Chương 294TIỂU CHÚC (2)
Tần Nghi Ninh vốn tưởng rằng nơi ẩn thân của mình đã hoang vu hẻo lánh lắm rồi, không ngờ chỗ ở của Tiểu Liên còn xa xôi hơn.
Hai người nắm tay nhau lần mò tiến về phía trước, dưới ánh trăng bị cây rừng che khuất. Dường như Tiểu Liên đã luyện thành thói quen đi trong điều kiện như vậy, nó cố ý bước chậm lại, chờ đợi Tần Nghi Ninh, gặp phải chỗ khó đi, nó còn chủ động kéo nàng.
Đi như vậy gần nửa canh giờ, Tần Nghi Ninh thấy một căn nhà bằng gỗ hiện ra ở phía trước.
Căn nhà này rất giản dị, nhưng cũng rất tinh xảo. Sử dụng kỹ thuật ghép mộng, những thanh gỗ hình bán nguyệt ghép chồng lên nhau, nhìn từ phía trước, trông như hai tấm ván gỗ thật lớn ghép thành hình chữ “Nhân” (人) dựng trên mặt đất, từ bên hông nhìn tới, lại là hình chữ nhật.
“Nhà này… đại thúc làm.” Gương mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Tiểu Liên tràn đầy tự hào.
Tần Nghi Ninh sờ mái tóc rối bù, bóng loáng của nó, cười nói: “Đại thúc là một người rất thông minh, rất lợi hại.”
Một người có thể dẫn theo một đứa bé, một thân một mình chặt cây cất nhà, hơn nữa theo sự quan sát tỉ mỉ cua nàng, cả ngôi nhà không dùng đến đinh, mà toàn ghép mộng. Người có thể dựng được một ngôi nhà tinh xảo như vậy, cho thấy ông ta rất có năng lực và trí tuệ.
Tần Nghi Ninh lại vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Liên.
Thân thế của bé gái này hẳn là không tầm thường.
Nếu không, nó đã không cùng một người tài ba như vậy trốn vào nơi thâm sơn cùng cốc, mà người nọ lại đồng quy vu tận với ba binh sĩ Đại Chu ở cách nơi này chừng hai canh giờ đi đường.
Tần Nghi Ninh hơi bùi ngùi.
Lúc này Tiểu Liên đã bước lên tuyết đọng, tới trước cửa nhà, vén tấm da thú che trước cửa, đẩy cửa ra, chớp chớp đôi mắt vừa to vừa đen vừa sáng, khoa tay múa chân mời Tần Nghi Ninh vào nhà.
Tần Nghi Ninh lấy lại tinh thần, lập tức theo nó vào.
Trong nhà tối đen, thoáng cái Tiểu Liên chạy mất dạng, rồi Tần Nghi Ninh liền nghe tiếng gỗ cọ xát.
Tần Nghi Ninh lấy mồi lửa ra, thổi cho cháy bùng lên, phát hiện Tiểu Liên đang ngồi xổm giữa nhà, đôi tay nhỏ bé chắp trước ngực, kẹp lấy một cây gậy nhỏ một đầu vót nhọn, cắm vào trong chỗ lõm của một thanh gỗ khác liên tục cọ xát. Trong chỗ lõm của mảnh gỗ, có một ít cỏ khô nhỏ nhuyễn, do Tiểu Liên ma sát hai thanh gỗ, tia lửa bắn ra, cỏ khô liền bén lửa cháy lập lòe.
Tiểu Liên cẩn thận dùng đôi đũa gỗ gắp một nhúm cỏ khô đã bắt đầu bén lửa, đặt xuống dưới đống rơm củi chất trong bếp lò bằng đất, ngọn lửa lập tức cháy sáng lên.
Tiểu Liên đứng lên, chỉ vào đống lửa trên mặt đất: “Ấm áp quá!”
Nhưng đôi mắt to của nó lập tức trợn tròn, bởi vì nó nhìn thấy ống đựng mồi lửa trong tay Tần Nghi Ninh.
“Lửa?”
Tần Nghi Ninh gật đầu, mỉm cười đậy nắp ống hỏa chiết tử lại, đưa cho Tiểu Liên: “Tặng em.”
“Cho em?” Tiểu Liên vui mừng nhận lấy, gỡ nắp đậy ra.
Tần Nghi Ninh chỉ cho nó cách châm lửa.
Như vớ được của báu, Tiểu Liên cẩn thận nhét ống mồi lửa vào lòng, khi lại ngẩng lên nhìn Tần Nghi Ninh, nó vui mừng đến mức đôi mắt sáng ngời.
Tần Nghi Ninh nhìn ra được, Tiểu Liên thật sự thích nàng.
Một đứa bé đơn thuần, tốt bụng như vậy, với một trái tim trong sáng nhất, đang cố gắng tiếp cận cái thế giới cũng không phải tràn ngập thiện ý này.
Có thể nó là ở trong rừng sâu núi thẳm lâu ngày, khi thấy được đồng loại, mới không cầm lòng được mà tặng đồ ăn cho nàng?
Tần Nghi Ninh kéo tay Tiểu Liên, tới ngồi bên đống lửa.
Nàng cảm thấy rất may mắn vì hôm nay người gặp gỡ Tiểu Liên là nàng, chứ nếu gặp phải một kẻ mưu mô độc ác, mà Tiểu Liên đơn thuần như vậy, sợ là sẽ rất nguy hiểm.
Nên biết rằng, một khi người đã có tâm ác thì còn tàn độc hơn thú dữ.
Lúc này, Tiểu Liên đã đứng lên, từ một đống bừa bộn ở góc tường, nó ôm ra một cái chăn bông bẩn đặt trước mặt Tần Nghi Ninh, dáng vẻ như là dâng lên vật quý.
“Tỷ tỷ, ấm áp.”
Nhìn chiếc chăn bẩn đến mức không còn nhìn ra màu sắc vốn có, lại nhìn đôi mắt trong trẻo của đứa bé, Tần Nghi Ninh cảm thấy trong lòng chua xót, suýt nữa rơi lệ.
Nàng cười gật đầu, mở chăn ra kéo Tiểu Liên tới ngồi xuống bên cạnh mình, lại đắp chăn lên người hai người.
Tiểu Liên vui vẻ mỉm cười, giơ bàn tay bẩn sưởi ấm trên đống lửa.
Đêm nay, Tần Nghi Ninh dễ chịu hơn hôm qua rất nhiều.
Bởi vì được ở trong ngôi nhà gỗ này, có một đống lửa ấm áp, có chăn bông dày dù bẩn, còn có một đứa bé rúc vào người nàng mà ngủ, nước miếng chảy cả ra. Đêm nay nàng ngủ rất yên ổn, không sợ có thú dữ đột nhiên tới ăn thịt mình.
Hừng sáng hôm sau, Tần Nghi Ninh tỉnh lại vì ho khan, nàng cảm thấy bệnh cảm mạo của mình hơi nặng thêm, tuy nhiên vẫn còn nằm ở mức độ nàng có thể chịu đựng được.
Tần Nghi Ninh ngồi dậy, phát hiện tuy nhà không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa duy nhất, nhưng trong phòng cũng không tối đen.
Nàng ngẩng nhìn về phía nguồn sáng, phát hiện trên nóc nhà có một cái cửa sổ cỡ bằng miệng chén.
Nhìn quanh, không thấy Tiểu Liên, nàng cũng không biết đứa nhỏ này đi đâu.
Nhưng ngôi nhà này đúng là vừa bẩn vừa bừa bộn! Bụi bặm trên sàn nhà, phỏng chừng dày tới ba thốn! (1 thốn bằng 3,33cm, vậy ba thốn bằng khoảng 10 cm)
Tần Nghi Ninh đứng lên kiểm tra xung quanh, tuy rằng trong nhà gỗ không có dụng cụ sinh hoạt nào, nhưng trên mặt đất có đắp một chiếc giường đất, chỉ có điều giường còn chưa hoàn thành. Có lẽ, “đại thúc” mà Tiểu Liên nói tới còn chưa kịp làm xong giường đất thì đã mất mạng rồi.
Ngoại trừ chiếc giường đất chưa làm xong, Tần Nghi Ninh còn tìm được một đống bao quần áo bẩn ở trong góc nhà.
Bao quần áo kia đã được mở ra, mấy thứ quần áo của đàn ông và đồ dùng hàng ngày rơi vãi bốn phía chung quanh.
Tần Nghi Ninh ngồi xổm xuống kiểm tra một hồi, phát hiện trong số quần áo này, có một bộ quần áo võ tướng tứ phẩm của nước Bắc Ký!
Trang phục võ tướng của Bắc Ký rất đặc biệt, áo màu đỏ thẫm, tay áo hẹp, cổ tròn, giáp mềm bằng da thuộc và đai lưng da trâu rộng cỡ lòng bàn tay.
Vẻ mặt Tần Nghi Ninh trở nên ngưng trọng.
Xem ra, người mà Tiểu Liên gọi là “đại thúc”, là một vị võ tướng mang hàm tứ phẩm.
Nhất định là thân thế của Tiểu Liên không đơn giản!
Tần Nghi Ninh có phần kính nể vị tướng lĩnh dẫn Tiểu Liên đi ẩn trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
Nàng không biết bọn họ tới đây đã mấy năm, nhưng từ mức độ hư nát của quần áo trên thi thể và đồ dùng, nàng phán đoán người này chết đã ba, bốn năm. Hiện giờ Tiểu Liên chín tuổi, nói cách khác, khi vị “đại thúc” kia dẫn Tiểu Liên trốn vào núi, Tiểu Liên chỉ mới năm, sáu tuổi.
Sức mạnh nào có thể khiến một vị võ tướng dẫn theo một bé gái năm sáu tuổi trốn vào nơi thâm sơn, dựng nhà cửa, nuôi sống đứa bé này, còn phải bảo vệ nó khỏi sự truy sát?
Tần Nghi Ninh sắp xếp quần áo và đồ dùng gọn gàng, cho vào bao. Nàng lại thu dọn đống bừa bộn trong nhà, rồi lấy một miếng giẻ, bọc tuyết bên ngoài hơ trên lửa cho tan ra, sau đó lau dọn.
Nàng làm đi làm lại nhiều lần như vậy. Sau khi nàng vứt đi mấy cái khăn lau hỏng nát, sàn nhà mới lộ ra màu gỗ vốn có.
Thế nhưng, sau khi quét sạch bụi, nàng mới phát hiện ở góc tường trên sàn nhà có một khe hở nhỏ.
Nàng nghi hoặc đi tới, dùng chủy thủ chọc vào khe kia nạy mấy cái. Nào ngờ, một miếng gỗ sàn nhà vuông vắn bật lên, phía dưới là một chiếc hộp gỗ vuông.
Tần Nghi Ninh nghi hoặc lấy hộp gỗ lên.
Hộp gỗ khá nặng, khiến nàng không khỏi suy đoán bên trong có cái gì.
Mở nắp hộp, bên trên là một phong thư, bên ngoài ghi mấy chữ “Kính Tuyên tự tay mở”.
Tần Nghi Ninh cầm lấy phong thư, khi thấy vật đặt bên dưới, nàng kinh ngạc.
Đó là một cái ấn lớn hình vuông làm bằng ngọc, điều khác thường là trên ấn chạm khắc hình rồng vờn quanh!
Tần Nghi Ninh cầm cái ấn lớn cỡ nắm tay đàn ông lên, khi thấy trên mặt ấn khắc bốn chữ triện “Bắc Ký chi bảo”, nàng thật sự giật mình khiếp sợ.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Đây rõ ràng là ngọc tỷ! Là ngọc tỷ truyền quốc của nước Bắc Ký đã bị Đại Chu tiêu diệt bốn năm về trước!