Thấy Tần Nghi Ninh không bước lên đón và nói chuyện với mình trước tiên, lại nhìn ra những cung nhân sau lưng nàng, Tôn thị liền hiểu giờ không tiện để nói chuyện, chỉ đành nặn ra một nụ cười, nói: “Hoàng thượng đích thân hạ chỉ thành lập Huyền Tố Quan, hương khói đương nhiên sẽ rất tốt.”
Hoàng thượng thuận theo ý dân, không tới nửa ngày, tin chắc tin này sẽ truyền ra cho khắp cả thiên hạ cùng biết.
Đến lúc đó trong lòng bách tính thiên hạ tất sẽ được yên tâm, cũng càng thêm tán thưởng Hoàng thượng, địa vị của Huyền Tố Quan cũng theo đó càng được tin phục.
Chỉ cần nghĩ tới phân tích lúc còn ở nhà của Tần Hòe Viễn, rằng Hoàng đế chẳng những lợi dụng chuyện này để kiếm được tiếng thơm mà còn nhân tiện giữ Tần Nghi Ninh ở lại trong nhà tù vàng son này chuẩn bị tới tìm mọi lúc, Tôn thị liền thấy không đáng thay cho con gái.
Lúc này, Tần Nghi Ninh đã lệnh cho Hạnh Vũ và Phất Tuyết.
“Tỳ nữ của ta đã tới, đồ đạc của ta cũng được chở tới đủ, về sau cứ để bọn họ ở lại hầu hạ là được. Các ngươi có thể về cung được rồi.”
Hạnh Vũ, Phất Tuyết, cả Tiểu Ninh Tử và Tiểu Dương Tử đều lộ vẻ khó mà tin nổi.
Còn chưa thấy ai dám thẳng thừng đuổi người do Hoàng thượng phân tới như vậy!
“Hồi bẩm Huyền Tố chân nhân, ý Hoàng thượng là để chúng nô tỳ hầu hạ chân nhân.”
Đôi môi Tần Nghi Ninh hé mở nụ cười nhạt: “Hoàng thượng lệnh ta vấn tóc tu hành, nếu bên người còn mang theo cung nhân hầu hạ, vậy thì đâu có giống tu hành? Hôm nay nhà ta đã đưa người tới làm bạn, tất không cần người hầu trong cung nữa. Ta muốn thanh tu nơi này, thật sự cũng không cần tới nhiều người hầu hạ đến vậy. Nếu các ngươi sợ Hoàng thượng trách tội, vậy cứ bảo với Hoàng thượng đây là lệnh của ta.”
Nàng đã bị trói buộc nơi này, nếu bên cạnh còn không thể giữ được thân tín của mình mà phải dẫn theo những người ngoài này, tháng ngày như vậy cũng quá là tủi nhục.
Cả bốn đều là được chứng kiến tình cảm của Hoàng thượng với Tần Nghi Ninh, cũng từng thấy bản lĩnh của người này. Có thể khiến Hoàng thượng công khai trừng phạt Thục phi đã hầu hạ nhiều năm, còn có thể khiến Hoàng thượng năm lần bảy lượt nổi trận lôi đình, gầm thét giận dữ mà lại không nỡ động tới nàng một đầu ngón tay, nhân vật như vậy, bọn họ không đắc tội nổi.
Nghĩ thông suốt một điểm này, cả bốn người cùng hành lễ với Tần Hòe Viễn, Tôn thị và Tần Nghi Ninh rồi lui xuống.
Tần Nghi Ninh liền cười đưa Nhị Bạch cho Thu Lộ, cười nói: “Các ngươi tới rồi, ta mới có thể thư thả thoải mái. Các ngươi đi thu dọn hành lý trước đi, ta trò chuyện với phụ than, mẫu thân một lát.”
“Dạ.”
***
Thu Lộ, Ký Vân và Băng Đường cùng mang túi quần áo vào phòng trong.
Tần Nghi Ninh mời Tần Hòe Viễn và Tôn thị vào phòng chính ở tầng một ngồi xuống dùng trà.
Thấy không còn người ngoài, Tôn thị nắm tay Tần Nghi Ninh mà không ngừng được lệ tràn, miệng không dừng nổi lời nói: “Tội cho con, tội cho con quá.”
Vốn qua mấy ngày hành hạ trong cung, sức khỏe Tần Nghi Ninh không chỉ có không tốt hơn mà ngược lại còn càng thêm nghiêm trọng, lại thêm vì muốn qua mắt Hoàng đế và những người trong cung, cả tinh thần đã mệt mỏi cùng kiệt, nay nghe Tôn thị nói vậy, trong lòng lập tức chua xót, nước mắt suýt chút tràn mi.
Nàng mở to mắt, cố ép nước mắt chảy ngược vào trong, bấy giờ mới cười nói: “Mẫu thân đừng vì con mà lại đau lòng, con không thấy tội mệt gì hết. Tình thế bây giờ chính là như vậy, Hoàng thượng không nhân lúc nóng giận lấy mạng con đã là kết cục tốt nhất rồi. Có thể giữ được tính mạng, vậy vẫn còn có thể suy tính kĩ hơn.”
Thấy thần sắc của Tần Nghi Ninh vẫn tỉnh táo và ung dung quả giống Tần Hòe Viễn như y như đúc, Tôn thị lại xúc động gật đầu.
Tần Nghi Ninh thoáng nhìn ra hai bên, đoạn lệnh cho mấy người Ký Vân vừa mới cất hành lý xong xuôi và xuống lầu, “Các ngươi ra bên ngoài canh chừng, nhớ để ý xung quanh.”
Ký Vân, Băng Đường và Thu Lộ cũng biết Tần Nghi Ninh có chuyện quan trọng hơn muốn nói với Tần Hòe Viễn và Tôn thị, liền gật đầu lui ra ngoài.
Sau khi chắc chắn không còn ai nghe lén rồi, Tần Nghi Ninh mới thấp giọng nói: “Phụ thân, hai hôm nay ở trong cung, con có nghe được một vài chuyện, không biết người ở ngoài cung có biết không.”
“Chuyện gì?” Tần Hòe Viễn cẩn thận nghĩ lại, cũng nghĩ mãi mà không nghĩ ra được chuyện gì.
Tần Nghi Ninh nói: “Con nghe Tiêu ma ma, nhũ mẫu của Hoàng thượng nói, thuế lương thu được của năm nay đã bị Thái Thượng hoàng nửa đường cho người bán đi lấy tiền, lương thực vốn chưa từng được vận chuyển tới kinh thành, có phải có chuyện này không?”
Bởi lúc khai quốc, Thái Tông Hoàng đế đã cho lưu hành tiền giấy để thay thế một lượng lớn vàng bạc lưu thông, dùng để giảm bớt thất thoát vàng bạc có thể xảy ra trong lúc giao dịch lưu thông, thế nên những năm gần đây, tiền giấy là loại thông dụng nhất.
Nhưng bởi do tiền giấy mất giá, mà chất lượng cũ mới của tiền giấy cũng ảnh hưởng trực tiếp tới giá trị của mệnh giá tiền, vậy nên khi thu thuế, triều đình đều dùng phương thức thu hiện vật. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Với đất nước giàu có và sung túc ở phương nam như Đại Yên triều, mỗi lần thu thuế, tàu chuyên chở vận chuyển thuế lương sẽ chất đầy bến tàu, xe ngựa cũng chen ngập kinh đô.
Năm nay, tuy thời gian thu thuế còn chưa tới, rất nhiều vùng trồng lúa vẫn còn chưa thu hoạch. Nhưng trước khi Thái Thượng hoàng nhường vị thì đã tăng thêm mấy loại thuế, chẳng những bóc lột tất cả thương nhân và bách tính xung quanh kinh thành thêm một tầng da mà ngay dân chúng toàn quốc cũng bị tăng thêm một lần thuế.
Có thể tưởng tượng được, tô thuế năm nay nặng như vậy, thuế lương cũng chắc chắn cao hơn mọi năm trước, lại thêm đúng vào năm thiên tai, nhân họa liên miên, sợ tình cảnh dân chúng sẽ càng như dầu sôi lửa bỏng.
Mà Tần Nghi Ninh lại từng nghe Tiêu ma ma nói chuyện này với mấy người Hạnh Vũ khi họ chuyện phiếm riêng.
Trước khi thu thuế, Thái Thượng hoàng lại đã tăng cao tiền thuế, dùng lương thực đó bán lấy tiền.
Tần Hòe Viễn nghe mà trố mắt nghẹn họng, vừa sợ vừa giận.
“Nghi tỷ nhi, tin tức này là thật?”
“Có tám, chín phần mười là thật, con nghe từ chính nhũ mẫu của Hoàng thượng nói. Đề tài chuyện phiếm những lúc trà dư tửu hậu trong cung đều là từ những người thân cận của tầng trên. Nghe nói hôm ấy Hoàng thượng và Thái Thượng hoàng đã gây gổ to tiếng lắm, có người nghe được, nói thuế lương thu được năm nay vẫn chưa vận chuyển vào.”
Tần Hòe Viễn nhíu mày nói: “Nhưng người của bộ Hộ lại nói, đợi thêm nửa tháng nữa là thuế lương sẽ tới. Trước kia, lúc mới biết tin này, phụ thân đã khuyên can Thái Thượng hoàng, cái chuyện bóc lột dân chúng như thế này là một Hoàng đế sao có thể làm ra được? Nhưng đổi một cách nghĩ khác, chiến tranh đã đến giai đoạn cuối, trong lúc Hổ Bí quân bao vây kín kẽ các mặt kinh thành, khoản thuế lương này nói không chừng sẽ có tác dụng. Phải biết sau khi Hoàng thượng tăng thuế, thuế lương thu gom được năm nay đều được trữ cả trong kinh thành, có thể đủ cho quân binh và dân chúng cả thành dùng cả ba năm trong tình trạng bị vây khốn.”
“Ba năm?” Tần Nghi Ninh kinh ngạc nói: “Nhiều vậy cơ ạ! Nếu có được số lương thực này, kinh thành nhất định có thể tiếp tục kiên trì. Hổ Bí quân có mười vạn người, mặc dù kiêu dũng nhưng con đường tiếp tế quân nhu lại quá dài, hơn nữa Đại Chu mới khai quốc, lại phải xử lý cục diện rối rắm của Bắc Ký để lại, quốc khố đã sớm trống rỗng sau khi chinh chiến nhiều năm. Nếu chúng ta có thể có lượng lương thực đủ ăn trong ba năm, vậy sẽ chẳng cần lo Đại Chu không lui binh nữa.”
“Đúng vậy. Nhưng nếu điều con nói là thật, vậy chuyện sẽ không ổn rồi.”
Tần Hòe Viễn đập mạnh tay xuống bàn, hồi lâu mới nói: “Chuyện này ta đã biết. Khi trở về xin Hoàng thượng phái thị vệ tới bảo vệ con, nhất định ta sẽ làm rõ ràng việc này.”
Tần Nghi Ninh lo lắng nói, “Với tính tình đó của Thái Thượng hoàng, lúc dễ dàng chịu nhường vị như vậy con đã thấy lạ rồi. Khi lão trắng trợn bóc lột mồ hôi xương máu của nhân dân, con còn nghĩ, thân là Hoàng đế, làm như vậy thật là quá khó coi. Hôm nay xem ra, hắn đem bán tất cả lương thực thu được đổi thành tiền, e chính là để chừa lại đường lui cho mình.”