CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Người của Bàng Kiêu làm việc rất gọn gàng lưu loát, lúc hừng đông đã đưa Tần Hòe Viễn về tới trong thành.



Tần Hòe Viễn không chút do dự, sáng sớm liền đi gặp Uất Trì Yến.



Ông không phải là một người để tâm vào chuyện vụn vặt, biết rõ đại thế đã mất, vẫn muốn học cái gọi là “trung thần lấy cái chết để bày tỏ chí khí”.



Việc phò tá Thái Thượng hoàng nhiều năm như vậy, cùng với vài lần lên voi xuống chó, đã khiến Tần Hòe Viễn từ một người tràn đầy lý tưởng đơn thuần, biến thành một người biết nghĩ cho gia đình như hiện giờ.



Nếu đã biết đấu không lại Đại Chu, thì chi bằng nghĩ biện pháp làm thế nào để giúp Hoàng thượng thật sự thu được lợi ích lớn nhất.



Hôm nay tâm trạng Uất Trì Yến rất dễ chịu, có lẽ do hôm qua gặp được Tần Nghi Ninh, đến bây giờ nhắm mắt lại, trong đầu hắn vẫn hiện rõ dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của Tần Nghi Ninh khi nàng cúi đầu tiễn hắn xuống núi.



Cũng có thể là, sau khi gặp Tần Nghi Ninh, rốt cuộc một chút chấp nhất vốn có trong đầu hắn đã hoàn toàn bị phá vỡ. Uất Trì Yến cảm thấy như thể đã được cắt đứt khỏi gông xiềng nặng nề, từ tinh thần đến thể xác đều có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.



“Hoàng thượng, Tần Thái sư cầu kiến.”



“Mau mời vào.” Uất Trì Yến đang có chuyện muốn nói với Tần Hòe Viễn, nên giọng hắn hơi gấp gáp.



Không bao lâu sau, Tần Hòe Viễn bước nhanh vào ngự thư phòng, hành lễ nói: “Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế an khang.”



“Bình thân, khanh an tọa.” Uất Trì Yến tươi cười.



Tần Hòe Viễn cảm tạ, rồi liền ngồi xuống một chiếc ghế do tiểu nội thị mang tới, cười nói: “Nhìn thần sắc của Hoàng thượng, hình như hôm nay có chuyện vui mừng?”



Uất Trì Yến mỉm cười nói: “Cũng chẳng có chuyện gì vui mừng, mà là trẫm thật sự nghĩ thông suốt một việc, cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng đi nhiều. Hôm nay khanh tới vừa lúc, mặc dù khanh không đến, trẫm cũng muốn triệu kiến khanh.”



Tần Hòe Viễn thấy Uất Trì Yến dường như rất hứng thú, liền hỏi: “Hoàng thượng đã nghĩ thông suốt điều gì?”



Uất Trì Yến đứng dậy, nghiêm mặt nói: “Hôm qua cải trang vi hành, đi trong thành hồi lâu, trẫm thấy được thảm trạng trong thành.”



Tần Hòe Viễn thấy Hoàng đế cau mày, khó kìm nén vẻ đau lòng, vội quỳ xuống nói: “Vi thần vô năng, không thể trợ giúp được cho Hoàng thượng.”



“Không, khanh đã làm rất tốt.” Uất Trì Yến đỡ Tần Hòe Viễn đứng lên, nói: “Tần thái sư đã vì trẫm, vì dân chúng Đại Yên làm được rất nhiều việc. Có trách, chỉ trách trời không phù hộ, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, chúng ta đều chưa từng có được.”



Uất Trì Yến cười khổ nói: “Phụ hoàng trao ngôi vị Hoàng đế lại cho trẫm, thật ra cũng không phải là coi trọng tài năng của trẫm, chỉ là bởi vì ông ấy không có người nào khác để lựa chọn, và trẫm chỉ là người chịu tiếng xấu thay cho ông ấy mà thôi. Ông ấy giấu đi số bạc rất lớn, ném lại cho trẫm một cái vỏ rỗng không, đơn giản là vì muốn giữ lại tiền của để sau này Đông Sơn tái khởi. Một khi Đại Yên thua trận, ông ấy cũng không phải mang cái nhục làm một vị Hoàng đế mất nước. Đến lúc đó, sách sử sẽ chỉ ghi lại, trẫm là vị Hoàng đế cuối cùng của Đại Yên.”



Nói tới đây, Uất Trì Yến nhắm mắt lại, nắm chặt nắm tay, nói: “Thật sự không dám giấu diếm, trong lòng trẫm tràn đầy căm hận. Trẫm chưa bao giờ nhận được một chút yêu thương nào từ phụ hoàng. Khi trẫm dần dần lớn khôn, mỗi khi phụ hoàng nhìn tới trẫm, trong mắt ông ấy không phải là tình cảm của người cha dành cho con trai, mà chỉ là một loại kiêng kỵ rất sâu.”



“Trẫm biết, phụ hoàng sợ trẫm cướp ngôi của ông ấy. Sự quan tâm của phụ hoàng dành cho trẫm còn không nhiều bằng Hoàng thúc. Có đôi khi trẫm mong muốn Hoàng thúc ngồi lên ngai vàng Đại Yên, như thế có thể Đại Yên sẽ không đi vào đường cùng nhanh như vậy. Thế nhưng tất cả đều đã quá muộn rồi.”



Uất Trì Yến đưa lưng về phía Tần Hòe Viễn, không muốn ông ta nhìn thấy những giọt lệ mềm yếu của mình. Thế nhưng giọng mũi nghèn nghẹn của hắn đã để lộ, hắn, với tư cách là một người đàn ông, một bậc đế vương, đang khóc.



Tần Hòe Viễn quỳ trên mặt đất lẳng lặng nghe Uất Trì Yến nói hết, trong lòng cũng một hồi chua xót.



Khi Thái Thượng hoàng còn là một hôn quân cầm quyền, ông ta không chỉ kiêng kỵ Uất Trì Yến, mà là kiêng kỵ tất cả mọi người! Đâu phải chỉ có một mình Uất Trì Yến cảm thấy khổ sở? Tần Hòe Viễn với tư cách là bề tôi, đã dành hết tâm sức, nửa đời cống hiến cho triều đình, cũng bị Thái Thượng hoàng đùa giỡn trong lòng bàn tay, muốn dùng thì dùng, muốn giết thì giết?

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Tần Hòe Viễn có thể hiểu được nỗi thống khổ của Uất Trì Yến, bởi vì ông cũng thống khổ như vậy. Có lẽ nỗi thống khổ khi phải phụ thuộc vào người khác, không cách nào thi thố hoài bão của mình, so với nỗi thống khổ khi không được phụ thân quan tâm, cũng không kém bao nhiêu?



“Hôm qua trẫm đi ra ngoài, đã nhìn thấy thảm cảnh đổi con mà ăn là thế nào.” Giọng Uất Trì Yến run lên: “Trẫm tận mắt thấy một bà lão quần áo tả tơi đang gặm một cánh tay trẻ con nướng chưa chín hẳn… Lúc đó trẫm thực sự hận không thể tự giết mình!”



“Trẫm không muốn làm vua mất nước, bởi vậy cho nên vẫn không chịu thừa nhận thất bại, cắn răng kiên trì đến bây giờ, nhưng vì lòng tự tôn lố bịch của mình, trẫm đã khiến dân chúng vô tội lãnh đủ. Tần Thái sư, ngay từ đầu, trẫm đã sai rồi!”



Uất Trì Yến xoay người lại, trên khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ kiên định trước nay chưa từng có: “Ngay từ đầu, trẫm không nên chỉ vì tính toán riêng tư mà đẩy bách tính vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng. Trẫm thân là Hoàng đế, không thể mưu cầu hạnh phúc cho vạn dân, nhưng lại muốn vạn dân làm công cụ dựng nên địa vị của trẫm, như thế so ra, trẫm và phụ hoàng có gì khác biệt? Cùng là những kẻ ích kỷ, cùng là những kẻ ngu ngốc!”



“Hoàng thượng, ngài đã làm rất tốt rồi.” Tần Hòe Viễn khuyên: “Nếu ngài đăng cơ sớm mười năm, Đại Yên nhất định sẽ không mất. Khi ngài tiếp nhận, có một số việc cũng đã không thể cứu vãn được nữa rồi, việc này không trách Hoàng thượng được.”



Trên thực tế, lời khuyên giải của Tần Hòe Viễn có phần thổi phồng, bởi vì thực sự là tài năng cua Uất Trì Yến có hạn.



Thế nhưng, một câu này đối với Uất Trì Yến là lời khẳng định đúng lúc nhất, khi hắn tự phủ định bản thân mình nhất.



Uất Trì Yến nghĩ, chỉ cần có một người có thể hiểu được hắn, như vậy hắn làm một vị vua mất nước, cứu mạng dân chúng còn lại trong thành, cũng sẽ không ủy khuất.



“Tần Thái sư, đa tạ khanh.” Uất Trì Yến mỉm cười, nhưng nước mắt lại tuôn trào. Hắn nói bằng giọng mũi nghẹn ngào: “Trẫm không thể tiếp tục ích kỷ nữa, không thể để mọi người chôn cùng đế vị của trẫm, trẫm quyết định đầu hàng Đại Chu.”



“Hoàng thượng…” Tần Hòe Viễn nghẹn ngào.



Tuy đã biết sẽ có kết quả này, thế nhưng một khi quyết định này đưa ra, quốc gia mà ông đã bảo vệ với toàn bộ tâm huyết quá nửa đời người sẽ diệt vong. Đồng thời, cả tâm huyết và thời thanh xuân của ông, còn có mộng tưởng lớn lao mà ông ôm ấp lúc còn trẻ, cũng đồng thời diệt vong.



Tần Hòe Viễn rất buồn, cũng rất bất đắc dĩ.



Thế nhưng ông không phải là một người hành động theo cảm tính. Đại thế đã mất thì nhận là đại thế đã mất, không đủ sức xoay chuyển trời đất, vậy thì phải nghĩ cách khác.



“Hoàng thượng.” Tần Hòe Viễn gạt lệ, run rẩy thò tay vào ngực lấy phong thư kia ra, nói: “Sáng sớm hôm nay, khi thần rời giường liền phát hiện vật này ở bên gối, thần mở ra xem thì… thật là… Hoàng thượng, thần không dám vọng ngôn, xin Hoàng thượng ngự lãm.”



Nghe vậy Uất Trì Yến ngẩn ra, ngập ngừng tiếp nhận phong thư. Sau khi mở ra xem kỹ, khuôn mặt gầy gò của hắn càng tái nhợt.



Tuy rằng hắn đã quyết định phải đầu hàng, thế nhưng thực sự là cảm giác tự mình quyết định và cảm giác khi bị người khác bán đứng mới đầu hàng là không giống nhau.



“Những người này thực sự là… Tốt, tốt lắm, là bề tôi tốt của trẫm, là nhạc phụ tốt của trẫm.” Hoàng đế ngửa mặt lên trời thét lớn, gào khóc: “Võ tướng đều đã phản rồi, văn thần phản quá nửa rồi, ngay nhạc phụ của trẫm cũng đều phản bội trẫm rồi! Giang sơn trẫm đã mất, còn tính toán cái gì nữa? Ngoại trừ giơ tay chịu trói, trẫm còn có thể làm được cái gì bây giờ?”



Tần Hòe Viễn đau lòng, cũng nhắm mắt lại, rơi lệ.



Vua tôi hai người liền ôm đầu òa khóc.



Lúc này, hai người không phát hiện, bên ngoài Ngự thư phòng, Hoàng hậu Lý Nghiên Nghiên im lặng lui lại, đưa mắt ra hiệu với Lục công công bên người Hoàng đế, rồi nhanh chóng rời đi.



Lục công công cúi mặt, như thể hoàn toàn không nhìn thấy Hoàng hậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi