Uất Trì Yến giận tới trợn mắt nghiến răng.
Thái Thượng hoàng cũng cau mày quắc mắt chẳng kém, dáng vẻ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Uất Trì Yến.
Ninh Vương dọn dẹp triều đình, ép Thái Thượng hoàng không thể không hy sinh Hoàng hậu, nhường ngôi cho Uất Trì Yến. Trong một đêm đã mất đi nữ nhân yêu quý nhất và ngôi vị Hoàng đế quan trọng nhất, sao lão có thể không hận cho được?
Tâm trạng Uất Trì Yến lúc nào cũng chẳng tốt hơn gì. Sao hắn lại có một phụ thân vừa ngu ngốc lại ích kỷ đến vậy cơ chứ?
“Phụ hoàng, người cần nhiều bạc như vậy để làm gì? Hôm nay chiến sự đang lúc nguy nan, đánh giặc cũng phải cho người ăn ngựa no, rồi tiếp tế quân nhu, có chỗ nào không cần tới bạc? Các tướng sĩ lên sa trường chém đầu lâu bắn máu nóng, nếu trong thời khắc mấu chốt nhi thần lại không thể ra lương ra thưởng, người bảo nhi thần còn phục chúng thế nào được?”
“Vớ vẩn! Là bọn chúng phụ ta trước! Dựa vào đâu mà bắt ta phải lo lắng cho sống chết của bọn chúng? Làm lính thì phải chết trận sa trường, da ngựa bọc thây, đó mới là kết cục tốt nhất của bọn chúng! Chẳng lẽ lúc còn sống chúng chưa từng được hưởng lương bổng của Đại Yên ta?”
“Sao người có thể nói như vậy!” Uất Trì Yến trợn trừng mắt, khó mà tin tưởng nổi. Thái Thượng hoàng đây là hận thù cả mười ngàn binh lính đã dọn dẹp triều đình kia.
Hắn lại lần nữa đè xuống sự thất vọng trong lòng, cố gắng nói: “Coi như người mặc kệ bọn họ, vậy cũng nên để ý tới danh tiếng chứ? Hiện nay các triều thần đều rõ việc bạc trong quốc khố và nội khố đều đã bị vơ vét hết sạch, nếu người còn tiếp tục khăng khăng làm theo ý mình, vậy chắc chắn sẽ khiến toàn dân tức giận.”
“Phụ hoàng, bây giờ người quay về vẫn còn kịp. Cho dù người không lo nghĩ cho chiến sự, vậy cũng phải lo cho danh tiếng trăm năm của mình chứ. Huống hồ nếu không có số tiền này, lỡ may Hổ Bí quân bao vây kinh thành, dân thành toàn thành biết phải làm sao?”
Nói đến đây, nước mắt Uất Trì Yến đã sắp chảy tràn, “Phụ hoàng, sao người có thể bán hết thuế lương đi vậy được! Số lương thực đấy, đủ để kinh thành sử dụng cả ba năm đấy!”
Thái Thượng vẫn mãi duy trì sự im lặng, vẫn cứ cười khẩy nhìn Uất Trì Yến như thế, hồi lâu sau bỗng nhiên nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Uất Trì Yến.
“Tên phản tặc soán vị nhà ngươi, hôm nay lại còn không biết xấu hổ tới đây nói lý với ta à, ngươi có còn mặt mũi thể diện gì không hả! Đám ngu dân kia bị thế là đáng đời! Một đám ngu xuẩn, bị ngươi kích mấy câu là đã kích động, mắng ta là hôn quân! Rốt cuộc ta có chỗ nào có lỗi với bọn chúng?”
“Hôm nay ngươi đủ lông đủ cánh rồi, há miệng ngậm miệng đều là đạo lý lớn rồi, cũng biết nói giọng quan, dùng danh tiếng và ý dân tới để bắt ép người ta rồi? Ngươi kể đúng là Hoàng đế tốt đấy. Ta cũng phải nhìn thử xem, trong sử sách đời sau, rốt cuộc sẽ ghi lại cái tên bất hiếu soán vị như người thế nào!”
Uất Trì Yến bị chửi tới gương mặt đổi màu lúc xanh lúc trắng, môi run run, song đến một câu phản bác cũng không nói ra được.
Trong mắt phụ hoàng, từ nay về sau hắn cũng chỉ còn lại một thân phận như thế, chẳng lẽ còn có thể hi vọng vào tình thân vốn đã mỏng manh xưa nay hay sao?
Gió lớn phần phật, thổi cờ xí phấp phới.
Hoàn cảnh yên tĩnh không một tiếng động.
Uất Trì Yến hít sâu mấy hơi, mãi lâu sau mới gắng gượng tạm xua nỗi đau lòng. Hết lần này đến lần khác, hắn không ngừng cường điệu với chính mình “ngươi là Hoàng đế” “ngươi có trách nhiệm của mình” “nếu hắn đã không nhận đứa con trai này, vậy ngươi còn do dự gì nữa”…
Nhưng dù là như vậy, khi lần nữa mở miệng, giọng nói hắn vẫn khó nén run rẩy.
“Ngôi vị Hoàng đế là phụ hoàng nhường lại cho nhi thần, sao có thể nói là nhi thần soán vị? Còn chữ phản tặc này, trẫm không gánh vác nổi! Trong lúc tại vị, phụ hoàng bị yêu hậu đầu độc, những ức hiếp bách tính chẳng lẽ còn ít? Yêu hậu đến thịt người cũng dám ăn, dân chúng vô tội cũng dám giết, phụ hoàng chẳng những mặc kệ mà còn trợ giúp làm điều ác, chẳng lẽ phụ hoàng quên câu nước có thể nâng thuyền cũng có thể dìm thuyền?”
“Nực cười!” Hai mắt Thái Thượng hoàng đã vằn đỏ: “Ngươi bớt nói những lời chê cười đó với ta đi! Hoàng đế là ta không thành công, nhưng ít ra vẫn tốt hơn tên tiểu nhân mắt chuột chẳng có lấy một đóng góp gì như ngươi!”
Uất Trì Yến siết chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt lạnh dần: “Đã như vậy, thế phụ hoàng xin thứ cho nhi thần không thể cho phép người xuất hành.”
Uất Trì Yến vẫy tay với phía sau. Nhận được chỉ lệnh, Kim Ngô vệ và Ngự Tiền thị vệ tức khắc xông ra từ bống tối, bao vây kín kẽ xung quanh bế tàu.
Thái Thượng hoàng xanh hết mặt mày, tức giận hét: “Ngươi muốn làm gì?”
“Phụ hoàng yên tâm, nhi thần làm vậy cũng chỉ vì muốn bảo vệ người chu toàn. Hiện nay phía ngoài binh mã loạn lạc, quả thực không thích hợp cho việc xuất hành du ngoạn. Lỡ đâu bị người Đại Chu bắt được làm con tin, người nói xem nhi thần nên vì người, hay là vì tình hình chiến sự đây?”
Thái Thượng hoàng cắn răng nghiến lợi, trợn to mắt trừng Uất Trì Yến. Nghe giọng điệu của hắn vừa rồi, hình như lại có hơi giông giống dáng vẻ khi nói chuyện của Tần Hòe Viễn.
Từ khi còn tại vị, Tần Hòe Viễn chính là Thái sư do tự tay lão sắc phong. Tuy về sau đã chuyển sang tin tưởng Tào gia có thể liên hệ với Tác - ta, nhưng dù sao lúc đầu cũng đã giao mật thám mặt nạ bạc cho Tần Hòe Viễn để cầm chân Tào gia, từ đó có thể thấy được thái độ của Thái Thượng hoàng đối với Tần Hòe Viễn suy cho cùng vẫn có chỗ hơn thường.
Chẳng qua hôm nay, xem ra vị Đế sư do lão tự tay lựa chọn này, tựa hồ có hơi làm quá trách nhiệm, thế mà lại một tay bồi dưỡng khiến Uất Trì Yến đối nghịch với lão.
“Đây là ý của ngươi?” Thái Thượng hoàng hỏi Tần Hòe Viễn.
Tần Hòe Viễn vội vàng hành lễ: “Thần không dám.”
“Ngươi không dám?” Thái Thượng hoàng cười lạnh: “Đám người các ngươi, đúng là cháy nhà lòi mặt chuột! Muốn giữ ta lại, được thôi! Nhưng các ngươi muốn biết tung tích của chỗ bạc kia, đừng hòng!”
Trán Uất Trì Yến nổi cả gân xanh, răng cắn chặt, gằn giọng: “Đưa Thái Thượng hoàng trở về tẩm cung. Thái Thượng hoàng đã có tuổi, cần phải tĩnh dưỡng. Nếu không có việc quan trọng, bất kì ai cũng không được quấy rầy Hoàng thượng thanh tu.”
“Dạ.” Bọn thị vệ bao vây tầng tầng lớp lớp xung quanh Thái Thượng hoàng.
Thái Thượng hoàng giận mà mặt đỏ tới tận mang tai: “Các ngươi dám!”
“Bọn thị vệ cũng chỉ đang bảo vệ Thái Thượng hoàng thôi. Thái Thượng hoàng bớt giận.” Uất Trì Yến né người nhường đường, “Còn không đưa Thái Thượng hoàng trở về!”
Bọn thị vệ không do dự nữa, nhanh chóng lôi Thái Thượng hoàng lên xe ngựa, điều khiển xe chạy về hướng Hoàng cung.
Mắt thấy tân đế thay đổi tác phong ôn hòa hàng ngày, ấy vậy lại trầm mặt nặng mày, thủ đoạn dữ dội bất chấp cái nhìn của thiên hạ, những lão thần cùng xuất hành với Thái Thượng hoàng đều sợ hãi không thôi.
Uất Trì Yến nói: “Các ngươi đều trở về trước đi.”
Mọi người thở ra một hơi dài, hành lễ nói: “Đa tạ Hoàng thượng!” Đoạn cùng kéo cả gia đình nháo nhác rời khỏi bến thuyền.
Tần Hòe Viễn thoáng nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, có lẽ những người này sẽ biết tung tích của số bạc kia.”
Uất Trì Yến nghi hoặc ngoảnh nhìn Tần Hòe Viễn, “Tần Thái sư sao lại nói như vậy?”
Tần Hòe Viễn thầm thấy bất lực trong lòng, chỉ có thể nói tiếp: “Thái Thượng hoàng lấy được một khoản tiền lớn như vậy liền dự định lên thuyền đi chơi, lại còn mang theo một đám lão thần dạn dày kinh nghiệm và tất cả gia quyến trong nhà. Hoàng thượng, người cảm thấy Thái Thượng hoàng muốn làm gì?”
Uất Trì Yến mờ mịt lắc đầu.
“Trẫm không hiểu.”
Tần Hòe Viễn không nói lời nào. Thần tử có ý kiến cũng không thể nói quá chi tiết. Có đôi khi, nói khi toàn vẹn sẽ khiến Hoàng thượng cảm thấy kẻ đó đang lấy trí tuệ của mình để lên mặt, cũng dễ dàng khiến ngày sau Hoàng thượng lại quay về chỉ trích mình làm sai.
Thế nên có một số việc, điều hắn cần làm không phải nói thẳng ra mà là dẫn dắt Hoàng thượng nghĩ theo phương hướng chính xác. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Uất Trì Yến vắt hết óc suy nghĩ, nghĩ được thời gian chừng một nén hương thì bỗng hoảng hốt quay đầu nhìn Tần Hòe Viễn, nhỏ giọng khàn khàn nói: “Chẳng lẽ Phụ hoàng muốn bỏ đi, ra ngoài lập nên một triều Đại Yên khác?”
Tần Hòe Viễn thở phào nhẹ nhõm, may mà Hoàng thượng vẫn chưa phải là quá ngốc.
Liền nghiêm túc gật đầu: “Suy đoán của Hoàng thượng hẳn là không sai.”