Ngay khi phía ngoài, tướng sĩ Hổ Bí quân đang la hét đòi bằm thây Triệu Nguyệt Thủy thành ngàn mảnh vạn mảnh, Hổ Tử đã bước nhanh vào trong lều, tiến tới nhỏ giọng nói bên tai Bàng Kiêu: “Vương gia, bên ngoài hỗn loạn như vậy, sợ sẽ không dễ thu xếp hậu quả, người thật sự định giết Triệu Nguyệt Thủy?”
Bàng Kiêu ngước mắt đáp: “Đương nhiên là thật. Hắn tới thành Hề Hoa này tác oai tác quái, khiến dân chúng oán giận, bản vương giết hắn cũng chỉ để bình ổn lòng quân. Huống hồ việc hắn mua bán tin tức quân cơ đã có bằng cớ đầy đủ, không thể nói là bản vương trị oan cho hắn được.”
“Nhưng Triệu Nguyệt Thủy chính là tai mắt của Hoàng thượng, Vương gia giết hắn chính là công khai chống đối Hoàng thượng, sợ rằng sẽ khiến tiểu nhân đứng sau xúi giục thêm dầu, khiến Thánh thượng còn kiêng kị người hơn.”
Bàng Kiêu cười lạnh một tiếng, hỏi lại: “Ngươi tưởng chuyện lần này chỉ là ý của một mình tên hoạn quan đó thôi sao? Ngày thường hắn tác oai tác quái trong thành, tuy vẫn ra vẻ ngay thẳng cứng cỏi đấy, nhưng trước mặt bản vương không phải vẫn thu mình không dám kiêu ngạo? Cho dù trong lòng xem thường bản vương nhưng ngoài mặt thì lại giả dối lấy lòng quen rồi. Hôm nay thế mà dám chỉ trích bản vương, ngươi cho rằng lá gan của hắn tới từ đâu?”
Hổ Tử nghe vậy sắc mặt bỗng biến đổi, hít vào một hơi khí lạnh, “Vương gia, ý người là chuyện lần này do Thánh thượng bày mưu đặt kế?”
Bàng Kiêu lắc đầu, “Thánh thượng là người thông minh. Bản vương vẫn còn chỗ hữu dụng, hắn sẽ không tự bê đá đập chân mình. Nhất định là Lệ Quan Văn nhìn ra manh mối gì đó, nên mới xúi giục Triệu Nguyệt Thủy.”
“Vậy cũng đủ khó rồi mà!” Mặt mày Hổ Tử trắng bệch.
Sự kiêng kỵ của Thánh thượng với Vương gia không phải chuyện mới ngày một ngày hai. Vương gia càng chiến giỏi, công lao càng lớn, Thánh thượng càng thêm lòng kiêng kỵ. Lệ Quan Văn là thái giám cận thân của Hoàng thượng, chỉ bằng việc hắn có thể ngồi vững vị trí thái giám chấp bút của Tư lễ giám đã đủ nói rõ người này nhất định thông minh, lại có tâm tư sâu kín.
Thử hỏi, một người như vậy, nào có thể đoán lầm ý tứ của Thánh thượng đối với Bàng Kiêu?
Dẫu đã sớm biết Thánh thượng chính là người như vậy, song lúc này Hổ Tử vẫn kinh hãi đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Đúng lúc này, cửa lều bỗng bị vén lên, Trịnh Bồi mặc áo dài thẳng màu xanh đậm bước nhanh tới, lo lắng nói: “Vương gia.”
“Trịnh tiên sinh tới rồi. Ngồi đi.” Bàng Kiêu hất hàm ra hiệu với Trịnh Bồi.
Hổ Tử bưng cái ghế xếp tới, mở ghế ra rồi chắp tay với Trịnh Bồi, thái độ khách sáo và xa cách so với người thân mật vừa nãy thì hệt như là hai người.
Trịnh Bồi buồn bã trong lòng, trước là hành lễ với Bàng Kiêu, không chịu ngồi yên ổn đã lo lắng thưa: “Xin Vương gia nghĩ lại, Triệu Nguyệt Thủy kia là nghĩa tử của Lệ Quan Văn, nếu người giết Triệu Nguyệt Thủy, nhất định sẽ đắc tội Lệ Quan Văn. Lệ Quan Văn là người có tiếng nói trước mặt Hoàng thượng, hắn ta nịnh hót thì không thấy, nhưng gièm pha tất hay tác hại, người không thể lỗ mãng được.”
“Nếu giết Triệu Nguyệt Thủy, nhất định sẽ chọc Thiên tử tức giận. Thánh thượng vốn độc đoán, kiêng kỵ nhất chính là những chuyện tiền trảm hậu tấu thế này. Triệu Nguyệt Thủy lại là người Thánh thượng phái tới giám sát Vương gia, người có muốn đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Để ngày sau có thể đứng vững trên triều đình, xin Vương gia hãy cẩn thận cân nhắc lời ta.”
Nói đến đây, Trịnh Bồi lại đứng dậy thi lễ.
Bàng Kiêu cười thản nhiên, mặt mũi dưới ánh nến có vẻ rất mực ôn hòa: “Trịnh tiên sinh xin hãy ngồi xuống nói chuyện.”
Cuối cùng cũng không trả lời Trịnh Bồi.
Trong lòng Trịnh Bồi buồn lắm. Ông ta biết trước kia, kể từ khi ông ta âm thầm mật báo mọi cử động của Bàng Kiêu cho Thánh thượng thì đã hoàn toàn đẩy người thanh niên này ra xa mình. Bàng Kiêu đã không còn tin tưởng ông ta nữa.
Nhưng ông ta lại không thể hoàn toàn mặc kệ mọi chuyện liên quan tới Bàng Kiêu, vì nói gì thì Bàng Kiêu cũng là huyết mạch của Bàng Trung Chính.
Trịnh Bồi chậm rãi ngồi về ghế xếp, nhìn Bàng Kiêu đầy mong đợi.
“Lời Trịnh tiên sinh cũng có lý.” Bàng Kiêu thản nhiên lên tiếng, ngữ khí tựa như không phải đang bàn một chuyện đại sự có liên quan tới tiền đồ thậm chí sinh tử của mình mà chỉ qua loa như đang phiếm chuyện.
“Với sự thông minh của Trịnh tiên sinh, hẳn phải rõ cho dù bản vương không giết Triệu Nguyệt Thủy thì một số chuyện đã là chuyện chắc chắn phải xảy ra. Có những người vốn không ưa bản vương, thì có làm sao cũng vẫn như thế.”
Hô hấp của Trịnh Bồi như ngưng động, hồi lâu sau vẫn không cho ra được một câu trả lời thích hợp.
Ông ta biết Bàng Kiêu là người thông minh, hoàn toàn không thể chỉ dùng một vài lời lẽ qua loa để lừa gạt.
Lời Bàng Kiêu nói chính là sự thật. Sự kiêng kỵ của Thánh thượng đối với hắn sẽ không vì vậy mà giảm bớt phân nửa, những cựu thần của Bắc Ký đầu hàng sẽ không vì vậy mà thay đổi cái nhìn với Bàng Kiêu.
“Bản vương biết lần này Trịnh tiên sinh đúng thật lo nghĩ cho bản vương, nhưng hiện tại tin chắc Trịnh tiên sinh cũng đã nghĩ thông suốt những điều mấu chốt trong này. Nếu đã là chuyện không cách nào thay đổi, bản vương cần gì phải im hơi lặng tiếng mặc người ta nắn bóp? Chẳng lẽ thân là nam nhi, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám nói? Làm vậy sẽ chỉ khiến người ta càng ức hiếp thêm, sớm muộn cũng sẽ bị đè đầu cưỡi cổ không thể ngóc dậy được.”
Trịnh Bồi nghe mà tâm phục khẩu phục, không tìm được lời phản đối, chỉ có thể gật đầu.
Bàng Kiêu liếc mắt nhìn Hổ Tử.
Hổ Tử thì không băn khoăn lo nghĩ nhiều như Trịnh Bồi, thấy Bàng Kiêu đã quyết định liền lăm lăm muốn thử, nhận được cái gật đầu đồng ý từ Bàng Kiêu thì liền máu nóng ngập đầu, vội vàng chạy ra định giải quyết Triệu Nguyệt Thủy.
Trong lều chỉ còn lại Bàng Kiêu và Trịnh Bồi.
Trịnh Bồi lặng nhìn mặt mũi sắc bén của Bàng Kiêu dưới ánh đèn, nhất thời không cách nào nhìn thẳng, lại thấy vô cùng lúng túng.
Ông ta đã từng cho rằng, mình chính là người đáng để tin tưởng nhất bên Bàng Kiêu.
Cũng từng cảm thấy, bởi ông ta bán đứng Bàng Kiêu nên mới đẩy người vốn nên tin tưởng mình nhất này ra xa.
Nhưng giờ nhìn lại mới thấy, vốn dĩ Bàng Kiêu chưa từng thực sự tin tưởng ông ta!
Vietwriter.vn
Ông ta lợi dụng Bàng Kiêu, việc này Bàng Kiêu vẫn luôn ghi lòng tạc dạ, biết rõ mà còn vờ như ngây ngô. Tựa như một con sói am tường nhẫn nại, vẫn mãi chăm chú không rời mắt vào con mồi, bám đuổi không tha, đợi đến đúng thời cơ chín muồi mới để lộ răng nanh sắc nhọn.
Hiện tại ông ta đã không thể tác động tới Bàng Kiêu mảy may, không thể ngăn cản Bàng Kiêu, càng không thể khống chế hắn. Giờ mà muốn trở thành thân tín bên cạnh Bàng Kiêu đã là việc không thể làm được.
Có lẽ, cái chữ “thân tín” này cũng chỉ do ông ta tự phong mà thôi.
Trịnh Bồi khẽ thở dài, cũng cáo từ rời đi.
Bàng Kiêu nhìn theo bóng lưng Trịnh Bồi, lát sau thì thu mắt dời đi, nhắm mắt dưỡng thần.
Bên kia, Hổ Tử thật sự tra được lời cung khai thật từ Triệu Nguyệt Thủy. Triệu Nguyệt Thủy chỉ là cái bánh bao ngoài cứng trong mềm, sau một hồi tra hỏi đã hận không thể chết luôn cho nhanh, Hổ Tử liền thành toàn cho nguyện vọng của hắn, đoạn trở về hồi bẩm Bàng Kiêu.
“Vương gia, tên thái giám kia đã khai tuốt rồi.”
“Ừ.”
“Vương gia đoán quả không sai, đúng là Lệ Quan Văn đã âm thầm xúi giục Triệu Nguyệt Thủy. Khi Thánh thượng cho mời mẫu thân, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của người vào trong cung ở tạm đã từng dặn Hoàng hậu trong lúc nói chuyện nhớ dẫn dắt lời nói của họ, muốn biết một vài suy nghĩ của người.”
“Chuyện trong dự liệu. Mẫu thân ta không phải người có thể dễ dàng bị bẫy, Hoàng thượng sẽ còn có hành động kế tiếp.” Bàng Kiêu nghịch nghịch chiếc roi ngựa trong tay, “Nếu đã như thế, cuộc chiến ở đây phải kết thúc nhanh hơn. Ta sợ bên mẫu thân ta sẽ xảy ra chuyện.”
Nghe vậy, Hổ Tử gật đầu đồng tình.
Bàng Kiêu liền tập trung suy nghĩ chiến thuật hai ngày tới.
Cũng không phải hắn không có bản lĩnh chiến thắng, mà là công thành vốn yếu thế, thêm tuyến đường tiếp tế từ hậu phương lại dài, Đại Chu núi cao đường xa, cộng với cục diện rối rắm sau khi trừ Bắc Ký, quốc khố vốn đã trống rỗng chẳng còn gì. Hoàng thượng còn khống chế hắn rất chặt, hà khắc không cho lương cho bạc, tiếp tế không đến kịp, Định Quốc Công Đại Yên còn lẩn tránh không chịu đánh, khóa chặt cửa thành.
Hắn không thể cho binh tướng thủ hạ ăn no, chẳng lẽ còn có thể ngăn bọn họ cướp bóc cái ăn?
Ngay đến quân binh Đại Yên canh giữ ngoài kinh thành Đại Yên cũng là như thế.
Ăn không đủ no, không thể làm gì khác hơn ngoài cướp.
Nếu tiếp tục kéo dài, người chịu họa vẫn là dân chúng.
Bây giờ Bàng Kiêu chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
Mà ngay lúc này, bên Đại Yên đã xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa, tin tức rốt cuộc đã truyền tới trong tai Bàng Kiêu.