Tần ma ma hành sự thận trọng và vững vàng, từ trước đến nay không phải là người tùy ý gây chia rẽ. Mọi người trong phòng đều biết, Tần ma ma nói như vậy chẳng qua là vì khôn khéo đánh trống lảng, tránh để lão Thái Quân phải xấu hổ vì lời nói của Tôn thị.
Tôn thị thấy Tần ma ma dẫn theo Cát Tường, Như Ý đi đếm số bản sao chép, liền mỉm cười đắc ý, dường như vừa đánh thắng một trận chiến vậy, trong lòng vô cùng dễ chịu, thản nhiên ngồi xuống.
Nhưng Tần Tuệ Ninh thì khác.
Cho dù trước đây nàng ta được lão Thái Quân yêu thương nhất, nhưng xưa nay Tần ma ma đối với nàng ta luôn cung kính có thừa, lại không đủ thân mật. Lúc nào Tần ma ma cũng hành động thận trọng, không để người khác bới móc ra sai lầm, nhưng bà cũng không chịu thân cận với nàng ta chút nào.
Từ nhỏ, nàng ta học tập thi thư, sao có thể là người gian giảo sử dụng mánh lới? Hoàn toàn không có khả năng nàng sẽ âm thầm viết ít một, hai bản chỉ vì lười biếng. Hành vi này trẻ con cũng không thèm làm. Tần ma ma nghi ngờ Tần Nghi Ninh thì cũng không nói, đằng này còn nghi ngờ cả nàng ta, thật sự là sỉ nhục nàng ta quá mức.
“Bẩm lão Thái Quân, bọn nô tỳ đã đếm xong.”
Cát Tường thu dọn xấp giấy xong, lén liếc nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt khó hiểu.
“Lão Thái Quân, nô tỳ cùng Như Ý, Tần ma ma đã đếm xong, Tuệ Ninh cô nương sao chép thành mười bản, Tứ tiểu thư… Tứ tiểu thư sao chép ba mươi bản!”
Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều đổ dồn vào hai xấp giấy có độ dày mỏng khác nhau rõ rệt.
Thật ra ai cũng dễ dàng nhận ra sự khác biệt về độ dày của hai xấp giấy, thế nhưng vừa rồi lão Thái Quân không để ý. Người bên ngoài nhìn không rõ cỡ chữ viết của Tần Nghi Ninh, chỉ nghĩ là chữ của nàng xấu, kích cỡ không đồng nhất, lãng phí một ít giấy mà thôi.
Nào ngờ, lão Thái Quân phạt sao chép mười lần, nàng lại sao chép tới ba mươi bản?
Lão Thái Quân kinh ngạc lật lật xấp giấy sao chép Hiếu Kinh do Tần Nghi Ninh nộp lên, tuy chữ viết từ đầu đến cuối đều xấu như gà bới, nhưng có thể thấy được, trên mỗi trang giấy đều không có vết mực dây ra. Xấu thì có xấu thật, nhưng thái độ thì vô cùng chăm chỉ.
Lão Thái Quân cười hỏi:
“Nghi tỷ nhi, ta chỉ phạt chép mười bản, sao ngươi lại chép ba mươi bản?”
Tần Tuệ Ninh cũng nói:
“Đúng vậy, cháu cũng đang thắc mắc. Ta biết là mấy hôm nay buổi sáng muội phải theo Chiêm ma ma học lễ nghi cùng với các tỷ muội, buổi chiều còn phải đi học, thời gian của chúng ta eo hẹp như nhau, vì sao muội có thể chép nhiều hơn ta hai mươi bản?”
Dứt lời, Tần Tuệ Ninh che miệng cười.
Lão Thái Quân chỉ thắc mắc đơn thuần, nhưng Tần Tuệ Ninh ám chỉ Tần Nghi Ninh sao chép qua loa, điều này ai nấy đều nghe ra được.
Lục tiểu thư mỉm cười phụ họa Tần Tuệ Ninh.
Thất tiểu thư và Bát tiểu thư thầm tức giận, trừng mắt nhìn Tần Tuệ Ninh mấy lần.
Ngay cả Tôn thị cũng nhìn Tần Tuệ Ninh bằng ánh mắt hơi khác lạ.
Bà không vui.
Trải qua mấy ngày bình tĩnh suy nghĩ, bà cũng đã nhận ra Tần Tuệ Ninh cố ý nhằm vào Tần Nghi Ninh, nhưng đây là phòng của lão Thái Quân, trước mặt Nhị phòng và Tam phòng, hôm nay chi trưởng chỉ có hai người Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh, mà Tần Tuệ Ninh hành động như vậy là không tôn trọng thể diện của chi trưởng!
Tần Nghi Ninh ngượng ngùng đỏ mặt, hơi cúi đầu xoắn chặt ngón tay. Hôm nay nàng búi tóc kiểu tùy vân thường kế, khi cúi đầu tự nhiên lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, phối hợp với vóc dáng mảnh mai thẳng tắp của nàng, trông nàng đẹp như thiên nga, khiến người khác vừa nhìn đã động lòng thương xót.
Thậm chí giọng nàng cũng hơi sợ hãi, rõ ràng là xấu hổ nói:
“Bẩm lão Thái Quân, ban đầu cháu cũng không biết là mình chép được nhiều bản như vậy. Gây ra chuyện hôm đó khiến lão Thái Quân tức giận, thực sự là cháu bất hiếu, mỗi chữ sao chép cháu đều tự suy xét lại mình, sau đó bất tri bất giác chép như xuất thần, rốt cuộc cũng không để ý là mình sao chép được bao nhiêu bản. Tối hôm qua, tỳ nữ của cháu sắp xếp lại, mới phát hiện sao chép được hơn bốn mươi bản. Sau khi bỏ đi những bản viết quá xấu, mới còn lại chừng này.”
Nói tới đây, Tần Nghi Ninh liếc nhìn lão Thái Quân thật nhanh, mặt càng đỏ hơn:
“Lão Thái Quân, từ nhỏ cháu cũng chưa từng được đi học, nếu bảo lên núi đốn củi, săn thú, hái thuốc thì cháu thành thạo, nhưng bảo cháu viết chữ, thật sự là làm khó cháu. Cho chó đeo một miếng bánh bột ngô cũng còn viết đẹp hơn cháu! Hai ngày nay, lãng phí biết bao nhiêu bút mực, bản thân cháu cũng thấy tiếc những tờ giấy trắng này.”
“Ha ha!”
Tần Nghi Ninh vừa dứt lời, chợt nghe có tiếng bật cười.
Theo tiếng nhìn lại, đã thấy lão Thái Quân vỗ đùi cười ha hả.
Tuy có lúc lão Thái Quân thiên vị trong việc xử lý công việc, nhưng cũng xuất thân danh gia vọng tộc, được giáo dục tốt, đã bao năm, người xung quanh cũng chưa từng thấy lão Thái Quân cười thoải mái như vậy, nhớ lại lời Tần Nghi Ninh vừa nói, mọi người cũng đều cười ra tiếng.
Trong thoáng chốc, bầu không khí trong phòng hòa hợp như ngày Tết.
“Con bé này thật là! Nào, lại đây với tổ mẫu.”
Lão Thái Quân vừa cười ra nước mắt, vừa kéo tay Tần Nghi Ninh, vỗ vỗ:
“Làm gì tệ đến mức như cháu nói vậy? Đây là do cháu không có điều kiện đi học, nếu không chữ viết sẽ không thua kém các tỷ muội! Thật là khó cho cháu suy xét lại mình, rốt cuộc chép hơn bốn mươi bản? Thảo nào ta thấy hai ngày nay mắt cháu thâm quầng rồi.”
“Lục Quyên.”
Lão Thái Quân quay đầu lại nhìn Tần ma ma.
Tần ma ma mỉm cười hành lễ với lão Thái Quân:
“Có nô tỳ!”
“Lát nữa ngươi đi dặn bảo nhà bếp, hàng ngày nấu cháo tổ yến cho Tứ tiểu thư dùng. Ta thấy Nghi tỷ nhi gầy yếu quá, dường như gió thổi cũng bay vậy. Mấy năm nay, Tứ tiểu thư chịu nhiều cực khổ, cần phải bồi dưỡng cơ thể.”
“Dạ. Nô tỳ sẽ dặn bảo nhà bếp kỹ càng.”
Lúc này mặt Tần Nghi Ninh không còn đỏ nữa, nhưng khi nghe lão Thái Quân nói sẽ cho mình ăn cháo tổ yến, nàng được yêu chiều mà thấy sợ, ngước nhìn lão Thái Quân. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đôi mắt đẹp của nàng hàm chứa một tầng hơi nước mênh mông, ánh mắt trong suốt như ngọc quý, không hiểu sao khiến người ta liên tưởng tới chú mèo con mới sinh, đáng yêu đến mức làm người ta phải kéo lại vuốt ve.
Lão Thái Quân cũng thật sự làm như vậy.
Kéo Tần Nghi Ninh lại, bà vỗ vỗ lưng nàng:
“Cháu ngoan, cháu đừng nôn nóng. Sau này theo sư phụ chăm chỉ học tập, chữ viết dần dần sẽ đẹp. Cháu cũng không nên nghĩ mình kém bất cứ ai, đừng bao giờ so sánh mình với chó nữa, biết không?”
Tuy nói như vậy, nhưng nhớ lại câu “Buộc miếng bánh bột ngô vào cho chó viết chữ”, bà ta vẫn cảm thấy buồn cười.
Tần Nghi Ninh tựa vào lòng lão Thái Quân, chóp mũi tràn ngập mùi hơi thở, mùi son phấn và mùi khói thuốc trên người bà cụ, không hiểu sao cảm thấy trong lòng ấm áp. Cầm lòng không đậu, nàng cười bằng ánh mắt, nhu thuận gật đầu, nhưng trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ sách lược “Lấy số lượng bù chất lượng” của mình lại có hiệu quả như vậy, cũng không uổng công nàng nhanh tay sao chép.
Có trời mới biết vừa rồi khi nàng “ngượng ngùng”, đã mất bao nhiêu sức lực mới có thể làm gương mặt đỏ bừng lên…
Mọi người nhìn thấy lão Thái Quân ôm Tần Nghi Ninh, những người nhạy cảm như Tam tiểu thư, Bát tiểu thư đều không kìm lòng được, vành mắt liền đỏ lên.
Mấy lời Tần Nghi Ninh vừa nói khiến mọi người nhớ tới thân thế của nàng.
Cả Tôn thị, Nhị phu nhân và Tam thái thái đều phải dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt.
Đối với một đứa bé cơ khổ từ nhỏ, có thể sống sót được là chuyện không hề dễ dàng rồi, còn ai nỡ trách móc, muốn nàng vừa cầm bút là phải viết chữ thật đẹp? Huống chi đứa bé này thành thật như vậy.
Lúc này, nỗi bất mãn vừa rồi của Tôn thị vì bị Tần Nghi Ninh làm mất mặt đã thay bằng sự thương xót.
Nhìn thấy tất cả những điều đó, Tần Tuệ Ninh suýt nữa không kiềm chế được mà nghiến răng nghiến lợi!
Không ngờ chỉ một câu nói tùy tiện của Tần ma ma lại gây ra hậu quả như vậy.
Lão Thái Quân bật cười sảng khoái vì con nha đầu kia?
Lão Thái Quân còn ôm Tần Nghi Ninh, còn nói Tần Nghi Ninh ốm yếu, mỗi ngày phải ăn tổ yến!
Trước kia, cũng không phải ngày nào nàng ta cũng được ăn tổ yến, mà lúc đánh người, nắm đấm của con bé người rừng này cứng như đá, sức mạnh như trâu, rốt cuộc từ đâu bọn họ nhìn ra thân thể nó yếu đuối kia chứ!
Nàng ta cảm thấy kế hoạch của mình đã hoàn toàn thất bại bởi vì mọi người đã quên rồi!
Gương mặt Tần Tuệ Ninh vẫn duy trì nụ cười cứng nhắc, nhưng đôi mắt như dao nhọn chọc thẳng vào người Tần Nghi Ninh. Quả thật là đồ tâm cơ giả dối! Làm ra vẻ đáng thương, đóng vai xấu mặt… Để được lão Thái Quân ưa thích, nó dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Quả thật không biết xấu hổ!
Tần Tuệ Ninh thầm mắng Tần Nghi Ninh, vẻ mặt tươi cười sắp giữ không được nữa rồi.
Khi Tôn thị vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt đanh lại của Tần Tuệ Ninh, bà thầm thở dài. Bà nhìn ra sự bài xích của Tần Tuệ Ninh đối với Tần Nghi Ninh, cũng nhìn ra được sự bất an của Tần Tuệ Ninh, càng hiểu được vì đâu nàng ta bất an.
Là người mẹ, ngoại trừ an ủi nàng ta ra, Tôn thị cũng không biết nên làm gì. Rốt cuộc bà cũng phải thừa nhận Tần Nghi Ninh. Hai ngày nay, Tôn thị ngẫm nghĩ kỹ lời nói của Định Quốc công phu nhân, rằng bà cũng chỉ sinh được một đứa con gái mà thôi.
Lẽ nào nếu như bà nuôi dưỡng một đứa con gái, Tần Tuệ Ninh sẽ như thế này?
Tôn thị càng suy nghĩ vẻ mặt càng trầm xuống.
Tần Tuệ Ninh đang cơn giận dữ nên không chú ý tới vẻ mặt của Tôn thị và những người khác, chỉ duy trì nụ cười như thường lệ.
Nhưng trong phòng này, ai không tinh tường? Vẻ mặt của hai mẹ con đều rơi vào mắt mọi người, ý nghĩ của mỗi người đều khác nhau.
Nhưng có thể tóm lại một câu, hôm nay rốt cuộc họ nhận rõ sự lợi hại của Tần Nghi Ninh. Khi nàng vừa hồi phủ, ai cũng thấy lão Thái Quân bài xích nàng như thế nào. Nhưng bây giờ thì sao? Mới vài ngày, nàng đã có bản lĩnh làm lão Thái Quân cười to chưa từng thấy, còn có thể khiến lão Thái Quân ôm nàng, còn ra lệnh nấu cháo tổ yến mỗi ngày cho nàng.
Chẳng lẽ lão Thái Quân đã quên, hôm đó nàng đánh Tần Tuệ Ninh tơi bời, hai ba nha hoàn, vú già còn không khống chế được nàng?
Tuy nhiên, lúc này lão Thái Quân đang vui vẻ, không ai tự dưng muốn rước lấy xui xẻo.
Tần ma ma thấy lần này lão Thái Quân xử sự công bằng, đối xử thân thiết với Tần Nghi Ninh như vậy, nét mặt càng tươi cười.
“Lão Thái Quân.”
Giữa lúc trong phòng cười cười nói nói vui vẻ, bên ngoài có một tỳ nữ vui mừng đi tới, hành lễ rồi nói:
“Lão Thái Quân, Định Quốc công Thế tôn tới, hiện giờ đang ở ngoại viện nói chuyện với tướng gia. Thế tôn nói muốn đến thỉnh an lão Thái Quân, không biết lão Thái Quân có thời gian rảnh rỗi không?”
Nghe vậy, lão Thái Quân vui mừng:
“Rảnh rỗi, rảnh rỗi chứ! Mau mời Thế tôn vào!”
“Dạ.”
Tỳ nữ lui ra.
Lão Thái Quân liền hỏi Tôn thị đang lộ vẻ vui mừng:
“Sao cháu của con lại tới? Hôm nay Mông ca nhi được nghỉ sao?”
“Bẩm lão Thái Quân, hôm nay lão gia được nghỉ. Có lẽ Nguyên Minh biết cô phụ của nó được nghỉ nên vội vàng tới. Hôm kia mẫu thân con nói, Nguyên Minh bội phục nhất là tài học của cô phụ nó, mà về công việc triều chính cũng có một vấn đề canh cánh trong lòng muốn thỉnh giáo lão gia.”