CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Ngoại tổ mẫu, xin nhận một lạy của cháu.”



Tần Nghi Ninh không dám sơ suất, liền dừng chân thực hiện đại lễ, người đồng hành đương nhiên tách ra hai bên.



Ánh mắt Định Quốc công phu nhân càng tràn ngập vẻ dịu dàng, bà đưa hai tay nâng nàng lên, kéo tay nàng yêu thương nói:



“Cháu ngoan, không cần đa lễ như vậy, để ngoại tổ mẫu ngắm nhìn cháu nào!”



Tay Định Quốc công phu nhân ấm áp và khô ráo, là đặc điểm vốn có của người già, hơi nóng nhè nhẹ từ tay bà truyền qua khiến Tần Nghi Ninh không kìm nén được cảm xúc, nước mắt tràn mi.



Định Quốc công phu nhân chỉ nhìn vào đôi mắt mênh mông nước của nàng, cảm thấy trong lòng dâng lên bao cảm xúc phức tạp.



Có một số người hữu duyên, vừa nhìn thấy là đã thích, Định Quốc công phu nhân cũng nhìn Tần Nghi Ninh theo cách như vậy.



Ngón tay của Định Quốc công phu nhân cảm nhận được vết chai sần và sẹo trên tay Tần Nghi Ninh, trong lòng bủn rủn, yêu thương kéo nàng vào lòng vỗ về, cố nén nghẹn ngào:



“Tội nghiệp cháu, mấy năm nay cháu phải chịu khổ rồi.”



Câu nói này khiến Tần Nghi Ninh không kìm chế được cảm xúc, dòng lệ nóng liền tuôn rơi. Vòng tay ôm mềm mại ấm áp và mùi hương thanh nhã trên người Định Quốc công phu nhân như chạm vào nơi yếu đuối và nhạy cảm nhất trên người nàng, nàng cứng cỏi kìm nén mới không bật khóc thành tiếng ở chỗ này.



“Ngoại tổ mẫu đừng buồn, bất luận trước kia thế nào, tất cả đều đã là quá khứ, chúng ta đều nhìn về phía trước, không cần quay đầu lại.”



Câu nói đi thẳng vào trái tim của Định Quốc công phu nhân, bà liên tục gật đầu nói:



“Đúng vậy, đều đã qua rồi, đều qua rồi.”



Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu đã sớm xúc động không ngừng gạt nước mắt, cũng vội gật đầu. Ngay cả Tôn thị vốn mang tâm trạng phức tạp sau khi tìm được con gái, trong lúc nhất thời cũng không không kiềm chế được mà rơi lệ.



Cảnh tượng ôm nhau khóc lóc trong gió lạnh hết sức bi thương, Đại cữu mẫu sụt sịt nói:



“Nhìn mẫu thân kìa, vui mừng đến mức mặc kệ khí trời lạnh lẽo, sao lại mang giày mềm trong phòng mà ra ngoài? Coi chừng mặt đất rất lạnh.”



Bao ma ma đưa tay áo chấm chấm khóe mắt, giải thích:



“Đây là vì lão phu nhân gấp rút muốn gặp cháu ngoại, nô tỳ muốn hầu hạ thay giày, người cũng không chịu.”



“Còn nói ta? Cũng không biết là ai cũng ngồi không yên chỗ ta.”



Định Quốc công phu nhân trêu ghẹo hai người con dâu.



Bầu không khí buồn bã liền tan đi, chỉ còn lại sự vui mừng. Mọi người vui vẻ cười rộ lên, lần lượt sóng vai nhau vào phòng, ngay cả khuôn mặt của tiểu nha hoàn vén rèm cũng, tươi như hoa, như là vừa sang năm mới vậy.



Tần Nghi Ninh vẫn mỉm cười mà nước mắt đoanh tròng, lắng nghe cữu mẫu và ngoại tổ mẫu tranh nhau thể hiện sự quan tâm, khiến nàng cũng không thể nói xen vào.



Tình cảnh này, nàng đã từng tưởng tượng ra vô số lần trên đường từ Lương Thành trở về kinh. Không ngờ, điều đó không xảy ra trong nhà cha mẹ nàng, mà lại diễn ra ở nhà bà ngoại nàng.



Đêm qua, nàng trằn trọc, tự đưa ra tình huống bất ngờ có thể xảy ra và biện pháp ứng đối, bây giờ hình như tất cả đều uổng công, vì thật ra đó là do nàng buồn lo vô cớ, đem lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.



Định Quốc công phu nhân được hai người con dâu dìu đỡ ngồi xuống ở vị trí chủ tọa, Nhị cữu mẫu và Tôn thị ngồi một bên.



Bao ma ma bưng bồ đoàn tới, Tần Nghi Ninh quỳ xuống, đoan trang thực hiện đại lễ:



“Cháu gái thỉnh an ngoại tổ mẫu và hai vị cữu mẫu.”



“Mau đứng lên, mau đứng lên!”



Định Quốc công phu nhân khom người tới, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh:



“Cháu trở về nhà, đã quen nếp sinh hoạt chưa? Có còn thiếu thốn thứ gì không? Tình tình mẫu thân cháu hơi nóng nảy, nếu như nó vô tình đối xử không chu đáo với cháu, cháu cứ nói với ta, ta sẽ đánh đòn nó!”



Định Quốc công phu nhân nói rất nhanh, Tần Nghi Ninh hoàn toàn không thể nói chen vào, chỉ có thể liên tục lắc đầu, ý nói mình chưa hề bị đối xử không chu đáo.



“Mẫu thân không công bằng, Nghi tỷ nhi vừa tới, đã coi rẻ con rồi!”



Bị mẹ đẻ nói như vậy, mặt Tôn thị đỏ lên, nhớ tới lúc mình vừa đánh vừa nghiêm khắc cảnh cáo con gái, nhưng hết lần này tới lần khác, đứa con gái này đều hiểu chuyện gìn giữ thể diện cho mình, trong lòng hơi hổ thẹn.



“Ngươi lớn đầu như vậy rồi, còn đi so đo với con trẻ! Ta còn chưa nói tới tính tình nóng nảy của ngươi đó! Sau này cũng phải động não lên một chút, đừng nên nghe người khác nói gió là mưa mà cũng tin!”



Định Quốc công phu nhân dí tay vào trán Tôn thị.



Tần Tuệ Ninh nghe vậy, trong nháy mắt, sắc mặt nàng ta trắng bệch, cúi đầu len lén quan sát thần sắc của Định Quốc công phu nhân.



Tôn thị rụt cổ lại, mặt tươi cười lè lưỡi khiến các cô nương đều bật cười, tiếng cười lớn vang xa.



Tần Tuệ Ninh hết sức thấp thỏm.



Nàng ta biết, ngoại tổ mẫu của mình không phải là nhân vật đơn giản, không dễ bị nàng ta dắt mũi như Tôn thị, câu nói vừa rồi của bà rõ ràng là bao hàm ẩn ý.



Từ lúc tới phủ Định Quốc công, con bé quê mùa đê tiện kia luôn là tiêu điểm thu hút ánh mắt của mọi người, ngay cả ngoại tổ mẫu cũng chỉ nhìn thấy nó, coi mình như người vô hình.



Trước cách đối xử của mọi người, Tần Tuệ Ninh rất đố kỵ và oán hận, nhưng giờ đây sự oán hận kia đã bị một câu nói của Định Quốc công phu nhân dập tắt, chỉ còn lại nỗi hoang mang lo sợ vì bị thất sủng.



Nàng ta vội hành lễ với Định Quốc công phu nhân, cười nói:



“Dạo này khí sắc ngoại tổ mẫu càng tươi tắn hơn trước nhiều.”



Định Quốc công phu nhân nắm tay Tần Nghi Ninh, vừa nhẹ nhàng vỗ về tay nàng, vừa cười nói:



“Đúng vậy, dạo này ta rất thư thái, hai cữu mẫu và các biểu huynh, tỷ, muội của cháu đều rất hiếu thuận với ta. Hiện nay thì ta không còn phải lo liệu chuyện gì nữa, mọi việc đều đã có cữu mẫu của cháu gánh vác, cũng không nhắc tới nửa câu đồn đãi vu vơ trước mặt ta. Ta không phải làm gì, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ cần hưởng thụ niềm vui thú tuổi già. Cháu nói đi, làm sao khí sắc có thể không tốt cho được?”



Trong đầu Tần Tuệ Ninh như có tiếng nổ, mặt mày lúc đỏ lúc trắng, gắng gượng cười nói:



“Ngoại tổ mẫu là người rất tốt phúc, cữu mẫu và các biểu tỷ, biểu muội đều hiếu thuận, cữu cữu và các biểu ca của cháu cũng vậy.”



“Đúng vậy.”



Ánh mắt tràn ngập ý cười, Định Quốc công phu nhân nhìn về phía Tần Nghi Ninh:



“Trước đây Nghi tỷ nhi của chúng ta phải chịu nhiều cực khổ, nhưng nay nó đã trở về nhà, kiếp số đau buồn đã qua rồi, sau này sẽ là những ngày tháng an lành, cho nên có thể nói Nghi tỷ nhi cũng tốt phúc.”



Mọi người đều cười phụ họa, ai nấy nhao nhao trò chuyện.



Tần Tuệ Ninh phẫn nộ lui về một phía mà đứng, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, lòng bàn tay bị móng tay nàng ta cắm vào, gần như chảy máu.



Nàng ta không ngờ Định Quốc công phu nhân lại làm nàng ta mất mặt như vậy, trong lời nói đã mấy lần ngầm chỉ trích nàng ta.



Nàng ta không biết người khác nghe có hiểu hay không, nhưng nàng ta chắc chắn đến tám phần là Tôn thị hiểu cả.



Tần Tuệ Ninh không yên lòng nhìn về phía Tôn thị, thấy Tôn thị đang mỉm cười nhìn về phía Định Quốc công phu nhân và Tần Nghi Ninh, không biết nghe được câu gì, liền cười rất vui vẻ.



Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của nàng ta, Tôn thị chợt quay đầu lại.



Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ oán hận tràn ngập trong mắt Tần Tuệ Ninh đều rơi vào mắt Tôn thị.



Tôn thị ngẩn người, ngẫm nghĩ lời nói của Định Quốc công phu nhân, lại nhớ tới hôm nay Tần Tuệ Ninh vẫn không quên giở thủ đoạn trước mặt các tỷ muội, trong lòng lòng bà không vui, cũng không gọi nàng ta tới bên người an ủi như thường ngày, lại tiếp tục trò chuyện với hai chị dâu.



Bà ấy không để ý tới mình!



Thiếu chút nữa Tần Tuệ Ninh nghiến răng trèo trẹo!



Ai thân ai sơ, tới bây giờ đã rõ ràng rồi. Lòng dạ mấy người này khó tránh khỏi quá thiên vị, quả thật là nàng ta bị đánh tráo, cũng quả thật là nàng ta đã chiếm lấy vị trí của Tần Nghi Ninh mười bốn năm, nhưng sao có thể trách nàng ta về chuyện đó? Nàng ta cũng chỉ là nạn nhân thôi mà!



Vậy mà bọn họ đối xử như vậy với nàng ta, có thể đổ lỗi cho nàng ta sao!



“Lão phu nhân.”



Đại nha hoàn bước tới hành lễ, cười nói:



“Quốc công và Đại gia tan triều đã trở về. Vương đại tổng quản trong cung hộ tống mà đến, nói là có thánh chỉ tới! Bảo cả nhà chúng ta đều ra phía trước tiếp chỉ!”



“Là Vương tổng quản bên cạnh Hoàng thượng đích thân tới ư?”



Cả phòng yên lặng, giọng của Định Quốc công phu nhân có vẻ hơi lớn.



Đại nha hoàn gật đầu:



“Dạ phải. Nô tỳ hỏi Tiểu Yêu đi theo, hắn nói trông Quốc công và Đại gia đều rất vui mừng. Vương đại tổng quản cũng hết sức khách khí, vừa rồi đã dặn bảo các tiểu gia đến Xuân Hi Đường, đi gặp Vương đại tổng quản, chuẩn bị tiếp chỉ.”



Nhị cữu mẫu vỗ tay một cái:



“Con nói mấy đứa nhỏ còn chưa đến, thì ra là có chuyện vui mừng! Mẫu thân, tám phần là lão gia có chuyện vui rồi!”



Định Quốc công phu nhân và Đại cữu mẫu cũng phỏng đoán như vậy, trên mặt hai người đều lộ vẻ vui mừng.



Cả nhà Định Quốc công đều là trụ cột vững vàng chống lại Đại Chu, bất luận là Thế tử Tôn Hải Phúc đang ở tiền tuyến kháng địch, Nhị lão gia Tôn Hải Tinh, và Tôn Vũ đã là đại học sĩ, là người chấp bút trong triều… Văn thần võ tướng, đều thuộc phe chủ chiến sắc bén do hoàng thượng đứng đầu.



Hôm nay Vương đại tổng quản đích thân tới đây, nhất định là có điều ngợi khen vị nào đó ở phủ quốc công.



Lúc này cũng không có thời gian nói chuyện, Định Quốc công phu nhân, Đại cữu mẫu, Nhị cữu mẫu, Tôn thị… là những người được vua ban tước hiệu đều vội vàng đứng lên, các cô nương cũng đều chỉnh lại xiêm y, sau đó nhanh chóng tới tiền viện dâng hương tiếp chỉ.



Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này nên Tần Nghi Ninh hơi căng thẳng. Nàng cùng các chị em họ quỳ phía sau các phụ nữ lớn tuổi trong phủ, nghe Vương đại tổng quản tuyên đọc thánh chỉ bằng giọng the thé:



“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Định Quốc công Thế tôn Tôn Vũ là người lỗi lạc, tài đức vẹn toàn, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, thanh cao trong sạch, không cùng kẻ xấu thông đồng làm bậy, trung thành son sắt, khiến trẫm rất yên lòng. Nay lập tức phong làm thị giảng học sĩ Viện Hàn Lâm, ban thưởng trăm lượng vàng, khâm thử!”



“Tạ hoàng thượng long ân!”



Mọi người nhất tề dập đầu.



Vương đại tổng quản hai tay dâng thánh chỉ lên, cười nói:



“Xin chúc mừng Tôn đại nhân!”



Hai tay nhận lấy thánh chỉ, Tôn Vũ vội cười nói:



“Đa tạ Vương tổng quản, mời vào phòng khách dùng trà.”



Định Quốc công đứng lên, cười nói:



“Làm phiền Vương tổng quản đi một chuyến, nhất định phải thưởng thức trà ngon của lão phu rồi hãy trở lại!”



Vương đại tổng quản mỉm cười, hai mắt cong lại thành trăng liềm, khom người hành lễ, nói:



“Đa tạ Quốc công, nô tài từ chối thì thành bất kính rồi!”



“Mời.”



Định Quốc công và Tôn Vũ cùng đi chiêu đãi Vương tổng quản.



Đám phụ nữ và các cô nương lại trở về Xuân Hi đường.



Sau khi thay quần áo và rửa mặt, mọi người ngồi xuống, bầu không khí lại trở nên sôi nổi.



“Ái chà, chuyện này thực sự là vô cùng tốt, vô cùng có phúc!”



Tôn thị kéo hai tay Đại cữu mẫu, nói:



“Chị dâu nuôi dưỡng được một con trai tốt như vậy, tuổi còn nhỏ đã nhập các, lại còn dựa vào tài học của mình mà được đề bạt làm thị giảng học sĩ của Viện Hàn Lâm! Vinh dự to lớn như thế này, nhà chúng ta gặp may rồi!”



Đại cữu mẫu mỉm cười xua tay:



“Xem muội nói kia! Minh ca nhi được thế là nhờ vận may. Hơn nữa lúc này thực sự là gãi đúng chỗ ngứa của hoàng thượng thôi.”



Nghe vậy, mọi người đều hiếu kỳ.



Định Quốc công phu nhân nói:

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

“Ta cũng đang lấy làm lạ, vì sao bỗng nhiên Hoàng thượng phái Vương tổng quản tới tuyên chỉ, không những thăng quan mà còn ban cho trăm lượng vàng?”



Tần Nghi Ninh cũng hiếu kỳ chớp mắt, mọi người nói thiên uy khó dò, Đại biểu ca có thể được hoàng thượng coi trọng như vậy, thật sự là hiếm có.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi