CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Ngay lúc người Tần gia từng bước thích ứng với cuộc sống mới, thế cục trong kinh thành đã đến hồi căng thẳng đỉnh điểm.



Hổ Bí quân canh giữ chặt chẽ quanh khắp các cửa thành, còn sắp xếp binh lính tuần tra cả bốn phía, người trong kinh thành hiện đã là chắp cánh khó bay, hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với ngoại giới.



Đừng nói Lưu Ứng Thời của Nam Yên đã đóng chiếm đường thủy khiến lương thực không thể chuyển tới, mà dù không có Lưu Ứng Thời, dù Thái Thượng hoàng có chịu hé ra tung tích của số tiền kia, Uất Trì Yến có muốn bán lương thực cũng là chuyện khó như lên trời.



Số lương thực hữu hạn trong thành trở thành vật báu vô giá, Uất Trì Yến tiên phong chỉ ăn cháo loãng, hạ chỉ ưu tiên cung cấp lương thảo cho quân đội. Thế nhưng trong lúc vận chuyển, số lương thực ấy cũng đã qua tay biết bao người, bị bóc lột vô số lượt, số lượng thực tế quân đội nhận được thực sự không còn bao nhiêu.



Gần nửa tháng sau, Uất Trì Yến và Hoàng hậu đã giảm hơn mười cân vì đói, thế mà rất nhiều quan viên vẫn có thể ăn được cơm trắng.



Với các tướng sĩ ngoài tiền tuyến, ăn uống chỉ có kém đi từng ngày, lại thêm giờ Lưu lão hổ hoành hành, mỗi ngày tướng sĩ chỉ được cho ăn hai bữa, mỗi bữa chỉ có một cái bánh vỏ cám vỏ đậu đen thui lớn cỡ nắm tay phụ nữ.



“Mẹ kiếp, đây mà là đồ cho người ăn đấy à!” Một binh sĩ thủ thành cắn cái bánh bột nhạt nhẽo cứng đơ, thiếu chút nữa cắn gãy luôn nửa cái răng, nhai hồi lâu mới rướn cổ lên nuốt “ực” một tiếng vào miệng.



“Biết đủ đi. Chúng ta còn có bánh để ăn, bách tính trong thành thì đã bắt đầu đào rau củ dại, lột vỏ cây từ hồi nào rồi, nghe nói đã rất nhiều người chết đói, còn có chuyện đổi con cho nhau ăn cơ.” Người vừa nói cắn một miếng bánh nhỏ tựa như đang cẩn thận thưởng thức mùi vị của đồ ăn, cuối cùng uống một ngụm nước lạnh cẩn thận nuốt xuống.



“Hầy, các ngươi nghe nói chưa, hôm qua phủ Lưu Thượng thư cũng bị tấn công, dân chúng xông vào, đồ đạc đáng tiền đều mặc kệ, chỉ cướp cái ăn, hiềm nỗi nhà Lưu Thượng thư cũng chẳng có gì ăn được.”



Bên cạnh đã có người năm mồm bảy miệng chen vào: “Mấy cái bọn làm quan này, sống còn thoải mái hơn cả Hoàng thượng nữa. Hoàng thượng đã húp cháo loãng hơn một tháng rồi, thế mà trong nhà quan vẫn còn màn thầu ăn đấy.”



“Chúng ta ăn không ngon nhưng ít ra cũng không phải chết đói, nhưng dân chúng thì khổ rồi. Người Đại Chu vây kín thành như cái thùng sắt ấy, đúng là muốn vây sống chúng ta trong này luôn mà.”



“Trận chiến này cũng chẳng biết phải đánh tiếp thế nào nữa, bọn Đại Chu đúng là hung tàn.”



Quân Yên thủ thành vốn lúc đầu có ba mươi lăm vạn, qua tay Ninh Vương đã hao tổn mất ba vạn, sau khi được giao cho An Quốc Công, đến nay đã hao mất chỉ còn ba mươi vạn. Hổ Bí quân thì lại thương vong chưa tới một ngàn người.



Đáng xấu hổ nhất là, Hổ Bí quân đang công thành, mà bọn họ lại là bên thủ thành.



Chiến lực cách xa như vậy, cộng thêm cái đói và bị cắt đứt lương thực viện trợ đã tạo thành khủng hoảng, khiến những binh lính này thậm chí đến cơm cũng không được ăn, luôn cảm giác Diêm Vương và Hắc Bạch Vô Thường đã lăm le chầu chực ngay bên.



Đám lính nhìn xuống dưới thành, thấy trong doanh trại của quân đội Đại Chu vây thành cũng đang nổi lửa nấu cơm, loáng thoáng còn nghe được mùi thịt thơm truyền tới.



Đại Chu tuy đường tiếp tế dài, song dầu gì cũng không bị bao vây, lương thực không đủ thì vẫn có thể săn thú bắt cá, đào ít rau củ dại hoặc thậm chí là trồng luôn ít rau. So với kinh thành đã bị bao vây, cuộc sống của Hổ Bí quân thực sự thoải mái hơn nhiều.



Nghe mùi thịt loáng thoáng như có như không từ ngoài cổng thành truyền tới, mấy tên lính đều ứa cả miệng nước miếng, cái bánh bột cứng đơ nhạt nhẽo lại càng khó nuốt hơn cả.



Đúng lúc ấy, từ chỗ bậc thang lên có tiếng bước chân truyền tới.



Liền đó có tiếng người chào hỏi: “Quốc công gia, Tần Thái sư.”



Cả đám vội vàng đứng thẳng người.



Chỉ thấy An Quốc công mặc giáp vàng ôm cái nón sắt có dải tua bước tới, đi ngay bên cạnh và hơi chệch về sau là Tần Hòe Viễn trong bộ nho sam màu xanh nhạt, nét mặt tiều tụy gầy gò. Sau lưng Tần Hòe Viễn còn một tên hầu nom hết sức xinh đẹp và một người trung niên đi theo.



Cả đám vội vàng hành lễ.



An Quốc công phất tay, đứng trên cửa thành nhìn xuống phía ngoài.



Đập vào mắt là một quân doanh kéo dài như không thấy điểm cuối, lá cờ biểu trưng của Hổ Bí quân nhe nanh múa vuốt phần phật trong gió. Trên lá cờ, con hổ dữ lông vàng khoe đôi nanh nhọn, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bứt mình khỏi lá cờ, nuốt người vào bụng.



An Quốc công nhìn thấy cảnh này mà chỉ thấy chân mềm uột đi.



Khi chân chính đối chiến với Bàng Kiêu, hắn tận mắt thấy được năng lực chiến đấu lấy một địch mười của Hổ Bí quân, cũng thấy được điều binh bố trận có thể xưng là thiên tài của Bàng Kiêu.



Vốn An Quốc công còn nghĩ rằng, quân sư phe mình dầu gì cũng là bậc trí tuệ nổi danh, dựa vào năng lực của “Trí Phan An”, khi xưa có thể đặt bẫy làm thịt Bàng Trung Chính, chẳng lẽ giờ lại không thể đấu lại con trai của lão ta?



Nhưng trên thực tế, cuộc chiến giữa hai người này, kì thực lại như kì phùng địch thủ, kẻ tài giỏi gặp nhau.



Hổ Bí quân thưa người, song lại có thể lấy một địch mười, còn là khi trong thế công thành bất lợi.



Đại Yên người đông, song chiến lực yếu kém không theo quy củ kết cấu gì, nhưng lại đứng ở thế thủ thành vốn chiếm lợi.



Trong trận so cờ giữa Tần Hòe Viễn và Bàng Kiêu, ba mươi hai vạn binh mã được giao cho An Quốc công khi đầu, đến lúc này đã chỉ còn lại ba mươi vạn.



Nhưng An Quốc công chỉ tránh né không đánh một thời gian ngắn đã trúng kế dụ địch của Bàng Kiêu, bị lừa xuất thành đi tới khe núi phía tây thành, bị cầm chân trong ấy suốt một ngày một đêm. Nếu không nhờ Tần Hòe Viễn cứu viện kịp thời, đừng nói là lãnh đạo hai vạn quân trốn thoát, e chính bản thân An Quốc công cũng đã phải bỏ mạng.



Đến tận bây giờ, khi nghĩ lại tình cảnh hôm ấy, An Quốc công vẫn còn run sợ trong lòng.



Bắt đầu từ lúc ấy, có đánh chết hắn cũng quyết không mở cửa thành nghênh chiến, bất kể bên địch mắng mỏ ầm ĩ thế nào, hắn cứ tạm coi như không hề nghe.



Nghĩ đến đây, An Quốc công bỗng giật mình hoảng hồn. Chỉ vào quân doanh Đại Chu đang lan lỏa mùi thịt cách cửa thành không xa, sắc mặt nặng nề hỏi: “Thế này thì phải đánh làm sao?”



Tần Hòe Viễn chắp tay đứng, đôi mắt thâm trầm.



Trong lòng ông rõ ràng, bất kể có đánh thế nào, Đại Yên đều đã là nỏ mạnh hết đà.



Nếu lương thảo đầy đủ, cho dù binh lính thủ thành chỉ có ba vạn, ông cũng có lòng tin có thể đánh thắng mười vạn Hổ Bí quân, khiến Hổ Bí quân tiêu hao hết lương thảo rồi không thể không lui binh.



Thế nhưng, giờ trong thành đã không còn lương thực.



Làm lính bán mạng, chém giết sa trường, cũng chỉ cầu một bữa cơm no.



Nhưng nay đến cả cơm no họ cũng đã không thể cung cấp được, chẳng lẽ còn có thể vẽ bánh nướng trên giấy cho các tướng sĩ thôi cơn đói? Chỉ cần phục vụ triều đình, còn đâu có thể uống nước tới no?



Trong thành, ngày nào cũng có bách tính chết đói. Trong cơn đói bụng, bách tính bình thường cũng có thể hóa thành bạo dân.



Trong các đại tộc thế gia kinh thành hôm nay, có nhà nào chưa từng bị bạo dân quấy nhiễu?



Có cửa nát nhà tan, cũng có nhà bỏ chạy không thấy bóng.



Nhưng chỉ những thứ đoạt được này, còn lâu mới đủ cho bách tính ăn no.



Khi rau củ dại không còn, vỏ cây có thể ăn, vỏ cây đã lột sạch, vẫn có rễ cỏ thay vào. Nhưng kinh đô chỉ có lớn từng ấy, nếu đến rễ cỏ cũng đã cạn sạch, mọi cái ăn đã mất hết thì sao?



Vậy chỉ còn cách ăn thịt người…



Dân chúng nóng lên cũng đã như thế, nói gì tới những binh lính này?



Đến lúc đó, sợ rằng binh lính ăn thịt người chưa thấy, mà tạo phản đã trỗi dậy!



Tần Hòe Viễn cúi đầu. Nghĩ tới cảnh hỗn loạn trong thành, nghĩ đến Hoàng thượng đã đói tới mức đi bộ mà như đi trên mây, nghĩ đến người nhà phải ăn rau dại để no bụng, cái cảm giác bất lực ấy lại lần nữa càn quét toàn thân.



Đại Chu gần như không cần phí chút sức lực nào, chỉ cần bao vây họ thêm tầm nửa thành, kinh đô đã có thể không đánh tự thua, nội việc người ăn thịt người thôi đã đủ để diệt quốc.



Tần Hòe Viễn nhắm nghiền mắt, tức thời thấy bụng dạ quặn lên, váng đầu hoa mắt, cơ thể lắc lư rồi ngã đổ.



“Hầu gia!” Nhận ra cơ thể Tần Hòe Viễn rung rung, Tào Vũ Tình vội vàng đỡ người lại, cùng với Khải Thái chầm chậm đặt nằm Tần Hòe Viễn trên đất.



An Quốc công cũng giật mình, cuống quýt hỏi: “Tần Thái sư chẳng lẽ đói đến váng đầu rồi? Mau rót nước, lấy một ít thức ăn tới.”



Các binh lính mới nãy oán giận bánh bột khó nuốt mà lúc này cũng thấy lòng xót xa.



Ngay cả Tần Thái sư cũng đói tới hôn mê, xem ra đã không còn lương thực thật rồi.



Tần Hòe Viễn được Tào Vũ Tình và Khải Thái hợp lực nâng xuống cổng thành.



Dưới cổng thành, trong quân doanh Đại Chu cách đó không xa, Bàng Kiêu thu cái “ống nhòm” lại, cẩn thận treo sợi dây xích lên ngang hông, rầu rĩ nhíu mày.



Hổ Tử tò mò hỏi: “Gia, người nhìn thấy gì vậy?”



“Chúng ta đã bao vây kinh thành bốn mươi ba ngày rồi.”



“Đúng vậy.” Hổ Từ ngồi xếp bằng xuống đất ngay bên Bàng Kiêu, nói: “Xem ra trong kinh thành đã sắp đến đường cùng rồi. Hạn hán thế này, dân chúng đói bụng bị mắc kẹt trong thành, không điên mới là lạ.”



Đôi mày Bàng Kiêu càng nhíu chặt hơn.



“Vậy tức là, nhất định nàng ấy cũng đang bị đói.” Vừa nói, Bàng Kiêu vừa chậm rãi cúi đầu, hai tay nắm tóc.



Bấy giờ Hổ Tử mới biết Bàng Kiêu đang nghĩ chuyện gì.



Nhưng chỉ nghĩ thử chốc lát, cũng thấy quả là như vậy. Vietwriter.vn



Trong kinh thành nhiều người như vậy, lại không được tiếp tế, e bây giờ tất cả những thứ có thể vào miệng đều đã ăn hết rồi, cũng đã chết đói khối người rồi.



Trong tình hình này, Tần Nghi Ninh chỉ là một cô nương nhu nhược yếu đuối, hơn nữa còn có vết thương chưa lành cần tĩnh dưỡng, liệu có thể cầm cự nổi không đây…



Hổ Tử chỉ dám nghĩ vậy trong lòng, chứ lời này thì kiên quyết không thể nói ra trước mặt Vương gia.



Chỉ đành lảng sang chuyện khác: “Vương gia, vậy chúng ta có tiếp tục nấu canh thịt nữa không? Không thì để cho các huynh đệ uống trước một ít nhé.”



Thật ra thì, mỗi ngày Hổ Bí quân đều cố tình nấu canh thịt ngay dưới cổng thành, khiến binh lính Đại Yên trên cổng thành ngửi được mùi thơm. Đây cũng là một biện pháp làm dao động lòng người Yên của Bàng Kiêu.



Hắn làm như vậy, trước nhất là để đối phương không đoán được tình hình tiếp tế của Hổ Bí quân, thứ hai cũng có thể làm lòng người Đại Yên dao động.



Khiến người đang đói bụng chứng kiến phe địch ăn thịt mỗi ngày, khiến tinh thần họ bị hành hạ, sự cám dỗ và đè nén tuyệt không thể tính toán.



Trên thực tế, Hổ Bí quân cũng đã bị cắt viện trợ, chẳng qua là có ưu thế tự do hơn người Đại Yên thôi. Dù gì cũng có thể nghĩ tới một số phương pháp xa hơn, không đến nỗi bị kẹt lại trong kinh thành chờ chết đói như người Đại Yên.



Bàng Kiêu cúi đầu, im lặng rất lâu sau mới nói: “Nấu tiếp đi, trận chiến này nhất định phải nhanh chóng kết thúc. Cứ tiếp tục bao vây như vậy, bản vương sợ…”



Bàng Kiêu không nói thêm gì nữa, nhưng đôi mắt sắc bén lại rõ sự kiên định.



Đứng dậy đi lại hồi lâu, Bàng Kiêu nhỏ giọng gọi Hổ Tử tới gần đó rồi lệnh: “Ngươi nghĩ cách truyền tin cho An Bình Hầu trong kinh thành, nói bản vương muốn bí mật gặp ông ấy một lần. Cụ thể ngươi cứ xem mà sắp xếp.”



Hổ Tử nghe thì ngẩn ra, liền đó nghiêm mặt, trịnh trọng gật đầu, đoạn cũng bước nhanh lui xuống.



Bàng Kiêu chắp tay nhìn về cánh cổng thành đóng chặt cách đó không xa, trong lòng đã như thiêu như đốt, sắp sửa mọc cánh bay tới bên Tần Nghi Ninh tới nơi.



Người hắn yêu, tất nhiên giờ đang phải chịu khổ, nhưng khó chịu nhất lại là đầu sỏ tạo thành cái khổ của nàng không ai khác ngoài chính hắn. Nhưng hiềm vì thân phận, trận chiến này vẫn không thể không đánh tiếp.



Đây chính là sự bất đắc dĩ của người sinh trong thời loạn.



Lúc này, người được Bàng Kiêu nghĩ tới rối ruột rối gan lại đang đứng bên bàn bếp, cùng Cửu cô nương nấu một nồi canh rau dại màu nâu đen lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi