"Cô nương.” Băng Đường bưng khay đặt lên cái bàn bát tiên phía ngoài, đoạn vào phòng trong vén rèm móc vào cái móc bạc hình hoa hải đường.
Tần Nghi Ninh hỏi: “Bây giờ là giờ gì?”
“Cô nương, đã đầy giờ Tỵ rồi.”
“Ta lại ngủ lâu như vậy?”
“Đúng vậy, lâu lắm rồi cô nương không ngủ sâu như vậy, Vương gia còn bảo nô tỳ không được gọi người, để người ngủ tới khi nào tự tỉnh thì thôi.” Băng Đường tủm tỉm cười phủ thêm áo cho nàng, nhẹ tay vuốt mái tóc dài bị ém gọn dưới áo ra ngoài, “Cô nương, tối qua Vương gia có làm gì với người…”
“Nha đầu hư hỏng này.” Tần Nghi Ninh ngượng chín mặt, trợn mắt nguýt Băng Đường.
Băng Đường càng cười tươi hơn.
Nghe Tần Nghi Ninh đã dậy, Ký Vân và Thu Lộ cũng đi vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, tuy không hỏi thẳng thừng như Băng Đường, song thần sắc hai người cũng đều có vẻ chọc ghẹo.
Tần Nghi Ninh cố bình tĩnh, chỉ đành làm như không thấy, đoạn cầm một đôi bông tai trân châu hình tử đinh hương đeo lên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Vương gia đâu?”
Băng Đường nhỏ giọng đáp: “Trời chưa sáng, Vương gia đã dậy rồi. Ăn điểm tâm, uống thuốc xong, nô tỳ lại đổi thuốc băng bó lại cho Vương gia. Thấy người ngủ say quá nên Vương gia không gọi, nói phải đi sắp xếp cho bốn Tinh Hổ vệ xong thì liền mở cửa sổ chạy đi.”
Tần Nghi Ninh liền gật đầu, biết hẳn hắn đi để lo chuyện sắp xếp thị vệ cho phụ thân.
Tuy cảm thấy hắn là người Đại Chu, trong lúc chiến tranh còn cho thân vệ của mình đi bảo vệ quân sự triều Yên thì sẽ dễ khiến thủ hạ bất mãn phản đối, nhưng Tần Nghi Ninh tin chắc với năng lực của Bàng Kiêu thì có thể xử lý ổn thỏa.
Tần Nghi Ninh đi thỉnh an lão Thái Quân với Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh như thường ngày, lại nói chuyện với Tôn thị một lúc rồi mới trở về Thạc Nhân Trai.
Cả ngày nàng không bước ra cửa, chỉ chờ yên ở Thạc Nhân Trai, ngờ đâu đến tối muộn cũng không thấy Bàng Kiêu trở lại, song lại chờ được Mục Tĩnh Hồ.
“Hồ ly đã định về rồi, nhưng đúng lúc có việc gấp, hắn đành mang Hổ Tử vội vã rời đi. Để ta tới xin lỗi cô nương, lần sau có cơ hội sẽ tới thăm nữa.” Mục Tĩnh Hồ tự nhiên quan sát sắc mặt Tần Nghi Ninh, hình như sợ nàng giận Bàng Kiêu nên còn liên tục giải thích không ngơi miệng.
“Cô đừng trách hắn, hắn cũng không còn cách nào, đều bị đám người Hoàng thượng ức hiếp không ra hồn người rồi. Đến gặp cô nương một lần cũng thật không dễ. Hắn mạo hiểm tới đây, không chỉ sẽ bị người Đại Yên theo dõi nhìn vào mà ngay bên Đại Chu kì thật cũng có không ít người để ý mỗi một hành động của hắn. Lần này hình như là người bên Đại Chu phát hiện hắn tự tiện rời cương vị, nghi ngờ hắn câu kết với địch.”
Nói đến đây, chính Mục Tĩnh Hồ cũng có vẻ lo lắng, nói: “Ta thấy triều đình Đại Chu cũng không yên ổn gì, cũng công kích lẫn nhau, không để ý tới an nguy đất nước, nhưng mưu hại người tài thì lại làm rất giỏi.”
Sao Tần Nghi Ninh có thể không biết chỗ khó xử của Bàng Kiêu? Vốn là hắn mạo hiểm tìm tới, nàng đã hết sức cảm động, sao có thể vì vậy mà trách hắn?
Chẳng qua giờ nghe Mục Tĩnh Hồ nói vậy, biết tình hình của Bàng Kiêu trong triều lại khó khăn như vậy, trong lòng lại càng thêm lo lắng.
“Mục công tử, công tử có thể cho ta biết thêm về tình hình của hắn ở Đại Chu được không?”
Mục Tĩnh Hồ rất sợ con cáo già họ Bàng này không từ mà biệt sẽ chọc giận Tần Nghi Ninh, làm ảnh hưởng đến đường cưới vợ của hắn, thế nên giờ nghe Tần Nghi Ninh hỏi vậy thì tất rất nguyện lòng thay Bàng hồ ly than thở một phen.
Mục Tĩnh Hồ liền khai tuốt tuột những gì mình biết.
“Cô nương ở Đại Yên, thấy hắn dẫn quân tung hoành ngang dọc, cảm thấy hắn tay có quân giỏi, trong quân có uy tín, bên ngoài thừa uy danh, đúng là vinh quang không gì bằng, nhưng lại không biết thật ra hắn vẫn luôn bị Hoàng đế đè trên đầu trên cổ. Chuyện kết nghĩa kim lan giữa ba người Hoàng đế Lý Khải Thiên, Định Bắc Hầu Quý Trạch Vũ và hồ ly khi trước, cô nương có biết không?”
Tần Nghi Ninh gật đầu: “Chuyện này cả thiên hạ đều biết.”
“Nhưng nhất định cô vẫn chưa biết, rằng lúc đầu sư bá ta lại tính mệnh cho ba người này đã nói thế nào. Sinh trong thời loạn, yêu hồ giáng phàm làm loạn triều cương, diệt khí vận tiền triều, ba hung tinh: Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát, phụ tá Tử Vi Đế Tinh lên đỉnh, tạo nên thái bình thịnh thế.”
“Sao Tham Lang rơi vào đồng cỏ phương Bắc. Còn Phá Quân, Thất Sát và Tử Vi Đế Tinh thì ứng vào Lý Khải Thiên, Lý Trạch Vũ và hồ ly.”
“Công tử… nói là sư bá người từng tính mệnh cho ba người họ? Công tử là sư chất của Thiên Cơ Tử?” Tần Nghi Ninh hết sức kinh ngạc.
Mục Tĩnh Hồ bưng kín miệng, nét mặt sững sờ, rõ một vẻ như vừa nuốt cả quả trứng gà sống.
Lỡ miệng rồi!
Vì chuyện cưới vợ của hồ ly, hắn lại còn tiết lộ cả gốc gác…
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Trông sắc mặt hắn như vậy, Tần Nghi Ninh liền chuyển giọng hiểu ý: “Mục công tử yên tâm, nếu công tử đã chân thật đối đãi, ta quyết sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài. Những lời Mục công tử đã nói hôm nay, nhất định sẽ chỉ có ta được biết.”
Mục Tĩnh Hồ nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của Tần Nghi Ninh, chậm rãi gật đầu, đáp: “Được, vậy ta tin tưởng cô nương, dù sao cô cũng không biết thật ra ta và sư bá…” Lời nói bỗng chốc im bặt.
Mục Tĩnh Hồ đập mạnh một cái vào đầu.
Thiếu chút nữa hắn đã kích động phun luôn lời “thật ra ta và sư bá chính là thầy trò” ra luôn rồi.
Mục Tĩnh Hồ vội lúng túng chuyển sang chủ đề khác, tiếp: “Sau khi sư bá ta tính mệnh cho bọn họ, vốn nghĩ có thể nhanh chóng thăng quan tiến chức, nhưng khi Lý Khải Thiên leo lên ngôi vị Hoàng đế thì người lại nhanh chân bỏ chạy. Cô nương đoán thử xem là tại sao?”
Đầu óc Tần Nghi Ninh đã nhanh chóng vận chuyển, bấy giờ sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ, Bàng Chi Hi mới là Tử Vi Đế Tinh?”
Mục Tĩnh Hồ ngạc nhiên hỏi: “Sao cô nương nghĩ ra được? Sao cô lại thông minh thế cơ chứ!”
Đúng là gian xảo không khác gì hồ ly!
Trước Mục công tử có hơi ngốc này, Tần Nghi Ninh biết không thể giữ cách nói chuyện chỉ nói một nửa mà nhất định phải nói thẳng không giấu giếm điều gì. Người ta đã nói luôn việc mình là sư chất của Thiên Cơ Tử, nàng cũng không thể giữ bí mật riêng.
“Mục công tử vừa mới nói rồi. Mục công tử vừa nói hoàn cảnh của Chi Hi ở Đại Chu hết sức khó khăn, lại nói chuyện Thiên Cơ Tử đoán mệnh, vậy lý do Chu đế làm khó Chi Hi đã rõ ràng, lại thêm thứ tự của ba sao Phá Quân, Thất Sát và Tử Vi công tử vừa nói, câu trả lời không cần nói nhiều cũng đoán được ngay. Xưa nay ta nghe nói Lý Khải Thiên là người cẩn thận đa nghi, trầm ổn hay suy nghĩ. Một đế vương, làm sao lại hình thành tính cách đa nghi như vậy? Nguyên nhân chỉ có một, chính là hắn đang chột dạ.”
Tần Nghi Ninh nheo mắt, nói: “Đế vị của hắn có được không đường hoàng, đương nhiên ngày đêm lo nghĩ sẽ có người cướp lấy, cho rằng ai cũng đang tính toán hắn.”
Mục Tĩnh Hồ bật ngón tay cái bội phục: “Nếu không sao lại nói không phải người một nhà thì không vào chung một cửa. Cô nương và hồ ly đều thông minh y như nhau vậy. Đúng là như vậy, sau khi sư bá ta biết được Tử Vi Đế Tinh thực sự không lên ngôi thì lập tức trốn ngay. Những điều ta vừa nói, có lẽ cô nương đã biết từ trước, cũng có thể còn chưa biết, nhưng cô nương nên biết một điều này. Sau khi Phá Quân lên ngôi, tất nhiên rất sợ bị Tử Vi Đế Tinh cắn trả.”
“Những lời tiên đoán này, có lẽ người bình thường thì còn có thể an ủi mình cho là những lời này không chuẩn, nhưng Lý Khải Thiên thì nhất định sẽ thà tin là có còn hơn tin không. Chẳng qua Bàng hồ ly cũng không phải kẻ vô dụng, danh vọng của hắn trong quân đội và triều đình Đại Chu thật sự cao đến mức khiến người giận sôi gan, đừng nói Hổ Bí quân dưới tay hắn, ngay đến đại quân Bình Nam và quân Định Bắc của Quý Trạch Vũ, chỉ cần Bàng Chi Hi muốn điều động cũng chỉ là chuyện một cái phẩy tay. Hắn chính là một cái binh phù sống!” Mục Tĩnh Hồ nói tới nhiệt huyết sôi trào, vỗ bàn một cái đầy bội phục.