CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh trở nên căng thẳng.



Nàng có thể nhẫn nại chịu đựng bất cứ nỗi thống khổ nào, nhưng nàng không thể chịu nhục!



Ngón tay thô ráp của nam nhân xa lạ đầy vết chai dầy cộm, trên người còn tỏa ra mùi mồ hôi khó ngửi khiến Tần Nghi Ninh mấy lần muốn nôn.



Nàng bỗng mở mắt ra, trợn mắt dữ tợn nhìn người kia.



Người kia đang si mê ngắm nhìn gương mặt nàng, hắn ta nghĩ rằng đời này chưa từng gặp cô gái nào đẹp như vậy, lại nghĩ nàng đã hôn mê, mình sờ mó một chút cũng không quan trọng, nào ngờ đột nhiên nàng tỉnh lại.



Hắn ta hoảng sợ giật mình, hoảng loạn lui ra phía sau hai bước, suýt nữa ngã sấp xuống đất.



Tần Nghi Ninh thấy dáng vẻ như vậy của người kia, trong lòng an tâm một chút, trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ không biết thân phận của ta ư?”



Người thanh niên hai mươi mấy tuổi xấu hổ ho khan một tiếng, vành tai đỏ bừng, lại lưu luyến liếc nhìn Tần Nghi Ninh rồi mới chạy trối chết.



Hắn vừa ra khỏi cửa, ngoài lều liền vang lên một tràng cười, vài người nói đùa, bộ anh chàng kia bị mỹ nhân ghét bỏ hay sao. Lại có người nói khoác, nếu như mình “ra trận”, nhất định “một người bằng hai”, khiến mọi người đều cười rộ lên chế giễu.



Nghe những lời dơ bẩn của những người kia, Tần Nghi Ninh tức giận nhíu chặt đôi mày.



Trước tiên, nàng quan sát bốn phía.



Đây là một căn lều quân đội không lớn, lúc này nàng đang ngồi trên một cái giường xếp bằng gỗ, đối diện với cửa lều. Trên chiếc bàn vuông bên tay phải là ngọn đèn, ánh sáng nhỏ như hạt đậu. Bên cạnh ngọn đèn là một chiếc bình sành úp sẵn một cái chén sứ, hẳn là bình đựng nước uống. Góc bên tay trái giường có một cái bô.



Tuy hai tay bị trói nhưng hai chân Tần Nghi Ninh được tự do, nàng đứng dậy bước xuống đất, trước hết thổi tắt ngọn đèn.



Một khi trong lều tối đen, có thể nhìn thấy rõ bóng người hắt lên vách lều.



Có năm người ở xung quanh lều canh giữ nàng.



Bóng của năm người này rất cao lớn, hẳn là cách lều không tới hai bước. Có hai người canh giữ trước cửa lều, đứng bất động như hai cọc tiêu. Ba người còn lại tập trung bên phía tay phải của nàng, thấp giọng châu đầu ghé tai, chốc chốc lại cười trộm.



Tần Nghi Ninh nhíu mày, nghĩ rằng những lời của An Quốc công đã cho những người này hy vọng, nghĩ chờ lợi dụng nàng xong, An Quốc công sẽ đem nàng thưởng cho bọn họ.



Tần Nghi Ninh cười nhạt, ba mươi chưa phải là Tết, chuyện thế nào còn chưa thể định luận, cứ tạm thời để bọn người này vui mừng tưởng bở một hồi đi.



Tần Nghi Ninh dứt khoát nằm xuống, nghỉ ngơi chờ tin của Băng Đường.



Lúc bình minh, bên ngoài lều vang lên một loạt tiếng bước chân.



Tần Nghi Ninh vốn vô cùng mệt mỏi, có hơi buồn ngủ, nghe động tĩnh vội vã ngồi dậy, chỉ thấy rèm trong lêu vén lên, một gã đàn ông đẩy Băng Đường bị trói hai tay sau lưng tiến đến, quát lớn: “Ngoan ngoãn một chút, nếu không ta giết ngươi!”



Băng Đường nhìn về phía người kia, hung dữ nhổ nước bọt, rồi mới chậm rãi đi về phía Tần Nghi Ninh.



Thấy nàng bình yên vô sự trở về, Tần Nghi Ninh mới hết thấp thỏm.



Hai người ngồi sóng vai sát bên nhau trên chiếc giường gỗ. Băng Đường liếc nhìn cửa lều, thấy không có người tới, liền thấp giọng kề tai Tần Nghi Ninh, nói: “Cô nương, ta đã gặp Vương gia rồi.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, cũng thấp giọng thì thầm: “Muội đi thẳng tới quân doanh Đại Chu sao? Ký Vân thế nào?”



“Dạ. Khi ta tới quân doanh, Ký Vân đã tới đó rồi. Vương gia rất ổn, vết thương cũng đã đỡ nhiều rồi. Vương gia bảo cô nương đừng sợ, ngài ấy có biện pháp giải quyết chuyện này, bảo cô nương cứ an tâm ở tạm chỗ này. Không tới một ngày, Vương gia sẽ khiến bọn họ thả cô nương ra.”



“Vật là tốt rồi.” Tần Nghi Ninh thở phào nhẹ nhõm, lại hạ giọng nói: “Muội nói với An Quốc công như thế nào? Chẳng phải An Quốc công còn bố trí một người theo muội sao?”



Băng Đường thấp giọng nói: “Người kia vừa theo ta tới quân doanh Đại Chu, đã bị Vương gia bắt rồi. Ta buộc hắn uống một viên độc dược, chỉ có ta có thuốc giải. Hắn không ngờ Vương gia lại đột nhiên làm khó dễ, uống thuốc độc xong, đương nhiên là phải răm rắp nghe theo sự phân phó của ta.”



Lúc này Tần Nghi Ninh mới gật đầu: “Nhờ ngươi biết dùng độc, bằng không đã không thể tự bảo vệ.”



“Dạ, đúng vậy.” Băng Đường cũng rất tán đồng, nếu nàng không biết dùng dộc, lúc này sẽ không hành động thuận lợi như vậy.



Bàng Kiêu đã bảo Tần Nghi Ninh yên tâm đợi, nàng cũng hoàn toàn yên tâm, với mưu lược của Bàng Kiêu, có lẽ giải quyết chuyện này cũng không khó.



“Muội mệt mỏi rồi, ngủ một chút đi.” Tần Nghi Ninh thấp giọng nói bên tai Băng Đường.



Băng Đường thật sự mệt mỏi, liền nằm xuống phía trong giường gỗ: “Chúng ta thay phiên nhau nghỉ ngơi, lát nữa, ta dậy canh thay cô nương.”



“Không cần đâu, tối hôm qua ta đã nghỉ ngơi tàm tạm rồi. Muội ngủ đi.”



Băng Đường gật đầu, nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ say.



Cứ như vậy, Tần Nghi Ninh và Băng Đường liền an tâm nằm trong lều thay phiên nhau nghỉ ngơi. Trong thời gian đó, người bị Băng Đường hạ độc còn ân cần vội vàng tới đưa một lần cơm nước. Tuy đó chỉ là bánh bột ngô tạp và dưa muối chua, nhưng dù sao bên ngoài hiện giờ cũng là bữa ăn ngàn vàng khó cầu.



Tần Nghi Ninh và Băng Đường mỗi người ăn một nửa cái bánh bột ngô, cũng nghỉ ngơi đủ rồi, liền nằm trên giường gỗ thấp giọng nói chuyện phiếm, thật ra còn nhàn nhã hơn so với lúc ở Ninh Uyển.



Tới chiều cùng ngày, ngoài lều bỗng nhiên có tiếng ồn ào.



Tần Nghi Ninh và Băng Đường liếc nhìn nhau, đều ngồi dậy, nghiêng tai lắng nghe, dường như nghe có tiếng hô vạn tuế ba lần.



Tần Nghi Ninh giật mình.



Uất Trì Yến tới? Hắn đến vào lúc sống còn này, không biết là phúc hay họa.



Tần Nghi Ninh vừa xuống đất, đã có người vén rèm ngoài lều lên.



Qua cửa lều, Tần Nghi Ninh nhìn thấy An Quốc công và mấy tướng sĩ trong quân, mặt mày trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, dẫn Uất Trì Yến mặc long bào màu vàng, được thị vệ vây quanh, đi tới.



Lúc này Tần Nghi Ninh yên tâm rồi.



Nếu đã hành động công khai như thế, Uất Trì Yến thân là Hoàng đế, sẽ không muốn mang trên người cái tội danh mưu hại con gái của bề tôi, sự an toàn của nàng có thể đảm bảo rồi.



Cũng không biết Bàng Kiêu dùng biện pháp gì mà khiến Uất Trì Yến đích thân tới.



“Tham kiến Hoàng thượng.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh và Băng Đường quỳ xuống hành lễ.



Uất Trì Yến sải bước đi vào lều, đứng ở cạnh cửa sổ chắp tay sau lưng nhìn Tần Nghi Ninh và Băng Đường quỳ trước mặt mình, vẫn chưa lập tức cho hai người đứng lên.



Tần Nghi Ninh cúi đầu, đã cảm thấy sự tình biến đổi không bình thường. Nếu như với tính tình Uất Trì Yến trước kia, hẳn là hắn sẽ bảo nàng đứng dậy trước đã.



Chẳng lẽ trong chuyện này có biến đổi gì?



Uất Trì Yến cắn răng, nói rít qua kẽ răng: “Người không có phận sự đều lui ra, trong vòng mười trượng không được tới gần.”



“Dạ.”



An Quốc công liền dẫn theo thị vệ, quân phòng thủ, còn gọi cả Băng Đường, mọi người đang lui ra, đứng ở ngoài xa.



Uất Trì Yến mím môi, một lát mới cười nhạt: “Thật sự rất bản lĩnh, rất có sức quyến rũ! Nàng nói xem, trẫm có nên trị tội thông đồng với địch phản quốc không, hả?”



Nghe vậy Tần Nghi Ninh đột nhiên ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt tràn ngập tức giận và lạnh lẽo như một cái đầm sâu thẳm của Uất Trì Yến.



Uất Trì Yến siết chặt nắm tay nghe răng rắc, nghiến răng nghiến lợị quát: “Nói!”



“Thần chưa bao giờ thông đồng với địch phản quốc, không biết nên trả lời Hoàng thượng như thế nào.” Tần Nghi Ninh lại cúi đầu, dáng vẻ rất đúng mực.



Uất Trì Yến mỉm cười, khàn khàn nói: “Thực sự là buồn cười, trẫm vốn định tương kế tựu kế, thừa dịp trước lúc đầu hàng, tiêu diệt tên hung thần Bàng Chi Hi, cũng coi như báo thù cho Đại Yên. Thế nhưng tên lỗ mãng kia lại dám cả gan uy hiếp trẫm.”



Uất Trì Yến phẫn nộ rút ra một phong thư từ trong tay áo ra, ném mạnh vào mặt Tần Nghi Ninh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi