm thấy thẹn với khuê danh “Thường” này rồi. (Hằng Nga còn được gọi Thường Nga, ý Cố Thường nói mình không đẹp bằng Tần Nghi Ninh, không xứng xưng là Thường Nga.)
Tần Nghi Ninh cảm thấy hơi chán ngán: “Cố tiểu thư khen trật rồi, tục danh hàm chứa kỳ vọng và sự chúc phúc của trưởng bối, dung mạo của Cố tiểu thư như thiên tiên, đâu có thẹn với chữ Thường này?”
Lý Nghiên Nghiên nghe vậy liền cười.
Trước đó, nàng ta và Cố Thường từng gặp nhau vài lần, tuy biết nhau nhưng cũng không quen thuộc, bởi vì nàng ta cảm thấy Cố Thường bề ngoài điềm đạm đáng yêu, nhưng thật ra cực kỳ lập dị, nàng ta không thích kết giao với loại người như vậy. Hôm nay thấy Tần Nghi Ninh chỉnh thẳng mặt lời nói của Cố Thường, trong lòng Lý Nghiên Nghiên rất sảng khoái.
Ba người đang nói chuyện, trong cung Ngọc Thúy liền có ba vị ma ma cùng một đám cung nhân đi ra.
Ma ma dẫn đầu tuổi ngoài bốn mươi, dáng vẻ mập mạp trắng trẻo, trông như một cái bánh màn thầu lớn, khuôn mặt tươi cười, hai vị ma ma phía sau rõ ràng là có địa vị thấp hơn bà ta một bậc.
Phía bên này, Chiêm ma ma liền nhân lúc đỡ Tần Nghi Ninh, thấp giọng nói bên tai nàng: “Vị ma ma dẫn đầu kia là nhũ mẫu Tiêu ma ma của Hoàng thượng, hai vị ma ma còn lại là ma ma dạy phép tắc trong cung.”
Tần Nghi Ninh nghe vậy, kín đáo gật đầu.
Đợi người đến trước mặt, Tần Nghi Ninh liền phấn chấn tinh thần cười hành lễ: “Tiểu nữ bái kiến các ma ma.”
Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường cũng đều hành lễ.
Nào ngờ Tần Nghi Ninh vừa thực hiện động tác hành lễ, Tiêu ma ma mập mạp trắng trẻo đã đỡ lấy nàng: “Không dám nhận lễ của cô nương.”
Ngược lại, Tiêu ma ma hành đại lễ với Tần Nghi Ninh: “Nô tỳ Tiêu thị, phụng ý chỉ Hoàng thượng tới hầu hạ cô nương.”
Hiển nhiên lời nói khách sáo của Tiêu ma ma khiến người bên cạnh đều chấn động, người ở đây có ai mà không tinh ý, không biết điều đó nói lên điều gì.
Hoàng thượng phái nhũ mẫu của mình tới, đích thân hầu hạ một tú nữ vào cung tham gia tuyển chọn, mặc dù tình hình hiện tại của đất nước không bình thường, quy trình tuyển tú đã đơn giản hóa rất nhiều, nhưng tuyển tú là tuyển tú, hành động của Hoàng thượng đã thật sự nói rõ tâm tư của mình.
Ánh mắt Lý Nhiên Nghiên liền có phần phức tạp.
Cố Thường thì cụp mắt xuống, cắn môi dưới.
Hai vị ma ma kia cũng hành lễ với Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường, rồi liền đưa chủ tử của mình vào cung Ngọc Thúy thu xếp chỗ ở.
Chiêm ma ma chỉ phụ trách cùng đi đón người, tới lúc này cũng chỉ hành lễ rồi lui ra.
Cũng không biết rốt cuộc Hoàng thượng nghĩ như thế nào, hắn đặc biệt sai người bố trí chỗ ở cho Tần Nghi Ninh ở chính điện của cung Ngọc Thúy, hai vị còn lại ở hai điện phụ ở phía đông và phía tây.
Vào trong điện, Tiêu ma ma dẫn theo hai cung nữ, hai viên nội thị vội tới trình trọng hành lễ với Tần Nghi Ninh.
“Chúng nô tỳ thỉnh an cô nương.”
Tần Nghi Ninh ôm con thỏ nhỏ ngồi ngay ngắn ở thủ vị, được bọn họ hành lễ, liền đích thân nâng Tiêu ma ma đứng lên.
“Ma ma đừng khách sáo như vậy.”
“Dù thế nào, cô nương cũng đừng làm như vậy. Khi nô tỳ đến, Hoàng thượng đã nói với nô tỳ, bảo nô tỳ nhất định phải hầu hạ cô nương chu đáo. Nô tỳ cũng không thấy Hoàng thượng sắp đặt cho người khác, càng không thấy Hoàng thượng để tâm tới nữ tử nào như vậy, ngay cả đối với Thục phi nương nương cũng thế. Do đó nô tỳ liền biết, trong lòng Hoàng thượng chỉ có cô nương, hai vị kia cùng lắm sẽ chỉ được phong làm phi mà thôi, nhưng cô nương sẽ là Hoàng hậu.”
Nói tới đây, Tiêu ma ma mỉm cười hành lễ: “Nô tỳ xin chúc mừng cô nương.”
Bốn cung nhân cũng đều hành lễ: “Chúc mừng cô nương, chúc mừng cô nương.”
“Ta vô tài vô đức, làm sao gánh vác nổi, ma ma đừng nói như vậy.” Tần Nghi Ninh bảo bọn họ đều đứng dậy.
Tiêu ma ma chỉ vào hai cung nữ, nói: “Đây là Hạnh Vũ, Phất Tuyết, trước kia ở điện Dưỡng Tâm hầu trà nước, Hoàng thượng đặc biệt sai đến hầu hạ cô nương.”
Hai cung nữ trẻ tuổi vội vã dập đầu với Tần Nghi Ninh.
Tiêu ma ma chỉ vào hai tiểu nội thị chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi, nói: “Đây là Tiểu Dương Tử và Tiểu Ninh Tử, hai vị này đều là đồ đệ của Lục công công, cũng là người được Hoàng thượng đặc biệt sai tới hầu hạ cô nương.”
“Nô tỳ thỉnh an cô nương.” Hạnh Vũ, Phất Tuyết, Tiểu Dương Tử và Tiểu Ninh Tử lại nhất tề hành lễ với Tần Nghi Ninh. Nguồn : Vietwriter.vn
“Mà thôi, các ngươi đều đứng lên đi.”
Mỗi lần nghe Tiêu ma ma giải thích một câu, Tần Nghi Ninh cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cũng không biết là do tâm trạng buồn phiền và mâu thuẫn gây ra, hay vì tình trạng phát sốt của nàng lại nặng lên, lúc này nàng chỉ cảm thấy không chịu đựng nổi, rồi lại không thể gây khó dễ với những người này mà chỉ có thể nghe người ta bài bố, nên chỉ nói: “Ta hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Dạ, phòng ngủ đã thu dọn ổn thỏa rồi, vừa rồi Lục công công đã đi mời thái y tới, lát nữa có thể khám và chữa trị cho cô nương.”
Hạnh Vũ và Phất Tuyết một trái một phải dìu Tần Nghi Ninh vào nhà.
Tiêu ma ma thì chỉ huy Tiểu Dương Tử và Tiểu Ninh Tử đi làm việc.
Hạnh Vũ cung kính đề nghị giúp Tần Nghi Ninh cởi áo, nhưng Tần Nghi Ninh suy nghĩ, đây không phải nhà mình, khó tránh khỏi sẽ có xã giao, mặc quần áo quá thoải mái thì sẽ dẫn đến vô lễ, bởi vậy nàng từ chối, để nguyên quần áo nằm trên giường mỹ nhân, đặt Nhị Bạch ngoan ngoãn trên bụng, bàn tay không bị thương thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve đầu Nhị Bạch.
Phất Tuyết mang một tấm chăn mỏng vội tới đắp cho nàng, cũng không biết là suy yếu hay là thực sự mệt mỏi, động tác của Tần Nghi Ninh trở nên rất chậm rãi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên nàng có cảm giác có thú dữ nhìn mình chằm chằm!
Phản xạ mà Tần Nghi Ninh luyện được do ở trên núi quanh năm không mất đi, nàng lập tức giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, nào ngờ ngay trước mắt là một gương mặt phóng to.
Tần Nghi Ninh càng hoảng sợ, vội đưa tay đẩy người kia, cũng không nhớ mình thuận tay phải, mà tay phải đang bị thương, khi đẩy một người đàn ông ngã trên mặt đất, vết thương trên vai nàng cũng nứt ra, đau đến mức nàng kêu lên một tiếng, hoàn toàn tỉnh ngủ, vải áo màu xanh nhạt cũng dần dần đẫm máu.
Lục công công vội nâng Hoàng đế bệ hạ ngã xuống xuống đất dậy.
Thị vệ phía sau cao giọng quát lớn: “To gan!”
Uất Trì Yến hơi chật vật, nhưng thấy vết máu trên vai Tần Nghi Ninh liền sợ đến tái mặt, quay đầu lại tức giận nói: “Các ngươi mới to gan!”