CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh đặt chén thuốc xuống, vội vàng nắm tay Bàng Kiêu, quáng quàng tìm chỗ giấu người ở xung quanh.



Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, Bàng Kiêu cười hì hì, thường thấy nàng vững vàng, giỏi mưu tính, trầm tĩnh như ánh trăng, cũng đã khiến người khác cảm thấy vô cùng trìu mến rồi, không ngờ lúc nàng hoảng loạn lại càng đáng yêu như vậy!



Tần Nghi Ninh lườm hắn: “Chàng còn cười! Bây giờ là lúc nào rồi? Hay là chàng chui vào ngăn tủ đi… Mà không được, chàng cao lớn như vậy, chui vào cũng không vừa! Chàng đến tịnh phòng tạm lánh vậy!”



Nói rồi, nàng đẩy hắn vào tịnh phòng, cũng không quên thấp giọng căn dặn: “Dù thế nào chàng cũng đừng lên tiếng. Để mẫu thân ta biết được, la hét ầm ĩ lên là không xong đâu!”



Bàng Kiêu thấy nàng căng thẳng như vậy, vừa đi vừa cúi đầu cười: “Hai đứa mình giống như một đôi chim uyên ương bị tóm quá hả?”



“Nói gì vậy? Dáng vẻ chàng đường đường, sao miệng cứ thốt ra những lời lẽ như vậy chứ!” Tần Nghi Ninh đưa hắn ẩn sau cửa tịnh phòng: “Bảo chàng trốn, còn không phải vì muốn tốt cho chàng sao?”



“Biết, ta biết mà.” Bàng Kiêu ôm chầm Tần Nghi Ninh, môi chạm vào môi nàng một chút.



Mặt Tần Nghi Ninh đỏ lên, muốn đẩy hắn ra, lại sợ động đến vết thương của hắn, không dám vùng vẫy quá mức, đành véo vào cánh tay hắn; “Đừng có làm loạn, ta đã nghe tiếng chân của mẫu thân bước lên lầu rồi!”



“Không đau chút nào.” Bàng Kiêu cười xòa, lại hôn lên trán nàng, rồi mới thỏa mãn buông nàng ra.



Tần Nghi Ninh trừng mắt nhìn hắn, vỗ vỗ lên gương mặt đang nóng lên, vừa chỉnh lại quần áo, vừa trấn tĩnh lại, bước ra ngoài nghênh đón.



Nang không thể để Tôn thị phát hiện ra Bàng Kiêu.



Đây không chỉ đơn thuần là vấn đề danh dự của tiểu thư khuê các, mà còn liên quan tới quan hệ giữa hai nước.



Nàng có thể phân biệt chiến tranh và tình cảm thành hai chuyện khác nhau, nhưng chưa chắc người khác có thể làm được như vậy. Nếu người chủ soái quân đội như Bàng Kiêu sa lưới, thì đối với Đại Yên, thực sự là một đại sự vô cùng đáng mừng, nàng không thể đảm bảo là người nhà của mình sẽ không giao nộp hắn.



Nếu hắn dám mạo hiểm đến thăm nàng, nàng không thể để hắn vì nàng mà gặp nạn.



Khi đi tới trước cửa, Tần Nghi Ninh đã lấy lại bình tĩnh, Tôn thị cũng đã được Kim ma ma và Băng Đường dìu đỡ bước lên lầu.



“Mẫu thân, sao người tới giờ này?” Tần Nghi Ninh mỉm cười đõ lấy cánh tay Tôn thị, hai người ngồi xuống gian ngoài.



“Ở không buồn chán, ta muốn tới nói chuyện với con.” Tôn thị quan sát vẻ mặt Tần Nghi Ninh: “Trong người con còn chưa khỏe sao? Ta thấy Băng Đường lại sắc thuốc rồi.”



“Con không sao, đó là thuốc bổ.” Tần Nghi Ninh mỉm cười nhìn về phía Băng Đường.



Băng Đường liền phối hợp giải thích: “Phu nhân đừng lo lắng, thân thể cô nương chỉ cần điều dưỡng cẩn thận, uống thêm thuốc bổ, sẽ nhanh chóng khỏe khoắn trở lại.”



Lúc này Tôn thị mới yên tâm, gật đầu nói: “Thuốc đã sắc xong rồi, thì con uống đi.” Vừa nói, bà vừa bưng chén thuốc dành cho Bàng Kiêu tới cho Tần Nghi Ninh.



Ở trong tịnh phòng, Bàng Kiêu hơi lo lắng.



Ký Vân và Băng Đường liếc nhìn nhau.



Ký Vân và Bàng Kiêu đều không biết thuốc này có hại cho cơ thể của Tần Nghi Ninh hay không.



Băng Đường thì hơi buồn cười.



Đừng thấy thường ngày Tần Nghi Ninh uống thuốc rất gọn gàng, không chút nhăn mặt nhíu mày, nhưng Băng Đường biết Tần Nghi Ninh rất sợ đắng, bởi vì lúc nói chuyện phiếm, nàng từng hỏi Băng Đường, có thể thêm chút cam thảo vào thuốc không.



Hai tỳ nữ đều nhìn chằm chằm Tần Nghi Ninh, xem nàng làm thế nào ứng đối.



Tần Nghi Ninh cũng hết sức bình tĩnh đặt chén thuốc lên bàn, nói: “Lát nữa con uống, thuốc còn rất nóng. Hơn nữa con vừa mới uống thuốc khác, Băng Đường nói hai loại thuốc này không nên uống liên tiếp nhau như vậy.”

Nguồn : Vietwriter.vn

Ký Vân thở phào nhẹ nhõm, thầm khen Tần Nghi Ninh nhanh trí.



Băng Đường cúi đầu cố nhịn cười.



Tần Nghi Ninh làm như không nhìn thấy vẻ mặt của hai tỳ nữ, cười hỏi Tôn thị: “Thường ngày vào giờ này mẫu thân đều đã ngủ rồi, hôm nay chắc là vì lo lắng chuyện của phụ thân?”



“Ừ.” Tôn thị hơi buồn bực gật đầu.



Sau khi tiếp nhận chức vụ đại nguyên soái, An Quốc công Lý Miễn liền bắt đầu né tránh không đánh. Hổ Bí quân vô cùng dũng mãnh, Bàng Kiêu lại giỏi bày binh bố trận, so với hắn, trí dũng của An Quốc công không bằng Ninh Vương, gần một tháng nay chịu biết bao nhiêu tổn thất, ba mươi lăm vạn binh mã giữ thành, đã mất đi hơn ba vạn.



Cho dù Uất Trì Yến không giỏi về quyền mưu cũng nhận thấy tình trạng này cứ tiếp tục là không ổn, do đó hôm qua hắn bổ nhiệm Tần Hòe Viễn làm quân sư, ra ngoài thành hỗ trợ An Quốc công tác chiến.



Sau khi Tần Hòe Viễn lên đường, Tào Vũ Tình lại lặng lẽ mang hành lý, quần áo ra ngoài.



Lúc Tần phủ gặp nạn, mật thám mặt nạ bạc đã tới bảo vệ. Lúc Tần phủ khôi phục, Tào Vũ Tình cũng dẫn mật thám mặt nạ bạc tới trợ uy. Hôm nay người ngoài không biết, nhưng mọi người trong Tần gia đều biết, vị đại mỹ nhân yểu điệu này thật ra là người cầm đầu của mật thám mặt nạ bạc dưới tay Thái Thượng hoàng.



Tôn thị rất vui mừng khi bên người Tần Hòe Viễn có một cao thủ như Tào Vũ Tình theo bảo vệ.



Thế nhưng vừa nghĩ tới Tào Vũ Tình trẻ tuổi xinh đẹp, lại có võ công trác tuyệt, lại chân tình với Tần Hòe Viễn, ở trên chiến trường rất khó nói sẽ không trải qua một số chuyện cùng chung hoạn nạn, chuyện này làm Tôn thị vừa chua xót vừa khổ sở, thậm chí mất ngủ, chỉ có điều, nỗi niềm quẫn bách của mình, bà sẽ không nói với con gái.



Tần Nghi Ninh nhìn vẻ mặt thoáng cái biến đổi của Tôn thị, trong lòng đã đoán ra hơn phân nửa.



Nhưng chuyện của cha mẹ, một người con như nàng không được phép nhiều lời, phụ thân cũng không phải người không nạp thiếp, hôm nay Tào gia đã bị diệt, Thái Thượng hoàng cũng vì chuyện giấu bạc mà bị Uất Trì Yến giam lỏng, Tào Vũ Tình trở thành lục bình mất rễ, trong tay nắm giữ mật thám, mặt nạ bạc, nhưng hôm nay nàng đã toàn tâm toàn ý với Tần gia. Mà Thái Thượng hoàng dường như cũng không định thu hồi lại mật thám mặt nạ bạc.



Phụ thân đang tuổi tráng niên, lại có dũng có mưu, vô cùng anh tuấn, Tào Vũ Tình yêu phụ thân sâu sắc nhiều năm, có thể thấy được nàng ta toàn tâm toàn ý với phụ thân. Trước kia do doc Thái Thượng hoàng kiềm chế, hôm nay nỗi lo về sau đã không còn, việc thép trải qua tôi luyện trăm lần cũng có thể trở thành mềm mại quốn được quanh đầu ngón tay, cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận.



Chỉ là, việc này mặc dù xảy ra hợp tới mức nào, đối với vợ cả mà nói, cũng rất khổ sở.



Nàng muốn khuyên mẫu thân, nhưng Tôn thị không nói ra, nàng cũng không tiện hỏi nhiều, ngược lại chạm tới nỗi đau của bà, đành nói: “Mẫu thân đừng lo lắng, nghe nói hai ngày nay An Quốc công đã bắt đầu né tránh không đánh, phụ thân đương nhiên không có gì nguy hiểm. Cho dù có chiến sự, phụ thân cũng không nhất định phải ra tiền tuyến, mẫu thân cứ yên tâm.”



Tôn thị gật đầu, liền cố gắng tỏ ra vui cười nói chuyện một hồi với Tần Nghi Ninh, tuy nhiên chỉ sau một lát, bà đã không còn hứng thú nói chuyện, bèn dẫn Kim ma ma trở về.



Tần Nghi Ninh tiễn Tôn thị đến dưới lâu, khi trở về phòng, tâm trạng nàng hơi nặng nề. Tới trước cửa phòng, nàng mới nhớ Bàng Kiêu vẫn còn ở trong phòng, liền quay đầu lại nói với Ký Vân và Băng Đường: “Các ngươi đều nghỉ ngơi đi thôi, đêm nay không cần các ngươi trực đêm.”



Băng Đường nhướng mày mỉm cười nhìn Tần Nghi Ninh, nụ cười đầy châm chọc, khiến Tần Nghi Ninh xấu hổ, mặt mày đỏ bừng.



Ký Vân cũng cố nín cười, nhưng hành động lại rất trung thành với chủ, hành lễ xong, liền nắm tay Băng Đường kéo đi.



Khi đẩy cửa ra, Tần Nghi Ninh hơi căng thẳng.



Nhưng nghĩ lại, đây chính là phòng của nàng! Nàng trở về phòng của mình thì có gì phải căng thẳng chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi