CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tôn thị chôn cả khuôn mặt trong ngực Tần Hòe Viễn, nước mắt quẹt đầy vạt áo ông: “Hôm đó Khải Thái trở về, nói chàng muốn gặp Nghi tỷ nhi có chuyện, bảo Nghi tỷ nhi buổi tối xuống chân núi sẽ dẫn nó đi gặp chàng. Thiếp nghĩ Khải Thái đã đi theo chàng nhiều năm như vậy, không có khả năng sẽ là người bên ngoài nên liền cho Nghi tỷ nhi đi.”



“Ai mà ngờ được, hôm nay người không thấy đâu thì thôi, bọn thiếp cho người đi tìm còn phát hiện thi thể của Khải Thái, là bị người ta đâm một đao vào cổ chết ngay. Lúc đấy, thiếp mới nhận ra có thể Nghi tỷ nhi bị bắt cóc rồi. Con gái ngoan như vậy, đều là do người mẫu thân là thiếp vô dụng, khiến con bé chịu khổ suốt ngày, cuối cùng đến cả nó cũng không giữ được.”



Tần Hòe Viễn ôm Tôn thị đã gầy chỉ còn da bọc xương, đau lòng nói: “Nàng đừng gấp, đừng khóc. Nghi tỷ nhi không có việc gì.”



“Thật ư? Chàng không lừa thiếp đấy chứ?” Tôn thị ngẩng mặt nhìn Tần Hòe Viễn.



“Đương nhiên rồi, ta chỉ có một đứa con gái là nó, an nguy của nó quan trọng như vậy, sao có thể lấy chuyện này ra lừa nàng đươc?” Tần Hòe Viễn dùng tay áo lau nước mắt cho bà, an ủi: “Nào, chúng ta vào nhà trước, ta từ từ nói nàng nghe.”



Tôn thị biết rõ tính Tần Hòe Viễn xưa nay. Tần Hòe Viễn đã nói Tần Nghi Ninh không có việc gì, vậy thì chính là không có việc gì thật.



Bấy giờ bà mới ý thức được, vừa rồi mình đã nhào vào ngực Tần Hòe Viễn khóc một trận quên hết trời đất, chớp mắt mặt liền bừng đỏ, vội vàng lùi về sau mấy bước.



Tần Hòe Viễn không để ý, chỉ kéo tay Tôn thị đi trước, cả quãng đường luôn miệng chào hỏi những người trên núi ra đón.



Tào Vũ Tình chỉ cúi gằm mặt theo sau hai người đi lên.



Nghe nói Tần Hòe Viễn trở lại, lão Thái Quân vui mừng hết biết, vội vịn tay Tần ma ma ra đón.



“Mông ca nhi của ta, cuối cùng cũng về rồi.”



Tần Hòe Viễn cười tiến lên hành lễ: “Nhi tử thỉnh an mẫu thân.”



“Mau dậy đi, mau dậy đi, làm ta nhớ chết mất!” Lão Thái Quân nắm tay Tần Hòe Viễn đánh giá trên dưới, liền đó đau lòng nói: “Ăn nắng đen rồi, còn gầy nữa.”



Tần Hòe Viễn cười cười, lại chào hỏi với Nhị lão gia, Tam lão gia và những người khác trong nhà.



Mọi người chào hỏi hết lượt, cuối cùng Tôn thị không nhịn được nữa, “Hầu gia, rốt cuộc Nghi tỷ nhi đang ở đâu vậy?”



Tôn thị vừa hỏi vậy, lão Thái Quân mới nhớ tới chuyện Tần Nghi Ninh đã mất tích.



Tần Hòe Viễn liền dẫn mọi người vào trong nhà, kể lại chuyện Hoàng đế mới nói một lần.



Những chi tiết nhỏ, cho dù đã đoán được nhưng phần vì liên quan đến mặt mũi đất nước, không thể nói cho nhiều người, nên cuối cùng chỉ bảo: “… Hoàng thượng đã quyết định đầu hàng Đại Chu, mấy ngày nay đang lu bù nhiều chuyện.”



Trong nhà truyền tới một chuỗi những tiếng hít hà.



Tuy mọi người đều có nỗi bi thương mất nước, nhưng đồng loạt cũng đều thở ra một hơi dài.



Tần Hàn hỏi: “Đại bá phụ, Hoàng thượng đồng ý đầu hàng, người Đại Chu ngoài thành sẽ rút lui chứ?”



“Sẽ rút lui.”



“Vậy bọn chúng có thể tàn sát người dân trong thành không?” Nhị phu nhân rất lo lắng.



Tần Hòe Viễn lắc đầu, cười nói: “Hoàng đế Đại Chu là người lòng dạ rất sâu, vô cùng am hiểu cách mua chuộc lòng người. Ta nghĩ lúc này, chẳng những hắn không tàn sát người dân trong thành mà còn sẽ nhanh chóng vận chuyển lương thực tới.”



Tất cả mọi người đều hiểu rõ, Thái Thượng hoàng Đại Yên còn không để ý đến dân chúng của con dân, giấu hết tiền bạc bán lương thực. Nếu Hoàng đế Đại Chu có thể cho dân chúng được no bụng, sự đối lập rõ ràng như thế đã đủ để khiến toàn bộ dân chúng trong kinh thành có ấn tượng tốt với Hoàng đế Đại Chu.



Còn mất nước này kia, những dân chúng đói bụng ăn quàng này đã không còn quan tâm nữa. Thứ họ quan tâm, chẳng qua chỉ là liệu mình có thể sống sót hay không.



Đừng nói là dân chúng bình thường, ngay đến những người Tần gia thì trong lòng cũng thấy vui vẻ thoải mái.



Chỉ có lão Thái Quân là sắc mặt không được tốt lắm.



Vài ngày trước bà ta vừa mới làm thịt con thỏ do Trung Thuận thân vương tặng cho Tần Nghi Ninh, còn không nể mặt châm chọc Tần Nghi Ninh một phen.



Ai mà ngờ được, Hoàng thượng sẽ trực tiếp đưa Tần Nghi Ninh tới bên cạnh Trung Thuận thân vương luôn cơ chứ?



Nếu Đại Yên đầu hàng Đại Chu, tương lai rất có thể Tần Nghi Ninh sẽ trở thành thiếp của Trung Thuận thân vương, tốt hơn một chút thì thậm chí có thể trở thành Trắc phi, nhảy một bước trở thành phu nhân huân quý của Đại Chu.



Nhưng bọn họ thì sao? Bọn họ là người nhà của triều thần đầu hàng, sinh tử đều nằm trong tay người ta, chỉ một câu nói của người ta đã quyết định được sống chết của họ…



“Nói như vậy, bây giờ Nghi tỷ nhi vẫn rất được Trung Thuận thân vương vừa ý?” Giọng lão Thái Quân đã hơi khàn khàn.



Hàn nhị nãi nãi cũng đưa ánh mắt ướt nước nhìn Tần Hòe Viễn, hiển nhiên đang nghĩ về cùng một chuyện như lão Thái Quân. w●ebtruy●enonlin●e●com



Bây giờ nàng ta đã hối hận không để đâu cho hết. Lúc trước, quả thực không nên vì nhất thời thèm ăn mà khuyến khích lão Thái Quân làm thịt con vật nuôi của Tần Nghi Ninh. Mà con thỏ kia cũng y như lời Tần Nghi Ninh nói, toàn thân trên dưới chẳng được lấy lạng thịt, còn chẳng đủ cho nàng ta nhét kẽ răng.



Lúc ấy nàng ta chỉ nghĩ ăn được miếng nào hay miếng ấy, trong lòng còn thầm mắng Tần Nghi Ninh kiểu cách, đã săp chết đói đến nơi mà còn không chịu ăn con thỏ kia.



Ai nghĩ được con thỏ đấy lại là vật đính ước Trung Thuận thân vương đưa cho Tần Nghi Ninh, mà Tần Nghi Ninh lại còn sắp thành Vương phi?



Hàn nhị nãi nãi hối hận đến ruột gan xanh mét!



Tần Hòe Viễn hìn biểu hiện này của mẹ già và cháu dâu, trong lòng liền đoán được ắt đã xảy ra chuyện gì ông không biết, bèn thản nhiên nói: “Ừ. Trung Thuận thân vương rất thích Nghi tỷ nhi, nghĩ nếu không có gì bất ngờ thì phải thành Vương phi.”



Lão Thái Quân cười khan hai tiếng, “Vậy thì tốt quá, tốt quá, cuối cùng vẫn là Nghi tỷ nhi nhà ta có bản lĩnh, về sau không thể không dựa vào con bé được.”



Hàn nhị nãi nãi cũng cười gật đầu, chẳng qua là nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy cứng đơ, ngay cả Tần Hàn đang đứng bên cạnh đỡ cũng nhận ra manh mối, chẳng qua là không lập tức hỏi ngay tại chỗ.



***



Tần Hòe Viễn an lòng ở lại trên núi hai ngày.



Trong hai ngày này, Hổ Bí quân canh giữ ngoài cổng thành quả nhiên đã rút lui, cửa thành mở rộng, lại cho phép bách tính ra vào giống như trước kia.



Dân chúng kéo dài hơi tàn liền nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, muốn ra ngoài tìm một con đường sống.



Rất nhiều người đã đói bụng không còn chút sức lực, chỉ đành lăn lê bò ra.



Ngay đúng lúc này, trước cửa thành cách đó không xa, bỗng có quân lính Hổ Bí cao giọng nói: “Thánh thượng Đại Chu thương xót người dân chịu tai nạn, hạ chỉ mỗi ngày hai bữa, thành lập những điểm phát cháo ở các cửa ngõ địa điểm trong ngoài kinh thành, mọi người có thể tới nhận cháo về ăn!”



Cùng với tiếng nói của người nọ, tức khắc có người đi xe ngựa chạy tới, chuyển nồi lớn, lương gạo và rơm rạ nọ kia xuống, bắt đầu đốt lửa nấu cháo.



Mùi gạo thơm tức khắc truyền ra thật xa.



Ngửi được mùi gạo thơm phức, nhưng người dân gặn nạn ánh mắt đã đờ đẫn nào còn có thể chịu nổi? Liền rốt rít chạy ngay về điểm phát cháo.



Trong này, không thiếu những người đã đói đến không còn chút sức lực, bị chen lấn ngã xuống thì không bò dậy nổi nữa.



Nhưng trong cơn đói bụng, còn ai để ý được nhiều như vậy nữa? Có thể khiến mình sống sót đã là tốt lắm rồi, làm gì còn tâm tư quan tâm tới chuyện dưới chân?



Vậy nên, không ai nghe được dưới chân họ có một giọng nói khản đặc, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Giọng nói đang trách mắng: “Tất cả cút ra, bỏ ngay cái chân thối của các ngươi ra, trẫm… phải giết các ngươi, các ngươi dám hành thích vua…”



Không ai nghe được giọng nói của người ấy, nhưng vô số cái chân vẫn tiếp tục dẫm lên lưng lão, khiến bộ xiêm áo đã rách rưới không nhìn ra màu sắc ban đầu có thêm mấy dấu chân.



Lão đau đớn muốn kêu lên, nhưng một hơi một tiếng cũng không thốt ra nổi, há miệng liền phun ra một ngụm máu tươi, muốn bò dậy lại không còn một chút hơi sức, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ, đó chính là đau, đau như xương gãy gân đoạn.



Chỗ phát cháo ở ngay gần đó không xa, lão vươn cánh tay dài dơ bẩn, cuối cùng không thể nhận được một hớp cháo loãng.



Không ai ngờ tới, Hoàng đế Khánh Long gieo họa cho Đại Yên suốt ba mươi năm, cuối cùng lại rơi kết quả bị giẫm chết bởi những người dân thường lão khinh rẻ nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi